*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1 “Phó Nam Lễ chưa chết.” Khi nói ra câu này, dường như người đàn ông đấy có vẻ nuối tiếc.
Nét mặt Ôn Kiều trở nên nghiêm túc, chẳng lẽ Phó Nam Lễ gặp tai nạn xe không phải là tai nạn bất ngờ?
Cũng đúng thôi, nhà họ Phó quyền quý sang giàu. Đêm qua Lục Du Du chat video với cô còn gào lên: “Gia sản nhà đấy có giá trị hàng trăm tỷ, sau này cậu chính là quý bà trăm tỷ đó. Kiều Kiều của tớ ơi, bố đây cũng muốn phất lên như diều gặp gió với cậu.”
Ngoài ra nghe nói tuy Phó Nam Lễ là người thừa kế của nhà họ Phó, nhưng các nhánh nhà đấy lại đông đảo anh em, quan hệ phức tạp. Miếng bánh ngọt trời giáng thế này, hẳn là ai cũng muốn chia.
Di động rung lên, là luật sư được thuê riêng cho cô, với lại cũng là luật sư dưới quyền nhà họ Lục – Lưu Hướng Ba gọi đến.
“Cô Ôn, đã có giấy gọi của tòa án, xin hỏi là cô định gửi đến nơi nào.”
“Giúp tôi gửi đến số nhà 4333 trên đường Hoài Hải, người nhận là ông Ôn Kiến Dân. Nhờ anh dặn anh chàng gửi giấy gọi cố ý nhấn mạnh trước mặt ông ta rằng, đây là giấy gọi ông ta lên tòa, con gái của ông ta thúc giục đòi tiền nuôi dưỡng, nói sao cho to lên, tốt nhất là thừa dịp sáng sớm, trong giờ cao điểm đi làm mà gửi đến tận nơi.”
“Tôi sẽ làm theo yêu cầu của cô.”
Ôn Kiều sảng khoái cúp điện thoại.
Ra khỏi khu nội trú, cô chờ xe buýt số 98 ở trạm xe buýt bên đường, sau khi lên xe, ngồi nửa tiếng thì cô xuống xe ở đường Sơ Ảnh.
Con đường lát đá trong ngõ được nước mưa cọ rửa gột sạch, Ôn Kiều cầm ô che trong suốt về nhà.
Ôn Trì và Hạ Bách đang đeo tai nghe chơi game, Ôn Mặc ngồi trên ghế sofa đọc truyện tranh.
Ôn Trì và Hạ Bách lớn tiếng ồn ào: “Hướng Đông Bắc, nhảy dù, có xe, cẩn thận cẩn thận, nhiều người lắm…”
“Dám ra oai ở địa bàn của bố mày, quất chết nó.”
“Ngu ngốc, dám đâm vào xe bố, biết bố hết xăng nên tặng xe cho bố mày đúng không?”
Cứ mở miệng là gọi bố mày, Ôn Kiều trợn mắt hỏi Ôn Mặc: “Nó làm bài tập xong chưa?”
Ôn Mặc gật đầu.
“Em kiểm tra rồi hả?”
Ôn Mặc xỏ dép lê, trở lại phòng cầm hai bài kiểm tra Lý và Hóa, cậu mang bài kiểm tra đến trước mặt chị.
Ôn Kiều nhìn thấy bài thi đã được phê chữa.
“Kiểm tra hết rồi đúng không?”
Ôn Mặc gật đầu nghiêm túc.
“Vậy em có giảng cho nó nghe là sai ở đâu không?”
Ôn Mặc cầm lấy cuốn sổ nháp, trong sổ là phần sửa lại những câu làm sai, có thể thấy đây là nét bút của Ôn Trì. Ôn Kiều thấy thế mới yên tâm, gật đầu nhẹ nhàng với Ôn Mặc.
“Đọc truyện tranh đi.”
Ôn Kiều đi vào phòng mình, phòng cô rất nhỏ, bao gồm một giường, một tủ quần áo, một bàn học, hai người vào chung sẽ khó mà xoay người.
Cô ngồi trước bàn học, gọi video qua điện thoại cho Phó Nam Lễ.
Chưa đến hai giây, bên kia đã nhận cuộc gọi. Khuôn mặt đẹp trai phóng to đột ngột xuất hiện trên màn hình, tim Ôn Kiều đập mạnh, suýt lỡ nhịp.
Anh mặc đồ ngủ màu đen, sau lưng là quầy rượu. Anh vừa cầm chai rượu vừa bỏ thêm vài viên đá vào ly, thờ ơ nhìn Ôn Kiều: “Có chuyện gì?”