*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1 Phía sau Ôn Kiều truyền đến tiếng bàn tán coi thường: “Đàn tỳ bà à? Cũng mơ mộng hão vào Học viện Âm nhạc trung ương đấy. Theo tôi thấy, những thứ này chỉ là nghệ thuật biểu diễn. Tuy cách đàn khác với đàn nhị, nhưng cũng giống nhau, chỉ là đàn, đều là nhạc cụ chuyên dùng ăn xin thôi. Muốn vào Học viện Âm nhạc trung ương, đúng là suy nghĩ viển vông.”
Ôn Kiều cầm đàn tỳ bà của mình lên, điều chỉnh dây đàn, sau đó nhìn thoáng qua Triệu Đồng – bạn thân của Hứa Lộ, lạnh giọng nói: “Không ngờ nhạc dân tộc – tinh hoa văn hóa quốc gia lại bị cô ghét bỏ thành như vậy. Bảo cô sinh ra, lớn lên ở đất nước này, có phải oan ức cho cô rồi không? Nếu đã oan ức như vậy, tại sao phải ghi tên dự thi vào Học viện Âm nhạc trung ương? Sao không báo danh vào Học viện Âm nhạc Berklee đi?”
Triệu Đồng nghiến răng: “Tôi dự thi trường nào cô quản được sao? Cô xem bây giờ có bao nhiêu người học nhạc dân tộc chứ? Vốn dĩ chỉ là thứ tục tằn, không thể phô bày ở nơi trang nhã.”
Ôn Kiều điều chỉnh dây đàn, tùy tiện gảy hai cái.
“Năm 1936, Francisco Franco phát động cuộc đảo chính, thay đổi và nắm chính quyền. Nghệ sĩ cello, cũng chính là ông Casals – người đặt nền móng cho đàn cello của các người đã gián đoạn mọi hoạt động biểu diễn nghệ thuật, ngừng diễn để phản đối người cầm quyền Franco. Ông ấy là một người yêu thích hòa bình, nhưng cô lại hiếu chiến như vậy. Nếu ông ấy nhìn thấy người diễn tấu cello thế hệ sau lại lấy âm nhạc để phân biệt địa vị cao thấp, có lẽ sẽ cảm thấy cô không xứng diễn tấu cello.”
Triệu Đồng cứng họng, không nói lại được lời nào.
Lúc này Hứa Lộ mới đi đến hòa giải: “Đồng Đồng, cậu đừng nói nữa, nhạc dân tộc hay nhạc phương Tây đều có chỗ đặc sắc của từng loại. Chúng ta phải ủng hộ tinh hoa văn hóa quốc gia.”
Lục Du Du kéo Ôn Kiều sang một bên, khẽ hừ một tiếng: “Làm bộ làm tịch, đừng để ý cô ta, chúng ta luyện lại một lần nữa.”
Triệu Đồng và Hứa Lộ có phòng tập đặc biệt. Triệu Đồng nghiến răng nghiến lợi nói: “Lộ Lộ, sao cậu phải kéo tớ? Nhạc dân tộc vốn dĩ chính là tục tằn mà. Những người thi vào khoa nhạc dân tộc phần lớn đều là không đỗ vào các khoa khác. Bọn họ kéo gì chứ? Một người đánh tỳ bà mà lại diễu võ dương oai trước mặt người chơi đàn cello và piano, đúng là tức chết tớ rồi.”
Hứa Lộ vỗ vai cô ta: “Bỏ đi, nếu làm ầm ĩ lên, lỡ bị mất tư cách phỏng vấn, vậy không phải mất nhiều hơn được sao?”
Triệu Đồng khinh thường cười giễu: “Nhà chúng ta có người đầu tư cho sinh viên Học viện Âm nhạc trung ương mở buổi diễn tấu, sao có thể bị hủy tư cách phỏng vấn. Muốn hủy cũng sẽ hủy tư cách của Ôn Kiều, đáng lẽ vừa rồi nên làm lớn chuyện.”
Đương nhiên Hứa Lộ không muốn can ngăn, nhưng vừa rồi Trang Diễn dựa vào khung cửa lẳng lặng nhìn. Từ trước đến nay cô ta luôn thiết lập hình tượng mình là người hòa nhã, lịch sự. Nếu không khuyên bảo, cô ta sợ Trang Diễn sẽ nghĩ nhiều.
Ngược lại tự dưng đã cho Ôn Kiều được lợi.
Phía sau có người khuyên Triệu Đồng: “Để Ôn Kiều biểu diễn đi. Tôi đã nghe nói rồi, trong ba giáo sư hôm nay có hai người không thích nhạc dân tộc lắm. Chắc chắn cô ta không thể lấy được điểm A.”
Cấp bậc phỏng vấn chia làm cấp S, cấp A, cấp B và cấp C.
Cấp S cao nhất, chỉ khi lấy được từ cấp A trở lên mới có thể thuận lợi vào Học viện Âm nhạc trung ương.
Lúc này Triệu Đồng mới bớt giận: “Đúng vậy, chắc chắn cô ta không qua được phỏng vấn. Một lát chúng ta hãy gắng gượng thưởng thức nghệ thuật ăn mày một lát đi, đúng là khổ cho lỗ tai của mọi người rồi.”