Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử

Chương 102




Edit: windy

“Đại hoàng tử ca ca muốn cùng chúng ta về thành Vân đô!” Trả lời Tân hoàng, không phải Mạc Như Nghiên, cũng không phải Mộ Dung Quân, mà là Hạ Tĩnh Du.

Tân hoàng nhướn mày lên, trực tiếp nhìn về phía Mạc Như Nghiên: “Là chủ ý của tướng quân phu nhân?”

“Thần phụ nhớ rõ, là chính mồm Thánh Thượng đồng ý.” Mạc Như Nghiên bình tĩnh đáp lại.

Tân hoàng bĩu môi, vẫn chưa trách cứ Mạc Như Nghiên ăn nói bừa bãi, cũng không thừa hắn từng chính mồm đồng ý.

Nhìn sắc mặt Tân hoàng, Mộ Dung Quân vừa định giúp Mạc Như Nghiên giải vây. Liền nghe Hạ Trăn không có bất cứ dự liệu gì, đã mở miệng: “Ta cũng nhớ rõ có chuyện này.”

Mạc Như Nghiên nói, Tân hoàng có thể coi như không có. Nhưng mà đổi lại là Hạ Trăn, hơn nữa Hạ Trăn còn xưng “ta”, Tân hoàng không thể nề hà gật gật đầu: “Ừm, Trẫm cũng nhớ rõ chuyện này.”

“Vậy…” Mộ Dung Quân trái lại không quá vội vàng để Tân hoàng tỏ thái độ. Ngoài miệng là hỏi ý, tầm mắt lại nhìn về phía Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử vẫn còn nhỏ. Tuy nó đã cực kì cố gắng duy trì cảm xúc không để lộ ra ngoài, nhưng dù sao nhắc tới chuyện đến thành Vân đô, trong mắt nó vẫn hiện lên một chút mong đợi.

Tân hoàng cũng nhìn Đại hoàng tử. Chống lại ánh mắt lấp lánh của Đại hoàng tử, không khỏi nghèn nghẹn.

Tuy hắn quả thật đã từng đáp ứng Đại hoàng tử việc này, nhất định có một ngày đến thành Vân đô. Nhưng Đại hoàng tử lại mong đợi như vậy sao? Vậy thì khiến cho trong lòng hắn không ra cảm xúc gì rồi.

Mặc kệ không ra cảm xúc gì đi nữa, nếu do chính hắn khởi đầu, Tân hoàng hừ lạnh một tiếng, vẫn nhả ra: “Vậy thì đi thôi!”

Tất cả mọi người nhìn về phía Tân hoàng, giống như thật không ngờ Tân hoàng sẽ dễ dàng nhả ra như vậy. Chỉ là, không thể phủ nhận, tất cả mọi người đều thở nhẹ nhõm một hơi.

Sau đó, Tân hoàng bỗng nhiên xoay chuyển, nói: “Nhưng mà, cũng không cần nóng lòng muốn đi như vậy!”

Vừa mới nổi lên vui sướng liền cứng ngắc, trong không khí thật giống như đông lại một giây, liền không có chút âm thanh gì.

Mạc Như Nghiên không ngoài ý muốn hơi cong môi một cái. Nàng đã nói rồi, Tân hoàng sẽ không cho di dễ dàng như vậy.

Hạ Trăn thì nhíu nhíu mày, không xác định Tân hoàng rốt cuộc muốn làm gì.

Mộ Dung Quân kì thật muốn khuyên Tân hoàng đừng cố ý gây khó xử, rõ ràng đã chuẩn việc cho cả nhà Hạ Trăn rời Đế đô rồi. Chỉ là, Tân hoàng đã không phải là Thái Tử điện hạ lúc trước nữa, Mộ Dung Quân muốn nói, lại không thể nói.

Đại hoàng tử không thể nghi ngờ là người thất vọng nhất. Nhưng mà, cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, nó liền điều chỉnh tốt cảm xúc, lại khôi phục bộ dạng bình tĩnh ngày xưa.

“Vì cái gì vẫn phải chờ một chút? Bởi vì Thánh Thượng thúc thúc không lỡ rời Đại hoàng tử ca ca sao?” Giờ khắc này, có thể không hề cố kị hỏi người kia, sợ chỉ có Hạ Tĩnh Du không biết thế sự là gì thôi.

Tân hoàng không lỡ rời Đại hoàng tử? Lý do này, không nói những người khác, đến Tân hoàng cũng thấy không thể trả lời được.

Ánh mắt Đại hoàng tử lóe lóe, nhưng vẫn chưa quá mức chờ mong Tân hoàng trả lời. Nó cảm thấy rất rõ ràng, đáp án khẳng định chính là không.

Chỉ là, Tân hoàng trầm mặt một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu, sờ sờ đầu Đại hoàng tử, chậm rãi nói: “Nếu Đại hoàng tử rời Đế đô, phụ hoàng khẳng định sẽ nhớ đến.”

“Vậy Thánh Thượng thúc thúc có thể đi theo chúng ta về thành Vân đô mà!” Thật đúng là trẻ nhỏ suy nghĩ ngây thơ, nhưng mà, đã ứng nghiệm trên người Hạ Tĩnh Du rồi.

Cùng cả nhà Hạ Trăn đến thành Vân đô? Tân hoàng buồn cười nhìn Hạ Tĩnh Du, vươn cánh tay ra, như vừa mới chạm vào Đại hoàng tử, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Hạ Tĩnh Du: “Nếu như Tiểu Tĩnh Du đồng ý sau này gả vào hoàng gia, Thánh Thượng thúc thúc sẽ đáp ứng đến thành Vân đô làm khách, thế nào?”

“Thánh Thượng!” Hạ Trăn hô lên. Vấn đề này, hắn cho rằng hắn cùng Tân hoàng đã nói xong rồi.

Cho dù Tân hoàng vẫn có ý nghĩ như cũ, ít nhất không nên ở phía sau, lấy giọng điệu vui đùa, để trao đổi điều kiện với Tĩnh Du nhà hắn.

Tĩnh Du nhà hắn nhỏ như vậy, căn bản không hiểu cái gì cả!

Tân hoàng lại không nhìn sắc mặt Hạ Trăn, chỉ nhìn Hạ Tĩnh Du, đợi Hạ Tĩnh Du trả lời.

Hạ Tĩnh Du chớp mắt mấy cái, lại chớp mấy cái nữa, không rõ chân tướng nhìn Tân hoàng: “Gả là cái gì?”

Tân hoàng đợi nửa ngày, thế nào cũng không dự đoán được kết quả như vậy. Hơi sửng sốt, rồi lập tức cười ha ha.

Nhìn Hạ Tĩnh Du khiến hắn yêu thích như vậy, hắn đợi tiểu nha đầu lớn vậy. Đợi sau này tiểu nha đầu lớn lên, biết gả là gì, rồi sẽ trả lời câu hỏi này của hắn, cũng không có gì là không thể.

Chỉ là tuy buông tha cho Hạ Tĩnh Du, Tân hoàng vẫn ý vị thâm trường nhìn Đại hoàng tử.

Hạ Tĩnh Du không hiểu, vậy Đại hoàng tử của hắn thì sao? Có nghe hiểu lời của hắn không?

Nhưng mà rất không đúng dịp, Đại hoàng tử lại đang cúi đầu. Thậm chí Tân hoàng hoàn toàn không nhìn ra biểu cảm của Đại hoàng tử, cũng không đoán được tâm tư lúc này của nó.

Đương nhiên, như Hạ Trăn suy nghĩ, Tân hoàng cũng tán thành sự thật là Hạ Tĩnh Du còn nhỏ. Đồng thời, Đại hoàng tử cũng còn nhỏ.

Vì vậy, mặc dù hiện nay không nhìn ra biểu cảm gì của Đại hoàng tử, Tân hoàng cũng không tính theo dõi tiếp.

Cũng có lẽ qua một thời gian, đến hắn cũng đã thay đổi cách nghĩ, huống chi là Đại hoàng tửtuổi còn quá nhỏ, chưa biết mấy?

Tầm mắt Tân hoàng rốt cục cũng dời khỏi người Đại hoàng tử, Mộ Dung Quân cũng thở một hơi nhẹ nhõm. Trong nháy mắt như thế, nàng thật sự cực kì lo lắng, Tân hoàng sẽ hỏi Đại hoàng tử có suy nghĩ gì.

Không phải không muốn kết liên gia với Mạc Như Nghiên, cũng không phải không thích tiểu nha đầu Hạ Tĩnh Du xinh đẹp này. Nhưng chuyện hôn sự, Mộ Dung Quân càng muốn xác định rõ, đây không phải gây thù ghét.

Mộ Dung Quân không hy vọng đem ân oán đời trước truyền sang đời bọn nhỏ. Nếu Đại hoàng tử muốn rước Hạ Tĩnh Du về, thì Đại hoàng tử cũng phải thật sự thích, mà Hạ Tĩnh Du cũng phải nguyện ý gả.

Còn định hôn sự vì mục đích khác, Mộ Dung Quân không thể chấp nhận, cũng không tán thành.

Tân hoàng rốt cuộc cũng nhả ra để cho cả nhà Hạ Trăn rời đi, là một tháng sau.

Hôm đó, thời tiết vừa đẹp, Tân hoàng đột nhiên nói với Hạ Trăn một câu: “Năm sau gặp lại.”

Hạ Trăn không phản ứng kịp, lại không hiểu cảm thấy những lời này của Thánh Thượng mang theo cảm giác ly biệt.

Mãi đến khi Tân hoàng nói thêm một câu “Lúc các ngươi đi, Trẫm sẽ không tiễn”, Hạ Trăn mới ý thức được, Tân hoàng định để cho bọn họ rời khỏi.

Hạ Trăn còn nhớ rõ trước đêm rời thành Vân đô, hắn đã từng trịnh trọng nói với Mạc Như Nghiên, một khi Tân hoàng thật sự động sát tâm, nàng nhất định phải mang theo hai đứa nhỏ sống sót.

Lúc đó Mạc Như Nghiên trả lời hắn thế nào sao? Như Nghiên nói, sống không chung chăn, chết cũng cùng huyệt.

Dù Hạ Trăn không tính là người văn vẻ, nhưng cũng nghe hiểu lời thâm ý này. Gắt gao ôm lấy Mạc Như Nghiên, cũng hung hăng từ chối nghe những lời này của nàng.

Hạ Trăn nói, nếu như hắn phải chết, nhất định sẽ không mang theo Mạc Như Nghiên. Vì vậy, mặc kệ thế nào, Mạc Như Nghiên cũng phải sống, sống an ổn.

Hạ Trăn luôn nhớ đến lúc ấy Mạc Như Nghiên nghe xong yêu cầu của hắn, liền nở nụ cười. Nụ cười kia, Hạ Trăn muốn thế nào cũng không thể nhìn thấy lại.

Chỉ vì nụ cười kia, mang theo đau xót cùng bi thương khắc cốt. Một giây kia, Hạ Trăn nhìn đã quen, cũng không nhịn được mà rung động.

Hạ Trăn vẫn biết, Mạc Như Nghiên chính là sinh mệnh của hắn. Hắn chạy không khỏi, cũng không muốn chạy. Không muốn thấy nàng khóc, càng không nỡ để nàng khóc.

Nhưng Hạ Trăn chưa bao giờ nghĩ tới một ngày kia, đến ngay cả nụ cười của Mạc Như Nghiên, hắn cũng không chịu được.

Một giây kia hắn liền thề, nếu như chết, hắn nhất định sẽ khiến cho Mạc Như Nghiên an tâm trước, rồi mới tuân thủ hoàng mệnh.

Cho đến bây giờ, hắn vẫn không có cách nào khiến Mạc Như Nghiên an tâm được.

Nhưng mà, cứ như vấn đề khó khăn quấn trong lòng hắn, cũng không cần vượt qua cửa ải khó khăn nào.

Thấy Hạ Trăn không nói lời nào, Tân hoàng trực tiếp nở nụ cười. Nhíu nhíu mày, nhìn Hạ Trăn hỏi: “Thế nào? Không nghĩ ta sẽ thật sự thả ngươi sao? Ngươi sẽ không thật sự cho rằng, ta muốn giết ngươi chứ?”

Đối mặt với câu hỏi trực tiếp như vậy, Hạ Trăn cả ngày cũng không tìm được câu trả lời thích hợp. Cuối cùng, chỉ “A!” một câu.

“Ngươi còn dám a? Hóa ra Hạ Trăn ngươi lại xem ta như thế? Ở trong lòng ngươi, ta là người vong ân phụ nghĩa như vậy, không nói đạo nghĩa sao?” Tân hoàng khẽ trừng mắt, nháy mắt cực kì muốn thu hồi lời đồng ý vừa rồi.

“Hiện tại ngươi khác rồi, là Thánh Thượng rồi.” Bình tĩnh nhìn Tân hoàng, Hạ Trăn không hề chọc ghẹo gì, có nề nếp nói/

Sắc mặt Tân hoàng liền cứng lại. Nhìn Hạ Trăn rất lâu sau, nhẹ than một tiếng: “Đung là khác rồi…”

Nếu là hắn trước đây, làm sao có thể để Hạ Trăn ở Đế đô lâu như vậy được? Nếu là hắn trước đây, đã sớm đuổi Hạ Trăn mang theo Đại hoàng tử về thành Vân đô đi một vòng rồi quay về rồi.

Nếu là hắn trước đây…

Tân hoàng lắc đầu, tầm mắt dời khỏi Hạ Trăn. Đúng là, hắn không còn là Thái tử điện hạ trước kia nữa rồi.

Từ Hạ Trăn biết được suy nghĩ của Tân hoàng, Mạc Như Nghiên gật gật đầu, nhưng cũng không nhiều lời.

Cũng không khó có thể đoán trước được kết quả. Lúc quyết định tới Đế đô, nàng đã từng nghĩ, Tân hoàng vẫn nhớ đến tình nghĩa với Hạ Trăn, sẽ để Hạ Trăn đi.

Mà nay sự thật bày ngay trước mắt, Mạc Như Nghiên để cây bút trong tay xuống, đem bức thư vừa viết xong, gập lại, gửi tới thành Vân đô.

Gần đây Lăng Phong cực kì bận rộn, chính là muốn xác định an nguy của bọn họ. Vào trước hôm nay, Mạc Như nghiên có thể đáp lại Lăng Phong chỉ có bốn chữ: Tạm thời mạnh khỏe.

Nhưng mà trong bức thư hôm nay, Mạc Như Nghiên có thể viết một câu khác rồi: Ngày về đã định.

Mạc Như Nghiên có thể dự đoán được, Lăng Phong nhìn thấy bức thư này sẽ rất vui mừng. Nhưng trước mắt nàng có thể xác định, cũng có thể an tâm rồi.

Có Tân hoàng nhả ra, cả nhà Hạ Trăn cùng Đại hoàng tử rất nhanh liền xác định hành trình.

Mộ Dung Quân chuẩn bị rất nhiều thứ cho Đại hoàng tử, đồng thời cũng chuẩn bị đồ cho Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du mang về thành Vân đô. Thế cho nên hành lý Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên tới Đế đô rất nhẹ, tới lúc rời đi lại thêm vài xe ngựa.

Ngoài ra, Đại hoàng tử xuất hành, Tân hoàng vung tay lên, lại phái một đội cấm vệ quân đi bảo vệ Đại hoàng tử, hộ tống Đại hoàng tử đến thành Vân đô.

Lăng Phong ngóng trăng ngóng sao, cuối cùng cũng ngóng thấy ngày đoàn người Hạ Trăn trở về.

Ngày đó, dân chúng cả thành đều đã sôi trào rồi. Mang theo hưng phấn cùng vui sương, nghênh đón Thanh Viễn đại tướng quân bọn họ trở về, cùng với Tiểu thành chủ của bọn họ.

"Đại bá, đại bá mẫu!" Phủ Thành chủ, dẫn đầu chạy đến là Hạ Tiểu Tuấn, Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà.

“Vân Đô đệ đệ, Tĩnh Du muội muội!” Tiếng líu ríu gọi tên nhau vang lên, Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du lập tức đã bị vây quanh rồi.

Đại hoàng tử cùng xuống xe ngựa với Hạ Tĩnh Du. Không có gì ngoài ý, nó cũng bị vây quanh rồi.

Đối với gương mặt xa lạ của Đại hoàng tử, đám Hạ Tiểu Tuấn cũng thấy cực kì vui.

So với những đứa trẻ khác, dù Đại hoàng tử không mặc trang phục hoàng tử tôn quý, khí chất cả người cũng rất khác biệt.

Đại hoàng tử đến thành Vân đô, rất giống như lúc Mạc Như Nghiên vừa gả đến liên hoa thôn. Cho dù là nó, hay là người ngoài, cũng có cảm giác như vậy.

Mạc Như Nghiên cũng không chiêu đãi Đại hoàng tử đến, để Hạ Tĩnh Du cùng Hạ Vân Đô đưa Đại hoàng tử cùng đám Hạ Tiểu Nguyệt tụ lại, dần dần quen biết. Thế giới của bọn nhỏ, để cho bọn chúng tự mình xử lý là tốt nhất.

May mà đám Hạ Tiểu Nguyệt cũng không phải mấy đứa nhỏ có tính tình cổ quái, biết Đại hoàng tử là quý nhân từ Đế đô tới, đều cực kì lễ phép.

Lại thêm có Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du ở đây, rất nhanh, Đại hoàng tử liền quen đám Hạ Tiểu Nguyệt rồi. Ở chung một lát, cũng rất hòa hợp.

Từ ngày đó, người Hạ Trăn mang đến quân doanh luyện tập lại thêm một người nữa.

Mới bắt đầu được Hạ Trăn đưa tới đại doanh, Đại hoàng tử có chút không thích ứng kịp. Không phải do quân doanh xa lạ, bởi vì rời xa Hạ Tĩnh Du.

Mấy ngày nay không nhận thức được, có Hạ Tĩnh Du bên cạnh, cảm xúc Đại hoàng tử càng tăng cao.

Chỉ là dần dần, Đại hoàng tử cũng sinh ra cảm giác không thể nói rõ với Tây Bắc quân. Cực kì thoáng, cũng rất rõ ràng, như là cốt nhục, chậm rãi chảy vào trong lòng Đại hoàng tử.

Cưỡi ngựa, bắn tên. Việc này, lúc ở Đế đô Đại hoàng tử cũng đã tiếp xúc, lại sẽ không giống hiện tại bừa bãi như vậy.

Thân thủ của Hạ Trăn, đám võ sư ở Đế đô hoàn toàn không thể bằng được. Đại hoàng tử cũng có sư phụ dạy văn võ, trước kia nó rất kính trọng bọn họ.

Mà nay Đại hoàng tử, vẫn tiếp tục kính trọng những người đó, nhưng không coi bọn họ là người lợi hại nhất nữa.

Chỉ vì, trong lòng Đại hoàng tử, đã tìm được người lợi hại hơn. Người kia không phải người khác, chính là… Hạ Trăn.

So với mấy đứa trẻ bình thường, Đại hoàng tử càng trưởng thành sớm hơn. Dù là cách đối nhân xử thế, hay là tính cách, cũng lớn hơn tuổi. Cho dù trên thực tế, nó còn nhỏ hơn Hạ Vân Đô.

Đại hoàng tử cũng sẽ không làm nũng, cũng không tùy tiện bộc lộ tính tình. Thích, không thích, cũng không biểu lộ ra ngoài, cũng sẽ không dễ dàng nói cho người khác nghe.

Lúc rời Đế đô, Mộ Dung Quân đã từng nói nhờ Mạc Như Nghiên giúp đỡ một chút. Nếu như có thể, có thể tạo chút hồi ức đẹp cho Đại hoàng tử. Để sau này Đại hoàng tử thân ở Đế đô, cũng có thể nhớ lại lúc ở thành Vân đô, trong lòng liền ấm áp.

Mạc Như Nghiên đáp ứng việc này. Không phải cố ý muốn lấy lòng Đại hoàng tử, mà là thật tâm muốn để cho Đại hoàng tử càng thêm vui vẻ thoải mái một chút. Dù cho Đại hoàng tử vui vẻ, vừa vặn chỉ có trong những ngày ở thành Vân đô đó.

So với Đế đô, thành Vân đô không nhiều quy củ như vậy. Mạc Như Nghiên cũng không phải trưởng bối khắc nghiệt, trong ngày thường có vẻ nghiêm khắc với lễ nghi của đám Hạ Tĩnh Du, với đám Hạ Vân Đô lại không quan tâm, càng thả lỏng.

Ban đầu Đại hoàng tử có chút không tự nhiên. Không phải cực kì xác định, khác biệt với Đế đô, tới cùng là tốt hay xấu.

Nhưng không thể phủ nhận, cuộc sống dễ dàng như vậy làm cho người ta trầm mê trong đó, không thể thoát khỏi.

Thích thành Vân đô có Hạ Tĩnh Du, đối với Đại hoàng tử mà nói, là chuyện cực kì đơn giản.

“Phu nhân, Đại hoàng tử sẽ ở chỗ chúng ta bao lâu?” Lăng Phong vẫn không nghĩ ra, Mạc Như Nghiên làm thế nào. Không những mang theo tướng quân bọn họ toàn thân trở về, lại còn mang theo một Đại hoàng tử thân phận tôn quý về cùng nữa.

Loại chuyện này, người bình thường thật sự không thể làm được. Hơn nữa, đến tưởng tượng cũng không có khả năng.

Càng hơn nữa là, chuyện người ngoài không thể làm được, cứ như vậy phát sinh ở trên người phu nhân bọn họ. Mà con, cứ ở vậy, bày ra trước mặt hắn.

“Không biết.” Mạc Như Nghiên lắc đầu, chống lại ánh mắt không tin của Lăng Phong, trong lúc này lại không nói gì.

Từ khi Đại hoàng tử xuất hiện ở thành Vân đô, Lăng Phong vẫn lấy ánh mắt đặc biệt sùng bái nhìn về phía nàng. Nếu quả thật là nàng khó lường, đem Đại hoàng tử lừa về đây, Mạc Như Nghiên cũng chấp nhận rồi.

Nhưng mà, Đại hoàng tử không phải bởi vì nàng mới tới thành Vân đô. Điểm này, sợ là phải quy lên trên người Tĩnh Du là bọn họ rồi.

Chẳng qua lời giải thích này, Mạc Như Nghiên sẽ không nói cho Lăng Phong. Mặc dù nói, Lăng Phong cũng sẽ không tin.

“Vậy thì ở lại thành Vân đô chúng ra là tốt.” Ở trong lòng Lăng Phong, Đại hoàng tử chính là biểu đạt thành ý của Tân hoàng với Tây Bắc quân. Thành Vân đô có Đại hoàng tử ở đây, tướng quân bọn họ liền không có việc gì.

“Tuy ta cũng cực kì hoan nghênh Đại hoàng tử ở lại thành Vân đô. Nhưng cực kì đáng tiếc, Thánh Thượng sợ là sẽ không đáp ứng. Hơn nữa, Hoàng hậu nương nương cũng sẽ nhớ Đại hoàng tử.” Bất ngờ là, Mộ Dung Tể Tướng cùng phu nhân nói với Mạc Như Nghiên vào ngày tiễn biệt.

Mộ Dung Tể Tướng cùng phu nhân thật sự thích thành Vân đô. Phần tình cảm này, dĩ nhiên cam nguyện xa xứ.

Nhưng mà, Tân hoàng không tính thả người. Mộ Dung Tể tướng cùng phu nhân vẫn ở lại Đế đô, không có chuyện nguyện ý hay không.

Giống với Mộ Dung Quân, Mộ Dung Tể tướng cùng phu nhân cũng mong đợi rất cao với Đại hoàng tử. Không phải hi vọng sau này Đại hoàng tử nhất định sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế, mà là hi vọng Đại hoàng tử tuy sinh tại hoàng gia nhưng cũng có thể có được hạnh phúc cùng vui vẻ như những đứa trẻ khác.

Chỉ là mong đợi như vậy, ở trong hoàng thành Đế đô, nhất định không thể thực hiện được.

Cho nên, Mộ Dung Tể tướng cùng phu nhân cũng phó thác Mạc Như Nghiên tận tâm hơn, không cần coi Đại hoàng tử là hoàng tử hoàng gia, chỉ cần đối đãi với Đại hoàng tử như đối đã với Hạ Tiểu Tuấn vậy.

Mạc Như Nghiên quả thật không coi là hoàng tử hoàng gia, nhưng muốn nói đối xử như với Hạ Tiểu Tuấn, cũng không có khả năng.

Sự việc là như này? Mạc Như Nghiên không phải bản tâm tự nguyện, nhưng đã bắt đầu coi Đại hoàng tử thành vị hôn phu tương lai chọn cho con gái nhà mình rồi.

Cũng vì vậy, Đại hoàng tử với Mạc Như Nghiên, nhất định không tầm thường.

Đại hoàng tử cũng cảm giác Mạc Như Nghiên đối xử khác với nó. Nhưng phần khác biệt này không khiến nó cảm thấy không tự nhiên, cũng không khó chịu hay không vui.

Trái lại, với Mạc Như Nghiên, Đại hoàng tử có cảm giác gần gũi trời sinh. Cảm giác này, là Mộ Dung Quân tận lực bồi dưỡng từ nhỏ. Cũng là sau khi Mạc Như Nghiên tiếp xúc với Đại hoàng tử xong, tự nhiên nảy sinh.

Mặc kệ là Hạ Trăn hay là Mạc Như Nghiên, hoặc là Hạ Vân Đô, Đại hoàng tử cũng cực kì nguyện ý thân thiết. Đương nhiên, các khác biệt tồn tại nhất, tất nhiên là Hạ Tĩnh Du rồi.

Thành Vân đô không phồn hoa như ở Đế đô, lại khiến cho Đại hoàng tử một cảm giác hết sức khác biệt.

Cùng lúc đó, việc học của Đại hoàng tử cũng không lười biếng.

Vị trí võ sư, tạm thời do Hạ Trăn thay thế, ngược lại càng đủ đảm đương được.

Mà nói tới văn sư, người sư phụ như Mạc Như Nghiên cũng có chút tạm được. Ít nhất với Mạc Như Nghiên mà nói, nàng tuyệt đối không đủ tư cách dạy bảo Đại hoàng tử.

Nhưng mà, Mộ Dung Quân kiên trì, Mộ Dung Tể tướng cùng phu nhân đều hiến dâng tính mạng, đến ngay cả bản thân Đại hoàng tử, cũng không bài xích Mạc Như Nghiên dạy bảo.

Còn Tân hoàng, sau khi nghe chuyện này xong, mặt liền không vui hừ lạnh một tiếng, lại cũng không ngăn cản.

Nếu Đại hoàng tử có thể học được vài phần tâm kế và mưu lược của Mạc Như Nghiên, cũng có thể xem là kế sách bảo mệnh. Đợi sau này Đại hoàng tử lớn lên, tất nhiên đều dùng được.

Cuối cùng, Mạc Như Nghiên cứ như vậy bắt đầu dạy bảo Đại hoàng tử.

Đọc sách biết chữ, Đại hoàng tử thuở nhỏ cũng không cần thiết nhiều lời, khẳng định là tốt nhất. Mạc Như Nghiên không cần nghi ngờ, chỉ có mấy chữ lạ, cũng không coi phiền toái.

Chuyện thật sự khiến Mạc Như Nghiên thấy phiền, kì thật là Đại hoàng tử chủ động hỏi nàng chuyện quốc gia đại sự nên giải quyết thế nào.

Mạc Như Nghiên tự nhận không phải nhân tài có một không hai, càng thêm không có bất cứ đề nghị hay thượng sách gì với chuyện quốc gia đại sự. Vốn muốn trực tiếp tránh né, vẫn đang nghĩ đến trước đây Mộ Dung Tể tướng dạy bảo nàng vài năm trước, lại dừng lại rồi.

Lúc đó nghe Mộ Dung Tể tướng dạy bảo, Mạc Như Nghiên thật sự không quên. Mà nay đối diện với Đại hoàng tử, Mạc Như Nghiên chần chừ một phen, vẫn tận lực của nàng để dạy bảo Đại hoàng tử.

Nhưng với chuyện dạy bảo Đại hoàng tử, Mạc Như Nghiên cũng đem suy nghĩ cùng ngôn ngữ của mình cẩn thận ghi nhớ, thường thường viết thư gửi về Đế đô, hỏi Mộ Dung Tể tướng lời khuyên bảo.

Với Mạc Như Nghiên, Mộ Dung Tể tướng tuyệt đối yên tâm. Mạc Như Nghiên thận trọng, giải thích cũng càng sâu sắc độc đáo. Lại thêm bản tình nàng thuần thiện đoan chính, dù dạy bảo Đại hoàng tử như thế nào, đều không lo sẽ xuất hiện lời hoang đường sai lý lẽ.

Vì vậy, chỉ cần là Mạc Như Nghiên, Mộ Dung Tể tướng khẳng định tôn sùng cùng tán thành. Hơn nữa, lại cố ý tiến cung cầm thư của Mạc Như Nghiên cho Tân hoàng xem.

Mạc Như Nghiên có mấy cân mấy lượng, Tân hoàng cảm thấy có đáy nguồn. Mà nay nghe Mộ Dung Tể tướng khen vậy, Tân hoàng bĩu môi, ngược lại cũng không phản đối.

Tới lúc thật sự xem trong thư Mạc Như Nghiên dạy bảo Đại hoàng tử thế nào, Tân hoàng cũng không thể phủ nhận, Mạc Như Nghiên quả thật dùng tâm thật.

Còn Mạc Như Nghiên nói chuyện thượng sách giải quyết chuyện quốc gia đại sự, nhờ Mộ Dung Tể tướng tiến cử, cứ như vậy ở trước mặt Tân hoàng. Hơn nữa, có nhiều lần có suy nghĩ mới cho Tân hoàng, khiến Tân hoàng mở rộng thêm về chuyện xử lý chuyện quốc gia đại sự, được lợi không nhỏ.

Kết quả là, sau đó không lâu, Đại hoàng tử thông qua cấm vệ quân ở bên cạnh, nhận được mật hàm của Tân hoàng.

Tân hoàng bảo Đại hoàng tử tiếp tục ở lại thành Vân đô, ba năm. Ba năm sau, Tân hoàng sẽ cùng Mộ Dung Quân tới đón Đại hoàng tử về Đế đô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.