Trùng Sinh Thiên Tuyết

Chương 120




Thiên Tuyết bỏ ngoài tai, mặc kệ Lãnh Ngạo, ngồi yên như tượng, giống như không có chuyện gì ảnh hưởng đến cô. Phải biết rằng, khi gặp chuyện xấu hổ thì chỉ có bình tĩnh mới là cách hiệu qủa nhất, như vậy sẽ không ai cười nhạo mình!

Trong phòng yên lặng, Lãnh ngạo bỗng bật cười một tiếng, nhìn dáng vẻ vờ vịt của cô kìa, tiếng cười của hắn khiến mọi người đang ngơ ngác vội cười trừ theo. Vốn dĩ bọn họ chú ý nhất cử nhất động của chủ tử, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ không có mắt, nên nịnh nọt thì phải nịnh nọt!

Thiên Tuyết ảo não lắc đầu, mình bình tĩnh, người khác cũng đâu có theo ý mình. Cô dùng khủy tay đẩy đẩy hắn vài cái, ý rất rõ ràng, cô muốn ra ngoài.

Lãnh Ngạo nhướng mày, đương nhiên không cho, liếc nhìn màn hình máy tính liền thôi vậy, những thứ này cô không nên xem! Hôn một cái lên trán cô, dặn dò “Phải ngoan”. Sau đó liền thả cô xuống.

Thiên Tuyết đẩy cửa ra khỏi phòng hội nghị, đóng lại nhẹ nhàng, lại đi thêm một đoạn hành lang dài thật dài. Trước mắt liền có người chặn đường.

“Cô là Thiên tiểu thư?” Người đàn ông kia lịch sự cuối người hỏi thăm.

Thiên Tuyết nghiêng đầu, không nói nhiều. Một đầu tóc đen tuyền nhanh chóng biến thành màu bạc, đôi mắt chuyển thành màu đen pha chút tím. “Anh muốn gì?”

Trong bóng tối, Diệp Thành và Vô Ưu đều có chút kinh ngạc. Vô Ưu vẫn khó hiểu, cô không hiểu tình trạng của tiểu thư bọn họ “Ngài có thể giải thích cho tôi một chút hay không?”

“Còn phải giải thích? Cô không nhìn thấy tiểu thư của cô đã rơi vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu sao?” Diệp Thành ngưng một chút, lại giống như rơi vào chốn hồi tưởng xa xôi tiếp tục “Cô biết tại sao nhiều người như vậy, nhưng chỉ có chủ tử là dược chọn làm thủ lĩnh như bây giờ hay không? Là bởi vì ngài ấy dọn dẹp tất cả các đối thủ có khả năng cạnh tranh. Sau đó buộc lão gia liền để lại sự nghiệp to lớn này cho ngài ấy. Còn có, ngài ấy rất mạnh, đến tột cùng những người có thể một chọi một với ngài ấy đều không còn. Cô theo chủ tử lâu như vậy, không thấy cái gì lạ hay sao? Cô đã từng thấy đôi mắt màu đỏ đó chưa?”

Vô Ưu nhếch môi “Đương nhiên” Cô đã từng thấy Lãnh Ngạo thôi miên người khác chỉ bằng một ánh mắt trong đôi mắt đỏ xinh đẹp kia. Sau này lăn lộn lâu năm trong Ám Dạ, cô mới biết đó là một trong những khả năng thôi miên hiếm người có được của Lãnh Ngạo. Nhưng mà tại sao chủ tử lại có những khả năng đặc biệt này, cô không biết!

Giống như đọc thấu suy nghĩ Vô Ưu, hắn tiếp tục “Biết tại sao chủ tử làm được không?” Diệp Thành bí hiểm vuốt cằm “Bởi vì ngài ấy là King!”

Đến bây giờ, Diệp Thành cũng không thể quên được hình ảnh của cậu bé lạnh lùng lại đáng thương ngồi trong phòng chứa đồ, so sánh với hình ảnh trong phòng thí nghiệm bỏ hoang ngày ấy, hắn và cha được lệnh lão gia đi dón chủ tử đời sau, khi nhìn thấy người thanh niên đó, hắn thực sự ngạc nhiên nhưng thuần phục. Ngài rất khác, rất mạnh, là sản phẩm mạnh nhất của lão gia tạo ra!

Lão gia của bọn họ có tất cả mười người con, nhưng mà, trong số đó chia làm hai loại, một loại là cơ thể bình thường, một loại là thể chất đặc biệt. Những người có cơ thể bình thường từ khi sinh ra sẽ bị loại bỏ quyền thừa kế, chỉ tập trung huấn luận để trở thành những thuộc hạ mạnh nhất, phục vụ chủ tử đời sau này. Còn những người có thể chất đặc biệt thì từ nhỏ sẽ được tiêm một số loại virut được nghiên cứu đặc biệt, kích thích cơ thể con người tạo ra khả năng siêu nhiên, biến thành người có khả năng của một số loài động vật. Bằng chứng chính là, hắn đã từng thấy Lãnh Ngạo tay không xé nát một người, giống như tháo linh kiện của một cỗ máy vậy…Sau đó, chủ tử của hắn, từng bước từng bước tiếp xúc với tất cả các lọai thuốc được trung tâm nghiên cứu ra, dần dần mạnh lên. Giống như nhận thêm sức mạnh từ khoa học kĩ thuật, ngài thật sự làm được rồi, khiến cho mọi người cúi đầu, ngay cả lão gia cũng phải nể mặt của ngài. Hiện giờ, khả năng thực sự của ngài đến đâu, ngay cả hắn cũng không biết rõ...

Nhưng mà mọi chuyện lại diễn ra khác đi, Lãnh Ngạo không lựa chọn một trong số những người mạnh nhất làm người con gái có tư cách đứng bên cạnh hắn, thế nhưng lại chọn một cô gái không có gì cả làm Queen của hắn? Nghĩ lại hắn cũng cảm thấy thật buồn cười. Hắn đã tửng nghĩ cô gái ở bên cạnh Lãnh Ngạo phải là người như thế nào? Lãnh Ngạo ưu tú như thế nhưng lại chọn một cô gái ngay cả súng cũng không biết bắn ở lại bên mình?

Sau đó hắn lại được biết, chủ tử anh minh thần võ của mình sợ bên cạnh có nhiều nguy hiểm, cô gái trong lòng lại không có sức chống cự nên liền nghĩ cách làm cho cô mạnh hơn. Thế nhưng sức mạnh mà chủ tử mang lại cho cô ấy đó là sức mạnh vay mượn, cho Thiên Tuyết dùng máu của Lãnh Ngạo để lấy một vài loài virut mang khả năng đặc biệt trong cơ thể hắn sang cơ thể của cô, chỉ là cơ thể cô lại không chịu được nên lại phải dùng dược phẩm quý giá như Dạ Hồn làm thuốc dẫn. Cô gái này, phúc cũng quá lớn! Nhưng mà thứ sức mạnh đó là tạm thời, cô không dùng máu của Lãnh Ngạo nữa thì tất cả sẽ trở lại như bình thường, thậm chí một tuần cô cũng chỉ dùng được năng lực nhảy vọt kia một đến hai lần là giới hạn. Nếu nói ra, thậm chí còn yếu hơn hắn!

Nhưng mà xung quanh nhiều ám vệ như vậy, cô lại không tự chủ rơi vào trạng thái kích động cho thấy cô không có khả năng điều khiển sức mạnh của mình giống như Lãnh Ngạo, vả lại rất có thể trên người của người đàn ông kia có cái gì đó kích động được cô! Nhưng mà hắn không lo lắng, hắn chỉ muốn biết, trong trạng thái này, Thiên tuyết sẽ có khả năng gì hơn người thôi, là kĩ năng bắn súng sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.