Trùng Sinh Thành Hệ Thống

Chương 2




Thời Khanh dùng rất nhiều thời gian mới đọc xong quyển “Sổ tay học làm hệ thống cấp tốc” này, cũng may tốc độ đọc chữ của cậu khá nhanh, nếu không quyển ‘sổ tay’ dày xấp xỉ từ điển Khang Hy này chẳng biết đến năm tháng nào Thời Khanh mới ngốn hết. Tiếc rằng cậu đọc là một chuyện, còn nhớ lại là một chuyện khác, cho nên đọc qua thì chỉ là đọc qua, nắm sơ lược thông tin trong đó, còn chuyện nhớ hết? Sorry quá là ngoài tầm tay ~

Dù vậy, cậu cũng cảm xúc vô cùng, hệ thống đúng là một vật thần kỳ, toàn diện toàn mỹ như vậy, nhỏ như thức ăn, hay lớn chừng các loại kỹ năng nghịch thiên, hoặc các loại đồ chơi lớn bé đều không đếm xuể, thực sự là quá hết lòng vì nam chủ lãnh huyễn khốc suất cuồng bá duệ

(*) cao cao tại thượng của chúng ta mà tạo ra.

Nhưng mà… Thời Khanh rất muốn bóp chết chính mình, vì sao anh đây lại không phải nam chủ!

Tuy rằng sổ tay trịnh trọng tuyên bố, Thời Khanh thừa kế hệ thống, bản thân cậu chính là hệ thống, nhưng vì cái gì cậu là hệ thống mà không chôm được đồ trong hệ thống? Làm hệ thống mà còn phải xài điểm đổi đồ là thế quái nào? Có lí nào chủ nhân đi lấy đồ trong kho nhà mình còn phải vung tiền? Có phải đang làm chuyện dư thừa rồi không? Tất nhiên trừ khi cưng không phải là chủ nhà, mà chỉ là một người gác cửa nhỏ nhoi.

Bạn Thời Khanh thông minh đã xác định được vị trí của mình, nháy mắt được khai sáng.

Ha ha, bây giờ mình chỉ là một người gác cửa bé nhỏ, bảo vật mình trông coi toàn là của người ta, tranh bá thế giới, thống nhất vũ trụ chẳng phải chuyện của mình, trái ôm một chị phải nựng một em phía sau đàn em thành bầy cũng không liên quan tới mình luôn?

Ha ha, ha ha, ha ha. Nhìn mặt tui coi có vui không!

Thời Khanh càng nghĩ càng tức, nào có chuyện vào được hang động, tìm thấy kho báu lại phải hai tay dâng người khác? Cho xin, cậu không phải thánh mẫu bạch liên hoa, vào lúc này, cậu chấp nhận làm Grandet

(*) keo kiệt ôm hết của cải về nhà!

Nghĩ xong, Thời Khanh mở sổ tay lần nữa, bắt đầu tính toán xem làm thế nào để độc chiếm kho vàng này.

Trong chương ‘Làm thế nào để hệ thống kiếm được điểm’ của sổ tay có ghi, Thời Khanh phải tìm được một vị kí chủ, kí kết khế ước. Khi kí chủ hoàn thành xong nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra, được bao nhiêu điểm thì cậu cũng hưởng ké 50% sốđiểm ấy.

Du hồn của Thời Khanh bay lơ lửng, cậu cảm thấy rất bất mãn, cái loại điều kiện này còn có thể đáng khinh hơn nữa không?

Vốn cậu còn không định tìm kí chủ, nhưng mà nếu không tìm kí chủ, cậu sẽ không có điểm, không có điểm, đừng nói bảo vật, ngay cả cơ thể cũng đừng hòng có ấy chứ…

Ây, Thời Khanh vừa bức xúc vừa tự khuyên nhủ bản thân, cậu cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật mình phải hưởng chung kho với một tên nhóc chết tiệt khác. Nhưng nếu phải lựa một người, Thời Khanh phải tìm một người cực ăn ý với cậu!

Đang nghĩ tới đó, sổ tay bỗng dưng phát ra ánh sáng, một dòng chữ xuất hiện “Đã phân tích và tìm ra kí chủ thích hợp, hệ thống có muốn nhận hay không?”

Wow, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền lao tới? Cậu vừa chuẩn bị tâm lí xong đã có người đưa tới cửa rồi?

Thời Khanh chưa kịp phản ứng, sổ tay lại xuất hiện một dòng chữ nhỏ khác: “Còn 10 giây suy nghĩ, nếu không nhận, hệ thống cần chờ 500 năm mới tìm được kí chủ thích hợp khác.”

Năm trăm năm? Đùa nhau à!? Ngồi mốc với sổ tay-kun chỗ này 500 năm, cậu sẽ phát điên luôn đó!

Vừa mới chọn ‘nhận kí chủ’, Thời Khanh liền cảm thấy trời đất đảo lộn, một lượng thông tin khổng lồ truyền vào đầu cậu như qua băng thông Internet, hình ảnh nối tiếp chồng lên nhau thành từng đoạn từng đoạn, tổ hợp lại thành cả cuộc đời dày đặc chông gai như một bụi hoa hồng.

Sau khi nhìn xong tất cả, hình ảnh cuối cùng dừng ởđôi mắt đen như lốc xoáy trên đại dương, thăm thẳm khiến người ta rùng mình khiếp sợ.

Ngập tràn tử khí, u tối tận cùng và cả… không cam tâm.

Thời Khanh cả kinh, khi những ký ức ấy tiến vào bên trong cậu, cậu đã biết người trước mặt là ai.

Tần Mạc.

Kí chủ của cậu…

Thời Khanh ngây ngẩn, sau đó đã muốn hu hu hu bưng mặt chạy về ôm sổ tay-kun khóc thét, cầu đổi người, đổi người cho tui đi mà!

Ai mà muốn cùng một kẻ như vậy kí khế ước chứ? Cậu chỉ là quần chúng hết mực phổ thông, hồn nhiên hiền lành ngây thơ chân chất, dù chỉ số thông minh có cao cách mấy cũng không cách nào đấu lại đại ma vương được đâu!

(Sagi: Ngồi nghe em thụ tự kỉ mà tui đau bụng quá=]])

Đây đâu phải kí khế ước, rõ ràng là muốn chơi cho du hồn cậu tan thành mây khói luôn mà!

Vừa nghĩ đến đây, sổ tay-kun tự nhiên tỏ ra trách nhiệm hiện lên một dòng: “Hủy hay không hủy? Nếu hủy lựa chọn phải chờ 500 năm.”

Thời Khanh nhìn thấy mấy chữ ‘500 năm’ này, không kìm được lại QAQ.

Lọt vào trong hoàn cảnh thảm liệt, đưa đầu bị chém một đao rụt đầu cũng bị chém một đao, Thời Khanh cảm thấy bất lực sâu sắc…

Cậu do dự không biết làm sao, đành hồi tưởng lại cuộc đời Tần Mạc tiên sinh này một chút.

Nói đại khái thì, Tần Mạc giống như là đứa con ghẻ trong nhà vậy. Cha Tần Mạc tính kế y, còn là loại hết lòng hết dạ hãm hại y vào chỗ chết, thề bằng mọi cách giết y, tốt nhất là đạp y thẳng xuống mười tám tầng địa ngục.

Thế giới của Tần Mạc là một thế giới khá kỳ ảo, theo kinh nghiệm lâu năm đọc tiểu thuyết của Tần Khanh, có thể xem đó là một điển hình cho thế giới tu chân.

Xuất thân Tần Mạc rất ưu tú, cha của y là Tần Chính Quân, chưởng môn phái Lăng Tiêu – một trong mười môn phái lớn bấy giờ, Tần Mạc là con trưởng, có thể xem là thiên chi kiêu tử, tiền đồ xán lạn. Tại thế giới lấy thực lực làm đầu này, Tần Mạc có tư chất linh căn ngàn năm hiếm gặp, ngộ tính cực cao, Tần Mạc trưởng thành từ sớm, tuy tuổi nhỏ nhưng tu vi lại không tầm thường.

Từ đây, có vẻ như y chính là một đại thiếu gia sinh ra đã ngậm sẵn thìa vàng, nửa đời sau không lo không nghĩ, bị người người ghen tị mới đúng.

Nhưng số mệnh trước giờ luôn bỡn cợt. Tần Mạc trẻ tuổi mà đã luyện đến Kim đan kỳ, oanh chấn cả giới tu tiên. Trong giới lại có tin vị ma tu chí tôn bấy giờ– kẻ duy nhất tu luyện đến Hợp thể kỳ – Lục Cửu Uyên, đã biến mất.

Đó vốn là tin tốt, tuy có vẻ không liên quan mấy đến Tần Mạc, nhưng Tần Chính Quân lại rất phấn khởi, sung sướng đến mức không kềm được, sau khi điều tra nhiều lần, xác nhận được Lục Cửu Uyên đã chết, lão liền lộ mặt thật.

Tần Mạc khi ấy đã bước lên con đường phản trắc thênh thang không cách nào quay lại được.

Tần Chính Quân loan tin, nói tu vi Tần Mạc gia tăng nhanh chóng là do y nhập ma, sử dụng phương cách tàn bạo để tu luyện — dùng trăm đồng nam đồng nữ hiến tế, uống máu, bẻ xương, ăn thịt — khủng khiếp, ghê tởm tận cùng.

Dưới sự sắp xếp của Tần Chính Quân, lão đưa ra chứng cứ rành rành, không thể không tin.

Trong chốc lát, từ trên mây xanh, thiên chi kiêu tử rơi xuống trở thành kẻ bị mọi người phỉ nhổ, tu vi cao thâm của Tần Mạc từng khiến vô số người ghen tị, khi phương thức ‘tu luyện’ tàn bạo bị phơi bày càng thu hút sự chú ý của nhiều người. Đứng cao bao nhiêu, khi rơi xuống càng đau đớn bấy nhiêu.

Tuy bị hắt đầy bùn nhơ, nhưng Tần Mạc vốn kiêu hãnh, hơn nữa tuổi trẻ ngông ngạo xem thường thứ thủ đoạn thấp hèn này, cho rằng ‘thanh giả tự thanh’. Pháp thuật của y đều là tuyệt học của Tần gia một tay Tần Chính Quân truyền đạt, cha mẹ y không thể nào tin thứ lời đồn vô căn cứ đó được.

Nghĩ như vậy, nhưng khi trở về, phản bội chân chính lại ở Lăng Tiêu phái chờ đợi y.

Đích thân Tần Chính Quân bắt giữ y, đối với sự bao vây đòi công bằng của những người tự xưng là ‘chính nghĩa’, đầu tiên giải thích, sau tỏ vẻ hổ thẹn, dứt khoát cùng Tần Mạc đoạn tuyệt quan hệ, còn đồng ý chính tay mình xử lí nghiệt tử này.

Ở trước mặt tất cả mọi người, lão chấn nát Kim đan của Tần Mạc, phế tu vi của y, để y trở thành một phế nhân.

Chờ tới khi tất cả rời khỏi, lão mới nói cho Tần Mạc biết sự thật.

Thì ra y không phải là con ruột của Tần Chính Quân, y là con trai của ma đầu Lục Cửu Uyên.

Năm đó, Tần Chính Quân và Nguyệt Nương tâm đầu ý hợp, kết tóc làm vợ chồng, nhưng Nguyệt Nương xinh đẹp vô ngần lại thu hút sự chú ý của ma đầu. Hắn cưỡng bức Nguyệt Nương, thậm chí còn làm cho nàng mang thai. Lục Cửu Uyên buộc Tần Chính Quân phải nuôi dưỡng Tần Mạc, Tần Chính Quân tuy yêu Nguyệt Nương vô cùng, nhưng đấu không lại Lục Cửu Uyên, chỉ có thể kềm nén hận thù, nuôi dưỡng tên nghiệt tử này thành người.

Sau khi biết tin Lục Cửu Uyên đã chết, thù hận suốt hai mươi năm của Tần Chính Quân cũng có thể báo, trút hết lên người Tần Mạc.

Lúc Tần Mạc biết được chân tướng thì vô cùng khiếp sợ, tuy nhiên những điều này là do chính miệng Tần Chính Quân nói ra, không thể nào là giả. Y nhớ đến những ghẻ lạnh hai mươi năm qua của cha mẹ, không còn cách nào có thể lừa mình dối người được nữa.

Dĩ nhiên Tần Mạc không phải là một người yếu đuối, y liều mạng chạy thoát, dù còn sống, nhưng rốt cuộc cũng trở thành phế nhân.

Tần Chính Quân không tha cho y, những kẻ tự xưng là chính nghĩa đó cũng sẽ không tha cho y.

Tháng ngày phiêu bạt lẩn trốn làm thiện lương của y hóa thành tro tàn.

Dù y không chết, nhưng cũng thành người không ra người quỷ không ra quỷ, tam quan của y hoàn toàn sụp đổ, mọi thứ vỡ tan như bọt biển, lòng tin đã tha hóa, thứ giúp Tần Mạc kiên trì đến tận bây giờ là chấp niệm ‘phải sống’.

Sau đó, y được cứu, được Lục Cửu Uyên giúp độ kiếp.

Khi Lục Cửu Uyên cứu y, cũng đem tuyệt học cả đời của hắn dốc lòng truyền thụ cho y. Hơn hai mươi năm Tần Mạc đều được dạy thế nào là chính nghĩa, thế nào là thiên đạo, thế mà bây giờ y lại bước trên ma đạo, trong lòng khó tránh khỏi việc ghét bỏ. Nhưng khi nghĩ tới Tần Chính Quân hai mắt đầy hận thù, Nguyệt Nương xa lánh khinh rẻ, khi chúng bạn xua đuổi, cười cợt, ánh sáng trong mắt y — nhẹ nhàng lụi tắt.

Tu vi của Tần Mạc không còn, tuy nhiên tư chất vẫn còn đó, y gia nhập ma đạo, tu vi tăng tiến cực kì nhanh, chỉ năm năm đã bước đến đỉnh phong. Tuy Lục Cửu Uyên tính tình bất định, không niềm nở với y, nhưng vẫn cung cấp dược liệu để y chữa trị thân thể, phục hồi pháp thuật.

Khi Tần Mạc luyện tới Nguyên anh kỳ, Lục Cửu Uyên hỏi y, có muốn báo thù không, Tần Mạc bình thản nhìn lại hắn đáp muốn.

Khi y trở về đại lục Lăng Vân thì đã mang theo sức mạnh kinh khủng không ai có thể chống lại.

Tiếp theo, Thời Khanh không muốn nhớ nữa… thực sự làm cho người ta rợn tóc gáy, không có cảm xúc, không có thương hại, giống như là máy móc, giết, lại giết, lại giết, hình thành một vòng lặp vô hạn, thấm đẫm máu tanh.

Tần Chính Quân chết, Nguyệt Nương tự sát, tất cả đều dùng phương thức khủng khiếp nhất để chấm hết.

Tu ma khác tu tiên, tu tiên khi có được Nguyên anh, có thể xuất khiếu, hợp thể. Còn tu ma, sau khi xuất ma anh, nếu phá tâm kiếp nuốt Kim đan, sẽ lập tức bước vào túy thể, đến khi độ kiếp.

Ngay lúc này, Lục Cửu Uyên vẫn luôn hờ hững đứng một bên xuất hiện, hắn đã chờ được đến lúc món ngon chín muồi.

(*) Chú thích:

1/. Lãnh huyễn khốc suất cuồng bá duệ: lạnh lùng đẹp trai điên cuồng bá đạo khí phách. Câu này sẽ được lặp đi lặp lại nhiều lần trong truyện, giữ nguyên Hán Việt sẽ tạo giọng điệu hay hơn, nên mình giữ nguyên.

2/. Grandet: là một lão tư bản keo kiệt, bủn xỉn. Có thể tra google để biết thêm chi tiết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.