Trùng Sinh Lần Này Em Yêu Anh

Chương 76: Phiên ngoại 1: Tân niên




Đây là cái Tết thứ 10 Kỉ Lam Thanh trải qua cùng Hắc Phong kể từ khi hắn sống lại và nó cũng là cái Tết buồn nhất mà Kỉ Lam Thanh từng trải qua.

Bởi vì buổi sáng ngày cuối năm, Kỉ Lam Thanh phát hiện hắn bị cảm.

Kỉ Lam Thanh bình thường luôn rất khỏe mạnh, cường tráng, giờ thì lấy giấy lau mũi ngồi trên ghế sô pha, nước mắt nước mũi ướt cả giấy lau.

Hắc Phong bước ra khỏi bếp với một cốc nước và vài viên thuốc trên tay.

"Hay là đi bệnh viện đi. Không thể qua loa như thế này được." Nhìn đôi mắt và mũi đỏ bừng của Kỉ Lam Thanh trông rất tội.

"Em không đi!" Kỉ Lam Thanh lầm bầm: "Hôm nay là Tết, em không muốn đến bệnh viện."

Hắc Phong ngồi xuống bên cạnh Kỉ Lam Thanh, nhìn hắn uống thuốc cảm, liền kéo vào lòng, dịu dàng xoa xoa thái dương: "Đầu có đau không? Tí nữa đo nhiệt độ lại, nếu còn sốt thì phải đến bệnh viện."

Hắc Phong cũng trở rất lo lắng. Không phải Kỉ Lam Thanh chưa từng bị cảm Nhưng hắn chưa bao giờ cảm nặng như thế này, nhìn người yêu bộ dạng héo úa, Hắc Phong còn đau lòng hơn cả khi bản thân bị bệnh.

Sau khi xoa xoa thái dương một lúc, có lẽ là do cảm thấy thoải mái, Kỉ Lam Thanh nhắm mắt lại và từ từ chìm vào giấc ngủ.

Hắc Phong nhìn người đã ngủ say, chậm rãi bế lên, đặt lên giường trong phòng ngủ.

Khi Kỉ Lam Thanh nằm xuống, hắn cảm thấy khó chịu liền ho khan vài tiếng, Hắc Phong vội vàng ngồi nâng người dậy, nửa người ôm vào lòng.

Hắc Phong kê một chiếc gối sau lưng Kỉ Lam Thanh, thấy người yêu đã không còn ho nữa mới đứng dậy.

Vốn định hôm nay sẽ đến nhà ông nội ăn Tết, bây giờ Kỉ Lam Thanh lại bị bệnh như vậy thì bỏ qua việc đó luôn.

Với cả có Nam Nam và Bắc Bắc ở đó, ông nội cũng không thèm để tâm đến hai người họ.

Hắc Phong nhân lúc Kỉ Lam Thanh đã ngủ say, liền vào bếp làm món gì đó thanh đạm, chờ Lam Thanh đói bụng sẽ ăn.

Khi Hắc Phong đang chuẩn bị gọi cho ông nội, y nghe thấy tiếng ho khan của Kỉ Lam Thanh từ phòng ngủ.

"Anh ở đâu rồi, lúc em tỉnh lại anh không nhìn thấy anh." Đôi mắt của Kỉ Lam Thanh mơ mơ hồ hồ, dáng vẻ trông đáng thương vô cùng khiến Hắc Phong cảm thấy rất đau lòng, liền nhanh bước tới ôm người vào lòng nói: "Anh làm món trà bơ mà em thích, em uống một chút nha"

Hắc Phong biết người bị bệnh không có cảm giác ngon miệng, hơn nữa miệng lại thấy đắng chát, vì vậy y muốn làm món khoái khẩu của Kỉ Lam Thanh để hắn có thể ăn nhiều hơn một chút.

Kỉ Lam Thanh bĩu môi, giống như một đứa trẻ đang đòi ăn kẹo, nhìn Hắc Phong làm nũng: "Em muốn ăn trà bơ, ăn ở đây đi!"

"Ở đây?" Hắc Phong cau mày, nhìn Kỉ Lam Thanh bình tĩnh gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Thôi vậy, anh sẽ mang lên cho em."

Hắc Phong nghĩ Kỉ Lam Thanh chưa bao giờ ăn trong phòng ngủ, dù mệt mấy cũng xuống ăn ở nhà ăn.

Lúc này lại muốn ăn cơm trong phòng ngủ, Hắc Phong thật sự có chút dở khóc dở cười.

Hắc Phong bưng một bát trà bơ đến, tuy rằng không bằng ở Tây Thành, nhưng hương vị rất ngon, rất mong đợi Lam Thanh sẽ thích uống.

Hắc Phong nhìn Kỉ Lam Thanh đầy mong đợi, thấy đối phương vừa mới uống một ngụm liền bất mãn nhìn y, trong miệng nhấp một ngụm trà bơ, bĩu môi, cực kì giống một con chuột nhỏ.

"Làm sao vậy?" Hắc Phong cầm thùng rác lên, đợi đến khi Kỉ Lam Thanh nhổ ra hết những thứ trong miệng, mới hỏi: "Không ổn sao?" Sau đó, y cầm thìa nhấp một ngụm: "Vẫn hương vị đó mà! "

" Em muốn thêm muối." Nhìn vào đôi mắt đáng thương của Kỉ Lam Thanh, Hắc Phong không thể từ chối: "Vậy thì đợi một chút, anh đi thêm muối cho em."

Hắc Phong thực sự khó hiểu, nếu thêm muối thì sẽ ra mùi vị gì chứ.

Nhưng1 người ốm là to nhất, nên nếu muốn thêm muối thì thêm muối vào, cùng lắm thì chút nữa uống thêm nước.

Tuy nhiên, khi Hắc Phong cho muối thêm vào, Kỉ Lam Thanh chỉ uống một ngụm lại nhả ra: "Không ổn, em muốn thêm đường!"

"Thêm, thêm đường?" Hắc Phong hiểu ra, Kỉ Lam Thanh thật ra không muốn ăn, nói đúng ra là không có khẩu vị mới thay đổi ý như vậy.

"Vậy đợi chút, anh lấy cho em."

Hắc Phong trực tiếp đi vào bếp bưng sáu bát trà bơ, sau đó lấy riêng đường, muối, nước sốt, thìa là, cà ri và cả đậu nành cùng giấm.

Kỉ Lam Thanh nhìn Hắc Phong đặt tất cả những thứ này trên tủ đầu giường, khịt khịt mũi, chớp mắt nói: "Anh định mở cửa hàng tạp hóa à?"

Hắc Phong đỡ trán, còn nói y mở cửa hàng tạp hóa. Y đây là như ông nội cầu xin cháu, chỉ mong tiểu tổ tông này ăn một chút mà thôi.

"Nói đi, bây giờ muốn ăn hương vị gì?" Hắc Phong anh dũng nhìn Kỉ Lam Thanh, chỉ cần Kỉ Lam Thanh nói cái gì, y liền sẽ làm theo.

"Vậy thì, mỗi thứ một chút đi." Kỉ Lam Thanh hít hít mũi, nhìn Hắc Phong với đôi mắt đỏ bừng, khóe miệng cười lấy lòng nói: "Được chưa nào!"

Hắc Phong gật đầu lia lịa, "Được chứ ?! "

Hắc Phong trộn nhiều thứ vào trà bơ, Kỉ Lam Thanh nếm thử một chút, nhưng là uống ra rồi nhả ra ......

Hắc Phong đứng thẳng người, nhìn Kỉ Lam Thanh yếu ớt: "Em nói xem, em muốn ăn gì anh sẽ làm lại cho em! "

Kỉ Lam Thanh lắc đầu, sau đó nằm ngửa ra, nhắm mắt lại và bắt đầu ngủ.

Hắc Phong bị lăn lộn cho dở khóc dở cười, đưa tay sờ trán Kỉ Lam Thanh, phát hiện người này đã không còn sốt nữa, nhưng mũi vẫn bị nghẹt, hô hấp không trầm ổn cho lắm.

Nghĩ đến việc người này không chịu đến bệnh viện, Hắc Phong vừa buồn vừa đau lòng, chính là do trước đây y bị bệnh đã khiến Kỉ Lam Thanh rất bài xích với bệnh viện.

Bất đắc dĩ, Hắc Phong phải gọi lại cho Trần Dĩ Thành hỏi một chút về tình trạng bệnh của Kỉ Lam Thanh.

"Không sao, chỉ cần hết sốt, cậu chỉ cần chuẩn bị vài món ăn nhẹ để nó ăn, sau hai ngày sẽ ổn thôi."

Nghe thấy lời nói lãnh đạm của Trần Dĩ Thành trong điện thoại, Hắc Phong nhăn mặt, chính là nấu ăn thì không thành vấn đề, chính là người kia ăn không vô.

Cúp điện thoại, Hắc Phong nghĩ đến bản thân không ngại làm 10 khẩu vị khác nhau, nếu Kỉ Lam Thanh chịu ăn một chút thì tốt rồi.

Hắc Phong bận rộn trong phòng bếp một lúc, sau khi rời khỏi bếp, y thấy bên ngoài đang có tuyết rơi.

Đứng bên cửa sổ nhìn qua lớp kính, tuyết rơi dày đặc đã sớm phủ trắng mặt đất.

Giữa trời và đất, dường như phủ một tấm lụa trắng trong sáng mà tinh khiết ...

Hắc Phong nhìn một lúc, nghĩ đến Kỉ Lam Thanh vẫn đang ngủ say, nghĩ đến người kia vẫn còn đang ốm, cảm thấy đau lòng vô cùng, chỉ hận người bệnh không phải y.

Kỉ Lam Thanh lần này ngủ rất yên bình, vừa mở mắt ra liền thấy đôi mắt sâu thẳm của Hắc Phong đang nhìn hắn cười.

Kỉ Lam Thanh đưa tay vòng qua cổ Hắc Phong, nghe Hắc Phong cười nói: "Tỉnh rồi? Có phải tốt hơn rồi chứ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.