Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Chương 79: Không kịp (hai)




Tuyết tan, băng tuyết trên mái hiên từ từ tan chảy dưới ánh mặt trời, bóng mặt trời nghiêng về tây, Kiến Nguyên Đế cuối cùng cũng rút ra được chút thời gian rảnh, cho gọi Lâm An công chúa đến Càn Thanh Cung.

"Lâm An, quan hệ giữa ngươi với tên đạo sĩ Đạo Khư thay hình đổi dạng biến thành hòa thượng kia là như thế nào." Kiến Nguyên Đế nhìn Lâm An quỳ ở phía dưới, ánh mắt phức tạp khó tả, lông mày nhíu chặt.

Lâm An công chúa ngửa đầu, nhếch môi nhìn Kiến Nguyên Đế, vẻ mặt trào phúng, "Quan hệ là công chúa và trai lơ, phụ hoàng có tin không?"

Kiến Nguyên Đế không tức giận, chỉ là đỡ đầu nhắm mắt lại lại mở ra, "nói như vậy, Tần Thiếu Du kia cũng là trai lơ của ngươi?"

"Đúng vậy." Lâm An công chúa cười một tiếng phóng đãng.

"Vậy nữ nhi của nghịch thần Phượng Lâu Xuân kia vì sao lại xuất hiện ở phủ đệ của ngươi?"

"Nàng à, con với nàng ta đồng bệnh tương liên, cho gọi nàng đến nói chút chuyện mà thôi. Phụ hoàng, người đã ban chết cho trượng phu và nhi tử của con, con tìm người đồng bệnh tương liên trò chuyện, người cũng không cho phép sao?" Lâm An công chúa láo xược khiêu khích liếc nhìn Kiến Nguyên Đế.

Kiến Nguyên Đế nhăn mày càng chặt, nhưng vẫn cứ dễ dàng tha thứ không nói gì nặng lời, "Được, trẫm sẽ tra, Ngụy Bảo, đưa Lâm An về phủ công chúa, không có lệnh của trẫm không cho nàng ra ngoài."

Lâm An "A" một tiếng, "Phụ hoàng ngài đang muốn cấm túc nhi thần đó sao?"

Kiến Nguyên Đế thở dài, nhẹ giọng nói: "Cút."

Lâm An ngược lại ha ha cười, đứng dậy gạt tay Ngụy Bảo đi, "Ta tự đi."

nói xong, vung tay áo lên, nghênh ngang đi ra khỏi Càn Thanh Cung.

Tông Nhân phủ.

Mộ Kiêu ngồi trên đệm dày, cuối giường đặt một bộ áo ngủ bằng gấm dày trên giường gỗ, dưới chân y, Mộ Cao Tố đang quỳ run lẩy bẩy, Mộ Kiêu xoa đầu Mộ Cao Tố, từ ái cười, "Hai cha con chúng ta có duyên thật đấy, lại bị nhốt vào cùng một phòng giam."

Bị bàn tay kia vuốt ve trên đỉnh đầu, Mộ Cao Tố chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng đứng cả lên, sắc mặt vàng như nến, hai đùi run sợ không ngừng, "Phụ, phụ vương, con sai rồi."

Mộ Kiêu lắc đầu, "Ngươi đúng, ngươi là con trai của ta, ta là cha của ngươi, dù cho con trai có làm ra chuyện gì với phụ thân mình thì cũng vẫn không tính là sai, đừng sợ, mau đứng dậy đi."

Mộ Kiêu càng nhẹ giọng ấm áp, Mộ Cao Tố càng run sợ hơn, quỳ trên mặt đất không động đậy.

Lúc đó, hai cẩm y vệ áp giải một hòa thượng bị chột mắt vào, "Vương gia, bệ hạ bảo ngươi đến nhận diện người này."

"Biết rồi, các ngươi ra ngoài chờ đi." Mộ Kiêu nhìn Đạo Khư, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng khi gặp lại cố nhân.

Hai tên cẩm y vệ đóng cửa lại, gian nhà tù này liền trở thành một không gian kín độc lập, chỉ có một cửa thông gió nằm cao ở trên vách tường.

"Quay về làm hòa thượng à." giọng nói Mộ Kiêu nhàn nhã giống như là đang tán gẫu với cố nhân, nhưng câu nói của y lại khiến Đạo Khư lập tức ngẩng đầu lên.

Mộ Kiêu ha ha cười hai tiếng, "Trông cách ăn mặc của ngươi thế này, ta đây cũng nên đổi xưng hô mới đúng. không Tịch, không Tịch hòa thượng, nghe được không?”

Kinh ngạc trong mắt Đạo Khư từ từ biến mất, mặt không chút thay đổi nhìn Mộ Kiêu.

"Hay là ngươi thích ta gọi tên tục của ngươi, con của Trung Lang tướng Quý Tự của Phát Khâu - - Quý Nghiễm."

"Ta che giấu hành tung kỹ đến thế mà vương gia vẫn tra ra được, phải công nhận rằng năng lực của vương gia quá giỏi." Đạo Khư cắn răng, hai má phồng lên.

Mộ Kiêu ôn nhu vuốt đầu Mộ Cao Tố giống như là đang vuốt ve một con thú cưng nho nhỏ, "Đối với một "đạo sĩ" đột nhiên xuất hiện ở cạnh bản vương, dùng một viên thuốc tên là khởi tử hồi sinh đan cứu mệnh bản vương, chẳng lẽ bản vương không nên điều tra? một năm tra không ra, hai năm tra không ra, bản vương lại càng muốn tra rõ lai lịch của ngươi, đặc biệt là sau khi bản vương phát hiện cơ thể của mình đã biến đổi. Quý Nghiễm à, làm một kẻ trộm mộ không tốt hay sao mà lại phải xuất gia làm hòa thượng, là ai đã điểm hóa cho ngươi vậy, có phải là lão trụ trì của ngôi chùa khi xưa đã bị phụ hoàng ta chém đầu thị chúng toàn bộ chỉ vì một bài thơ châm biếm trên bức tường trong chùa đó không?”

Đạo Khư lạnh lùng nhìn Mộ Kiêu, châm chọc nói: "Đúng, Kiến Nguyên Đế đã giết sư phụ đáng kính của ta, người đã cứu rỗi linh hồn ta, nên ta muốn lão cũng nếm mùi mất đi người yêu thương quan trọng nhất, ta muốn mạng của Kiến Nguyên Đế! Vương gia sớm biết ý đồ của ta nhưng vẫn cứ dùng ta, chỉ có thể nói rõ rằng vương gia vốn đã có dã tâm, hai người chúng ta chỉ đang lợi dụng lẫn nhau, mà ta quả thực đã cứu mạng ngươi, nếu không có viên khởi tử hồi sinh đan mà ta đưa cho thì ngươi đã sớm xuống mồ rồi, nói chi đến mưu đồ soán ngôi hoàng đế?"

Mộ Kiêu nhìn Đạo Khư cười, nụ cười dần dần thành âm quỷ, "Đúng, ngươi quả thật đã cứu mạng bản vương, nhưng đồng thời cũng biến bản vương thành một tên quái vật. Nhưng bản vương không trách ngươi, ngươi nói rất đúng, không có ngươi bản vương đã chết từ lâu rồi, bản vương không trách ngươi, bản vương cảm kích ngươi, thực sự."

"Thôi được rồi, việc đã xảy ra không cần phải nhắc lại, chẳng có chút ý nghĩa gì cả."

"Vậy Vương gia bắt ta đến đây chỉ vì muốn ta ngồi tù cùng ngươi?" Đạo Khư cười lạnh.

"không không không, tác dụng của ngươi rất lớn, nói không ngoa thì ngươi chính là đội quân đánh đâu thắng đó đấy, đâu chỉ bản vương động tâm, mà ngay cả phụ hoàng của ta cũng động tâm. Ngươi quay về Bắc Bình tiếp tục nghiên cứu cái loại cổ trùng đó đi, chuyện ở đó đã có phụ hoàng ta tiếp nhận."

Đạo Khư nhìn Mộ Kiêu, trong mắt có ánh sáng chợt lóe lên rồi biến mất, "Ta biết rõ ngươi muốn làm cái gì, Vương gia."

Mộ Kiêu đứng dậy, cười vỗ vỗ bả vai Đạo Khư, "Đương nhiên, ta là do một tay ngươi đắp nặn, ngươi đương nhiên hiểu rõ. đi đi, ý đồ của ngươi cùng cái mà bản vương muốn không có mâu thuẫn gì, chúng ta vẫn là bạn tốt."

Đạo Khư cũng cười, chắp tay nói: "Chúc vương gia tâm tưởng sự thành."

"Bản vương cũng chúc ngươi tâm tưởng sự thành."

Hai người nhìn nhau cười to, tiếng cười đầy quỷ dị.

- -

Đêm khuya, gió lạnh gào thét, từng bông tuyết to bằng cái bát bị gió thổi lượn vòng trong khoảng không, nhóm cấm vệ đứng dưới mái hiên bị gió tuyết thổi không mở nổi mắt. Trong Càn Thanh Cung, Kiến Nguyên Đế vốn đang ngủ say chợt mở mắt ra, dưới ánh đèn mờ nhạt, bên ngoài đồng tử có thêm một vòng màu hồng, trong vòng màu hồng lại có một cái bóng màu đen.

Sâu trong đầu có một giọng nói âm ỉ vang lên đầy mê hoặc, một lần lại một lần ra lệnh, "Giết thái tử, giết thái tử."

"Lập thái tử mới."

"Lập Mộ Kiêu làm thái tử."

"Mộ Kiêu mới là thái tử."

"Viết chiếu thư, lập Mộ Kiêu làm thái tử, Mộ Kiêu là thái tử."

Đôi mắt Kiến Nguyên Đế cứng ngắc nhìn chằm chằm vào đỉnh màn trướng, lẩm bẩm thì thầm, "Giết thái tử, giết thái tử."

Gác đêm hôm nay là Tần Bất Hư, nghe bên trong hoàng thượng có động tĩnh, rón rén đi qua, cách màn thấp giọng hỏi, "Bệ hạ có gì phân phó?"

"Thái tử, thái tử..."

Tần Bất Hư nghe thấy được, thử dò xét hỏi, "Bệ hạ muốn triệu kiến thái tử?"

"Thái tử, thái tử..."

"Tiểu nô rõ, đi mời thái tử ngay."

Dứt lời, Tần Bất Hư rón rén đi ra ngoài.

Tẩm cung không thể không có ai, Tần Bất Hư lại đành phải kêu Ngụy Bảo ở tại Thiên điện đến đây hầu hạ.

Cùng lúc đó, các vị tướng quân quan trọng ở tại Bắc Bình cũng đều bừng tỉnh, đồng tử cũng có vòng hồng y hệt Kiến Nguyên Đế.

- -

Trường Ninh Hầu phủ.

Đêm dài đằng đẵng, gió tuyết đập vào cửa sổ, Lục Cửu bỗng dưng mở mắt ra, trong con mắt có bóng đen bay lượn, đôi mắt phượng mở to đờ đẫn nhìn màn trướng trăm tử ngàn tôn một lát, sau đó đột nhiên vén chăn lên ngồi dậy.

Mộ Khanh Hoàng vốn ngủ say trong lòng hắn, gối lên cánh tay hắn, theo động tác hắn ngồi dậy, từ trên cánh tay hắn rớt xuống gối đầu, đột nhiên bừng tỉnh.

"Sao vậy?" Mộ Khanh Hoàng ngồi dậy theo, dùng áo gấm bao lấy hắn, "Muốn đi tiểu đêm sao không khoác áo lông lên."

Lục Cửu lặng im không nói.

Mộ Khanh Hoàng khẽ đẩy hắn một cái, "không phải là muốn đi tiểu đêm sao, cái bô ở sau tấm bình phong."

Lục Cửu dời mắt xuống, đầu óc một mảnh hỗn độn, mờ mịt "A" một tiếng.

"Ngủ đến mức hồ đồ rồi à, mau đi đi." Mộ Khanh Hoàng nằm xuống chuẩn bị tiếp tục ngủ.

Lục Cửu đứng lên, quả thật đi ra sau tấm bình phong, tiếng động khe khẽ truyền đến. một lát sau Lục Cửu trở lại, xoa nhẹ đôi mắt nhập nhèm cho tỉnh táo, sau đó nhìn Mộ Khanh Hoàng đang nằm nghiêng trên giường rồi lại nhìn mình đang mang chân không đứng trên thảm nỉ, thoáng ngây người.

Mộ Khanh Hoàng mở mắt ra thấy Lục Cửu đứng ngơ ngác ở cuối giường, vén một góc chăn gấm lên, bất đắc dĩ nói: "Mau trở lại ngủ đi, chàng ngủ hồ đồ luôn rồi à."

Lục Cửu thả cánh tay xuống, lặng lẽ cười chui vào chăn, "Ttay hơi tê."

"Trước khi ngủ đã nói với chàng rồi, chúng ta mỗi người đắp một chăn, mỗi người nằm một gối thì mới thoải mái, vậy mà cứ thích phô trương đi ôm ta." Mộ Khanh Hoàng vừa xoa bóp cánh tay cho hắn vừa cằn nhằn.

Lục Cửu lại ôm Mộ Khanh Hoàng vào ngực lần nữa, "Ta thích ôm nàng ngủ như vậy."

"Kệ chàng đấy, dù sao người bị tê tay cũng không phải là ta." Mộ Khanh Hoàng khoác một tay lên ngang hông hắn, ngáp một cái nói: "Ngủ đi."

Lục Cửu vỗ nhè nhẹ lên lưng Mộ Khanh Hoàng, dụ dỗ nói: "Ta có cảm giác tựa hồ đã quên mất gì đấy, ta đứng dậy lúc nào?"

"Vừa rồi mới ngồi dậy, chàng quả thật ngủ mơ rồi sao?"

Lục Cửu lắc lắc đầu, "Ta không có một chút ấn tượng nào, tỉnh lại thì đã đứng ở dưới giường."

"Ta nghe được tiếng động của chàng mà, hay là chàng nhắm mắt lại đi à, quả thật mơ ngủ."

Mặt Lục Cửu lập tức đỏ lên, hôn một cái trên miệng Mộ Khanh Hoàng, "Ngủ, ngủ."

- -

Đông Cung cách Càn Thanh Cung rất gần, sau khoảng thời gian ước chừng một chén trà thì thái tử đã vội vã chạy tới.

Trong điện, Kiến Nguyên Đế ngồi cứng đờ trên mép giường, Ngụy Bảo cẩn thận hầu hạ. Ngụy Bảo còn tưởng rằng do sáng nay hoàng thượng gặp Lâm An công chúa, lại bị chuyện của Lâm An công chúa làm cho suy nghĩ không ngủ được. Lâm An công chúa luôn luôn là tâm bệnh của Kiến Nguyên Đế, nên Ngụy Bảo cúi thấp đầu không dám nói lung tung.

Thái tử vội vàng đến, dây buộc trên áo mãng bào còn chưa thắt lại hết, ông còn tưởng rằng Kiến Nguyên Đế tìm ông để thương nghị chuyện quốc gia đại sự, vừa trông thấy Kiến Nguyên Đế liền vội hỏi, "Phụ hoàng, đêm khuya ngài triệu kiến nhi thần, là có đại sự gì xảy ra sao?"

"Thái tử." Kiến Nguyên Đế dời mắt sang nhìn Mộ Vinh.

"Nhi thần ở đây." Thắt lại dây trên áo mãng bào xong, thái tử cung kính đi qua.

Kiến Nguyên Đế lại đứng lên, đi đến chỗ treo thanh kiếm vàng Bàn Long, thái tử vội vàng đi theo, nghi hoặc hỏi, "Phụ hoàng, ngài cầm kiếm làm gì?"

Vừa dứt lời thì đã thấy Kiến Nguyên Đế bỗng dưng rút trường kiếm ra xoay người đâm vào ngực thái tử, thái tử không hề đề phòng bị đâm một nhát, liền trợn to mắt, vẻ mặt đầy khiếp sợ, "Phụ, phụ hoàng?"

Ngụy Bảo đứng trông giữ bên cạnh cũng kinh hãi, cả người cứng ngắc không cử động được, đôi mắt trừng lớn, miệng mở to.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.