Edit: Diệp Nhược Giai
Đèn thủy tiên thắp nơi đầu giường vẫn còn sáng, chiếu vào hai chiếc bóng mơ hồ ẩn hiện đằng sau tấm màn thêu trăm tử ngàn tôn.
"Đau..."
Lục Cửu ngồi bật dậy, giọng run rẩy, “Chảy, chảy máu."
Mộ Khanh Hoàng kéo chăn lên che kín mặt mình, nghẹn giọng “ừ” một tiếng.
Lục Cửu nhảy phắt từ trên giường xuống, giày cũng chẳng kịp mang vội vã chạy ra ngoài, "Ta đi gọi đại phu."
“Quay lại đây!” Mộ Khanh Hoàng hốt hoảng kéo lấy mái tóc buông xõa sau lưng Lục Cửu, "Ta, ta không sao, gọi đại phu gì chứ. Chàng vắt một cái khăn ấm đến đây cho ta là được.”
Mặt Lục Cửu vẫn trắng bệch, dùng sức lắc đầu, "không được, phải gọi đại phu."
Mộ Khanh Hoàng xấu hổ hết sức, buông tóc hắn ra, nói: “Chàng mà dám đi gọi đại phu, ta sẽ, sẽ không bao giờ để ý tới chàng nữa. Mau đi mang khăn tới đây!”
Xuyên qua khe hở của rèm treo giường, Mộ Khanh Hoàng thấy hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích, vẻ mặt hoảng sợ, Mộ Khanh Hoàng đành phải nén nhịn cảm giác xấu hổ, ngoắc ngoắc ngón tay với Lục Cửu, "Chàng ghé tai lại đây.”
Lục Cửu vội cúi người xuống gần Mộ Khanh Hoàng, Mộ Khanh Hoàng vòng tay qua cổ hắn kéo xuống, ở bên lỗ tai hắn nhỏ giọng nói vài câu, nói xong lại lập tức đẩy hắn ra, “Mau mang khăn tới!”
Câu cuối này còn mang theo chút buồn bực.
Lục Cửu ngây người ra một lát rồi một thoáng sau ý cười hiện lên đầy mặt, cũng không thèm xỏ giày đã chạy thẳng ra ngoài.
Vì đêm nay là đêm tân hôn, nên người trực bên ngoài là vợ của một chưởng sự, hiển nhiên đầy kinh nghiệm trong chuyện này. Vừa nghe Lục Cửu kêu mang khăn tới đây là đã biết lý do vì sao, nên đã chuẩn bị khăn sẵn sàng từ trước.
Lục Cửu bưng chậu vàng ngâm khăn lụa, vui sướng chui vào trong màn, "Tiểu Phượng Hoàng, ta giúp nàng.”
"Chàng ra ngoài đi."
Câu nói vừa dứt đã thấy Lục Cửu từ trong màn trướng thêu trăm tử ngàn tônlăn lông lốc ra ngoài, nhưng trên mặt hắn lại hoàn toàn không có vẻ phiền muộn gì, ngược lại còn nằm sấp ngay mép giường cười ngây ngô.
Trong màn sột soạt một lát, sau đó Mộ Khanh Hoàng đẩy chậu nước ra ngoài, “Ta xong rồi.”
Lục Cửu đặt chậu nước lên đất xong lại chui vào trong, ôm Mộ Khanh Hoàng vào ngực lần nữa, yêu thương nói: “Nếu biết vậy thì ta nên đầu thai làm nữ, để Tiểu Phượng Hoàng làm nam.”
Mộ Khanh Hoàng bật cười, chọt một cái lên ngực hắn, “Chỉ biết nói bậy.”
Khi ấy Lục Cửu gối đầu lên gối uyên ương, còn Mộ Khanh Hoàng thì gối lên cánh tay của hắn, chui gọn trong lòng hắn, trong mũi chỉ ngửi thấy một mùi hương duy nhất từ trên người hắn, mùi hương nồng ấm thoang thoảng như có như không. Mộ Khanh Hoàng hiện giờ không buồn ngủ, bèn hỏi: “Chàng dùng hương liệu gì thế?”
"Nam tử hán đại trượng phu mà dùng hương gì chứ.” Lục Cửu ngửi ngửi mùi thơm trên tóc Mộ Khanh Hoàng, "Tiểu Phượng Hoàng dùng hương thơm gì vậy, khiến ta vừa ngửi liền không tập trung nổi, hồn phách như phiêu dạt đến tận chân trời.”
Mộ Khanh Hoàng phì cười, hai má ửng đỏ, cũng học theo dáng vẻ của hắn, thoải mái hít sâu một cái, ngửi mùi hương trên ngực hắn, “Đó chính là hương thơm của cơ thể chàng.”
“Đại nam nhân như ta thì sao có hương thơm cơ thể được, hương thơm này rõ ràng tỏa ra từ trên người Tiểu Phượng Hoàng.” nói xong dùng mũi cọ cọ vào tai Mộ Khanh Hoàng.
Mộ Khanh Hoàng sợ nhột, đẩy hắn ra né tránh, “Ta mệt, ta mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi."
"Ừ, Tiểu Phượng Hoàng tối nay vất vả rồi, nàng mau ngủ đi, ta ôm nàng.” Dứt lời, cánh tay khoác nhẹ trên người Mộ Khanh Hoàng còn vỗ từng cái từng cái một lên lưng nàng, giống như đang ru em bé.
Vùi đầu trong ngực hắn, ngửi mùi trên người hắn, Mộ Khanh Hoàng hoàn toàn không thấy xa lạ gì, thậm chí ngay khi hai người viên phòng lúc nãy, nàng cũng rất dễ dàng tiếp nhận hắn, chỉ có cảm giác trôi chảy thông thuận như nước chảy thành sông, giống như hai người bọn họ quen thuộc nhau đã lâu, ngoại trừ chút xíu thẹn thùng, còn lại chỉ là cảm giác an lòng cùng với niềm vui dâng trào từ tận sâu trong tim.
Người này dâng trọn cho nàng tình yêu tinh khiết chân thành tha thiết như của một đứa bé, lại trao cho nàng một bờ vai lồng ngực rộng lớn vữngchãi, trong khoảng thời gian ngắn nàng cảm thấy thật thẹn, nàng có tài đức gì đâu mà khiến hắn yêu sâu đậm tận hai đời.
"Tiểu Phượng Hoàng, thật ra ta chỉ muốn cứ mãi ôm nàng như vậy, ôm suốt cả một đời.” Lục Cửu nhẹ nhàng hônlên trán Mộ Khanh Hoàng, dịu dàng nói.
hắn tưởng rằng nàng đã quá mệt nên ngủ mất rồi, nhưng không ngờ khi môi hắn vừa rời khỏi cái trán nhẵn mịn của nàng, nàng lại từ từ mở mắt ra, đôi mắt sáng ngời ngời nhìn thẳng vào hắn, trong đó chứa đựng vui vẻ tràn trề.
Lục Cửu“hì hì” một tiếng, ôm chặt Mộ Khanh Hoàng hơn, "Bảo bối ngoan, ngủ một giấc đi."
Mộ Khanh Hoàng vừa mới cảm động một xíu đã bị hành động của hắn làm cho đỏ mặt, không được tự nhiên nhẹ giọng khiển trách,“nói năng cho đàng hoàng đi, răng của ta bị mấy lời sến súa của chàng làm lệch hết cả rồi đây này.”
“Đâu để ta coi coi.” Lục Cửu thừa cơ muốn hôn, Mộ Khanh Hoàng đã lấy tay che miệng hắn lại, nghiêm túc nói: "Nếu hai người chúng ta đều không ngủ được, vậy thì chúng ta bàn xem phải làm thế nào mới thay đổi được vận mệnh kiếp trước đi. hiện tại đã là tháng chín năm Kiến Nguyên thứ hai mươi bốn, sang năm cha ta sẽ chết bệnh, mà một khi phụ thân gặp chuyện không may, cũng tương đương với việc hai cây đao vẫn luôn treo trên đầu các phiên vương đã mất đi một cây, dã tâm của bọn họ chắc chắn sẽ rục rịch ngoi dậy. Năm Kiến Nguyên thứ ba mươi, Hoàng tổ phụ hoăng, cây đao cuối cùng áp chế phiên vương tại các nơi cũng mất nốt, lịch sử sẽ tái diễn. Lục Cửu, bây giờ không phải là lúc mua vui hưởng lạc, chúng ta là người phải làm đại sự, liên quan đến sự tồn vong của giang sơn xã tắc, cũng như sự tồn vong của cảta và chàng."
Lục Cửu vui vẻ nắm lấy tay Mộ Khanh Hoàng vuốt ve, cũng nghiêm túc gật đầu,“Đúng, chúng ta là người làm đại sự, vậy nương tử quận chúa à, ta sẽ kể cho nàng nghe những chuyện đã xảy ra trong những năm ta làm quỷ nhé.”
“Ừm.” Từ sau khi biết được hắn chết đi làm quỷ lang thang, nàng vẫn luôn tò mò muốn hỏi hắn thành quỷcảm giác thế nào, tối nay đúng là thời cơ tốt.
Lục Cửu thấy nàng ngoan ngoãn rửa tai lắng nghe như thế thì yêu chết được, liền hôn hôn hai cái, ngay trước khi Mộ Khanh Hoàng kịp trách cứ thì đã lập tức đổi từ vẻ mặt cợt nhả thành nghiêm túc, “Lúc ta thành quỷ là đang vào triều đại Thiên Phượng. Triều đại Thiên Phượng chính là niên hiệu mà Mộ Kiêu dùng sau khi tạo phản thành công. Lúc đó, ta đã nhìn thấy Tần Thiếu Du."
Lòng Mộ Khanh Hoànggiật thót, “Chính là Tần Thiếu Du mà ta thu nhận cho ở tại Tấn Vân Lâu trong Liên Viên?”
“Đúng vậy. Nàng nghĩ vì sao hôm ấy ta lại đạp hắn vào hồ sen cơ chứ? Khi ta đi qua cầu trúc thì chạm mặt hắn, lập tức nhận ra hắn. Vào thời Thiên Phượng, hắn ta chính là Lại bộ Thượng thư, là một trong số các đại thần đắc lực được Mộ Kiêu tín nhiệm. Ta nghi rằng hắn ta là một trong số những mật thám do Mộ Kiêu gài ở kinh đô.”
“một trong số?!” Cơ thể Mộ Khanh Hoàng thoáng chốc căng cứng.
Lục Cửu vỗ vỗ Mộ Khanh Hoàng, nhẹ giọng nói: “Đừng kích động, nghe ta kể tiếp đã. Ta bay tới hoàng cung lượn lờ quanh Mộ Kiêu một thời gian, từ trong đôi ba câu mà y nói với tâm phúc, ta phát hiện Mộ Kiêu vì giành ngôi hoàng đế mà đã sớm sắp đặt chuẩn bị ổn thỏa tại kinh đô hết rồi, nơi kinh thành này nhất định không chỉ có duy nhất một mật thám. Lần trước ta đã nói với nàng, trước khi đánh trận đấu cuối cùng ta đã uống phải rượu độc, người bỏ thuốc không ai khác chính là Tam thúc của ta, chẳng biết ông ta đã đầu phục Yến vương từ lúc nào."
Mộ Khanh Hoàng khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng,suy nghĩ một chốc thấy rất là hợp lý, "không phải Yến vương phi Từ thịchính là chất nữ của Lục Từ thị à, Tam thúc của chàng còn phải gọi Yến vương phi một tiếng biểu tỷ ấy chứ.”
“Tào quốc công Lý Cảnh chính là người tố cáo trên trang phục của phụ thân chàng có thêu thêm hoa văn hình rồng, việc này chàng biết chứ?”
“Lý Cảnh là người đầu tiên ta phát hiện ra, bởi vì sau khi Mộ Kiêu đăng cơ đã đại phong công thần, Lý Cảnh là một người trong số đó. Nhưng loại cỏ đầu tường gió chiều nào ngả chiều ấy như lão có vẻ không được lòng Mộ Kiêu lắm, nên cuối cùng bị Mộ Kiêu viện lý do giết toàn tộc. nói đến diệt tộc ta không thể không nói cho nàng biết, Mộ Kiêu tàn nhẫn hơn bệ hạ nhiều. Lúc bệ hạ tàn nhẫn nhất cũng chỉ diệt toàn tộc trong cùng họ thôi, còn y thì tru di thập tộc.
Đệ đệNguyên Hòa hoàng đế của nàng từng đề bạt trọng dụng một người, tên là Cơ Phó Tĩnh, về sau Nguyên Hòa đế chết, Mộ Kiêu lên ngôi, hắn giả bộ đầu nhập vào Mộ Kiêu, sau đó giấu hung khí vào triều, ý đồ ám sátMộ Kiêu để báo thù cho Nguyên Hòa đế. sự tình bại lộ, Mộ Kiêu giận dữ, hạ lệnh lôi Cơ Phó Tĩnh đi ngũ mã phanh thây, nhưng vẫn chưa thể giải hận, nên còn hạ chỉ tru di thập tộc của Cơ Phó Tĩnh, thập tộc không gom đủ, Mộ Kiêu liền tóm toàn bộ bằng hữu, đồng hương cùng hàng xóm của Cơ Phó Tĩnh về, giết sạch.”
“Y còn là người sao?!" Mộ Khanh Hoàng tức đến mức nắm chặt hai đấm.
“Những lời ta sắp nói với nàng đây có thể còn khiến nàng tức giận hơn nữa. Tiểu Phượng Hoàng, nàng kiềm chế một chút, không thì ta sẽ không nói cho nàng nghe.” Lục Cửu nhét ngón tay của mình vào trong quả đấm của nàng, “Nắm đi, móng tay của nàng dài, đừng tự đâm hỏng bàn tay mình.”
Mộ Khanh Hoàng quả thật siết chặt lấy ngón tay của Lục Cửu, vừa giận đến xanh mặt vừa thúc giục hắn, “Chàng mau kể tiếp đi.”
Vừa dò xét vẻ mặt của Mộ Khanh Hoàng, Lục Cửu vừa chậm rãi nói:“Y nhốt tất cả các đại thần trung thành với Nguyên Hòa đế lại...”
Mộ Khanh Hoàng cười lạnh, "Ta cũng đã đoán sẽ như vậy. Y nhất định sẽ không bỏ qua những người trung thành với Duẫn Hoàng, dù sao cũng chỉ có vài người ít ỏi.”
“Sau đó lại đưa vợ và con gái của bọn họ đến quân kỹ doanh(1)..." Mỗi lần nói một câu, Lục Cửu đều sẽ tỉ mỉ quan sát nét mặt của Mộ Khanh Hoàng, khi thấy sắc mặt của nàng không đúng liền lập tức vỗ vỗ lưng nàng trấn an rồi mới nói tiếp.
(1) Quân kỹ doanh: Nơi tập trung những nữ nhân để hầu hạ binh lính tướng sĩ trong quân doanh khi họ hành quân đi đánh giặc.
Mộ Khanh Hoàng siết chặt ngón tay Lục Cửu, "Ta không sao, chàng nói tiếp đi.”
“Nếu những nữ tử này bị... chết rồi, y lại sai người mang xác đến trước mặt những đại thần kia băm vằm thành ngàn mảnh... Cuối cùng những đại thần kia không một ai sống nổi.”
"Súc sinh!"
Thấy mặt Mộ Khanh Hoàng trắng bệch, Lục Cửu quyết định không kể tiếp về những sát nghiệt mà Mộ Kiêu gây nên nữa mà chuyển sang đề tài khác: “Tiểu Phượng Hoàng, nàng có biết ta làm quỷ bao nhiêu năm không?”
Mộ Khanh Hoàng lắc lắc đầu, vì quá hận nên cảm xúc không được ổn định, nàng vô lực tựa người trong lòng hắn.
“Ta cũng không biết ta đã làm quỷ bao lâu, nhưng sau khi Mộ Kiêu chết, mỗi một lần ta tỉnh lại đều sẽ phát hiện hoàng đế đã thay đổi, cho đến khi Đại Tấn bị Thát tử Mãn Thanh tiêu diệt."
"Cái gì?!" Mộ Khanh Hoàng khiếp sợ trừng lớn mắt,“Sao lại có Thát tử Mãn Thanh?”
“Chính là tộc Nữ Chân,hiện nayvẫn chỉ là dân du mục tại phương bắc.”
“Đám bộ lạc phân tán rời rạc đó sao? không thể nào!"
“Nếu không phải ta đã tận mắt nhìn thấy, thì ta cũng không tin chỉ bằng một vài người thuộc tộc Nữ Chân phân bố rải rác ở phương bắc có thể diệt Đại Tấn của chúng ta. Nhưng mà Tiểu Phượng Hoàng à, đây là sự thật. Theo ta thấy, Đại Tấn sở dĩ vong quốc đều vì con cháu đời sau của Mộ Kiêu quá yếu kém. Nàng không biết đâu, những hoàng đế đăng cơ sau Mộ Kiêu nếu không phải là si mê luyện đan tu đạo thì cũng chỉ thích làm thợ mộc, hoặc là tham tiền háo sắc. Ta nghĩ, đây chính là báo ứng của Mộ Kiêu.”
Mộ Khanh Hoàng yên lặng tiêu hóa những tin tức này, sau đó trầm mặt nói:"Chúng ta nhất định phải ngăn cản Mộ Kiêu."
“Ừ, ta cũng nghĩ vậy.”
"Lục Cửu..."
"Tiểu Phượng Hoàng, nàng có thể gọi ta là Cửu ca ca không, ta muốn được nghe nàng ngọt ngào mềm mại gọi ta một tiếng Cửu ca ca.” Lục Cửu chớp mắt, đắm đuối nhìn Mộ Khanh Hoàng.
hiện giờ không khí trong màn đang nghiêm túc, bi thương, hào hùng cỡ nào chứ...
Mộ Khanh Hoàng vốn đang nín thở tập trung, mà bây giờ chỉ cảm thấy cả người mình nổi đầy da gà da vịt, vung tay tát một cái lên mặt hắn, nghiêm mặt nói: “không làm được!”
Đúng lúc này, bên ngoài văng vẳng truyền đến tiếng gà gáy, một tia sáng chói lòa xuyên thủng qua màn đêm âm u, Lục Cửu mím môi cười, chép chép miệng, sau đó túm lấy chăn quấn hai người bọn họ lại, ôm Mộ Khanh Hoàng vào ngực, “Nàng gọi được.”
"Vô liêm sỉ, thả ta ra, gà đã gáy rồi, trời sắp sắng, phải dâng trà! Ưm...!”