Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Chương 4: Lục Cửu tấn công (hai)




Edit: Diệp Nhược Giai

Mặt trời ngả về tây, Mộ Khanh Hoàng ôm Tây Thi, đứng ở Bạch Lộ Châu thưởng thức hoa sen. Loại sen trồng ở đây chính là sen hồng trăm cánh, lộng lẫy mà không tục, tươi đẹp mà không mị hoặc, duyên dáng yêu kiều, từng cánh sáng rực. Trong các loại hoa sen, Mộ Khanh Hoàng thích nhất là loại này.

"Quận chúa, lão tổ tông vẫn còn đang chờ ngài. Đợi trả lời mấy câu của lão tổ tông xong rồi ngài lại thưởng thức mấy bông sen hồng này cũng không muộn." Nhất đẳng đại nha đầu Sơn Trà bên cạnh Lục Từ Thị cau chặt hàng lông mày thanh tú, thúc giục lần nữa.

"không vội." Mộ Khanh Hoàng đưa Tây Thi cho Ngọc Loan ôm, một tay nhấc làn váy lên, tay kia đưa ra muốn hái đài sen cách bờ gần nhất.

Từ những năm chiến loạn rốt cuộc lại trở về thời thái bình thịnh thế, trong lòng Mộ Khanh Hoàng vui sướng vô cùng, thấy bầu trời xanh thẳm, dòng nước trong vắt, những bông hoa cũng đều mềm mại đáng yêu. Mà đài sen trước mắt này, xanh biếc đầy đặn, hạt sen bọc bên trong đó nhất định là giòn giòn ngọt ngọt, nàng muốn tự tay hái một đài nếm thử.

Vô thức nhích tới gần mép nước, giày đỏ thêu phượng bị ướt nàng cũng không để ý.

Nhưng đài sen kia nhìn có vẻ gần, thật ra lại rất xa.

Mộ Khanh Hoàng đạp lên tảng đá phủ đầy rêu xanh, thân thể lại nghiêng về trước quá mức, đột nhiên trượt chân một cái liền té vào trong nước.

Ngọc Loan sợ hãi kêu lên, nhưng nàng đang ôm cún con trong lòng, muốn kéo cũng không có tay để kéo.

Sơn Trà cũng kêu lên nhưng lại chỉ lo bịt miệng mình lại.

"Cẩn thận!"

Ngọc Loan chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua mặt mình, một bóng dáng đỏ tươi lao đến, một cánh tay vươn ra ôm lấy eo Mộ Khanh Hoàng rời khỏi mép nước, dáng vẻ hết sức nhẹ nhàng, giống như Mộ Khanh Hoàng chỉ là tơ liễu.

Mộ Khanh Hoàng lại còn cười tươi, trong một cái chớp mắt trước khi ngã, nàng tóm lấy đài sen hái xuống.

Vòng eo trong tay không đầy nắm tay, nhìn trộm thấy Mộ Khanh Hoàng không có chú ý, Lục Cửu lén lút bóp bóp, nghĩ thầm, quả nhiên mình nhìn không sai, cơ thể tiểu phượng hoàng vô cùng thon thả mảnh khảnh, chỉ là khi người khác nhìn nàng, đầu tiên sẽ bị khí thế của nàng dọa sợ.

Mộ Khanh Hoàng không phải xác chết, eo kia lại là eo nàng, mà cánh tay ngang hông thì lại nóng rực ẩm ướt đến thế, thấm vào da thịt nàng, lại còn gãi gãi, thoáng chốc mặt nàng đen kịt, trong lòng thầm mắng, tên chó này dám đùa giỡn đến trên đầu bản quận chúa!

Ngẩng đầu quắc mắt, đối mặt với người đó, Mộ Khanh Hoàng ngây ngẩn cả người. Gương mặt trước mắt nàng có một ít diễm khí, tăng một phần thì nữ khí, giảm một phần lại nhạt nhẽo, lông mi dài, mắt phượng, mũi cao môi đỏ, thật là tinh xảo. Nhưng mặc dù tinh xảo, đường cong khuôn mặt lại mang không ít cảm giác lạnh lùng cứng rắn, cho nên vẻ tuấn tú của nam nhân cũng cùng tồn tại. Quả thật là càng xuất sắc hơn Lục Mạo.

Đây là Lục Cửu?

Ở trong lòng nàng, Lục Cửu chính là một tên con ông cháu cha hoàn khố loè loẹt bất cần đời, cho dù sau này hắn đánh thắng trận, ấn tượng của nàng đối với hắn cũng không có thay đổi bao nhiêu.

Lần này tinh tế nhìn, hóa ra hắn lại đẹp đến thế.

Lục Cửu cũng tinh tế nhìn Mộ Khanh Hoàng, chỉ cảm thấy từ tóc đến đầu ngón chân nàng, không chỗ nào là không đẹp. Mặc dù hắn cũng chưa từng nhìn thấy đầu ngón chân của nàng, nhưng nhất định là vừa trắng vừa mềm.

Nghĩ đến đây, hai tai Lục Cửu nóng bừng bừng như lửa đốt, đứng ngây dại.

Mộ Khanh Hoàng phản ứng trước, đẩy Lục Cửu ra, cau mày nói: "Nghe nói thế tử đã dần dần học theo gương tốt rồi, ta vẫn còn tin là thật, không ngờ ngươi lại giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời."

“Gì cơ?” Lục Cửu chưa phản ứng kịp, mắt phượng vô tội nhìn Mộ Khanh Hoàng.

Mộ Khanh Hoàng bực mình, nhưng nàng lại không thể ở trước mặt hạ nhân nói Lục Cửu sờ soạng eo nàng, liền lạnh lùng liếc Lục Cửu một cái, "Bản quận chúa nói cái gì, trong lòng ngươi hiểu rõ nhất. Lần này nể mặt ngươi đã cứu bản quận chúa, bản quận chúa không tính toán với ngươi. Nếu còn có lần sau, bản quận chúa sẽ chặt đứt móng vuốt của ngươi.”

Lục Cửu cuống quít giấu cánh tay đang sờ soạng eo Mộ Khanh Hoàng ra sau lưng, nhìn Mộ Khanh Hoàng, lặng lẽ cười không nói.

“thật đúng là một tên vô lại! Ngọc Loan, chúng ta đi." Mộ Khanh Hoàng nghiến răng, quay người bước đi, nhưng vừa quay đầu thì chợt thấy Lục Mạo.

Chẳng biết Lục Mạo đến từ khi nào, đôi mắt quét qua quét lại giữa Mộ Khanh Hoàng với Lục Cửu, trên mặt hiện vẻ trào phúng.

“Ta còn đang không hiểu vì sao tấm lòng của quận chúa dành cho ta đột nhiên thay đổi, hóa ra là thay lòng đổi dạ, ăn ở hai lòng."

Trong lòng Mộ Khanh Hoàng giận dữ, giọng điệu lạnh băng, châm biếm nói: “Chính ngươi lẳng lơ ong bướm nên nhìn thấy người khác ai cũng giống ngươi à? Mộ Khanh Hoàng ta, cây ngay không sợ chết đứng!”

Lục Cửu nâng tay sờ sờ tóc mình, dáng vẻ phong lưu không kiềm chế được, thản nhiên nói: "Nhị đệ không biết quý trọng, nhưng trong lòng ta lại là bảo vật. Nếu nhị đệ đã chán ghét đến thế, vậy sao lại không buông tay, ta đứng chờ một bên chán lắm rồi.”

Mặt dù hắn không nêu rõ tên, nhưng mọi người ở đây lại đều nghe hiểu.

Mộ Khanh Hoàng chỉ cảm thấy cho dù mình có nhảy vào trong Bạch Lộ Châu cũng tẩy không sạch, giận đỏ mắt, xoay đầu lại trừng Lục Cửu, "Ngươi khốn kiếp!"

Lục Cửu vừa áy náy lại vừa đau lòng, thấy mắt nàng rưng rưng, chân tay lập tức luống cuống, vội vàng giúp Mộ Khanh Hoàng giải oan: "Nhị đệ đừng có hiểu lầm, là ta thương mến quận chúa, nhưng lòng của quận chúa lại luôn đặt trên người ngươi.”

Cái gì gọi là càng tô càng đen? Chính là đây.

Mộ Khanh Hoàng nhịn không được, lông mi dài chớp một cái, rơi lệ, mong ước hướng dẫn tên hoàn khố này thành một đại tướng quân ở trong lòng nàng cũng lập tức tiêu tan.

Lục Cửu, hắn chính là cái đồ vô liêm sỉ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.