Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Chương 15: Lục Cửu tấn công (mười ba)




Edit: Diệp Nhược Giai

Mặt trờimọc lên, sương sớm tản đi, Mộ Khanh Hoàng đứng trong hành lang, cả người nhiễm hơi sương, khuôn mặt hơi có vẻ tiều tụy, nhưng đôi mắt lại trong trẻo, môi đỏ mọng mang cười.

Ngọc Khê cùng Ngọc Loan dậy sớm đến hầu hạ, vừa thấy vậy, hai người họ vừa kinh hãi vừa đau lòng. Ngọc Khê tiến lên sờ quần áo của Mộ Khanh Hoàng, quả nhiên ẩm ướt, lại nhìn khí sắc của Mộ Khanh Hoàng, nàng mang theo một chút nức nở, nói: "Quận chúa, ngài, ngài như vậy là… một đêm không ngủ sao?"

Ngọc Loan sớm đã rơi lệ, hận tột cùng, “Đúng là con chó mắt đui, quận chúa của chúng ta tốt như vậy, sao hắn lại không thích.”

Mộ Khanh Hoàng bật cười, nhìn hai nha hoàn, "Các ngươi cho rằng ta không ngủ cả đêm là vì Lục Mạo sao?"

Nửa năm qua Mộ Khanh Hoàng cũng thường xuyên trắng đêm khó ngủ, vì vậy Ngọc Khê cùng Ngọc Loan đều gật đầu.

"Nha đầu ngốc, không phải vậy." Mộ Khanh Hoàng nhìn mặt trời đỏ rực giữa không trung, cười nói: "Ta không ngủ được là vì ta đã nghĩ thông suốt, đời này mình muốn cái gì, muốn làm gì, nhưng không phải là vì Lục Mạo. Đến đây đi, hầu hạ ta rửa mặt thay quần áo, chúng ta vào cung.”

Lúc đó, Ngọc Châu Ngọc Khinh cũng tới hầu hạ, sau lưng dẫn theo nha hoàn nhị đẳng đang nâng đồ dùng rửa mặt.

Mạc Viên, chỗ ở của Lục Cửu, hắn cũng một đêm không ngủ.

Nhớ lại cảm giác ôm chặt lấy Mộ Khanh Hoàng, hắn si ngốc ngây ngô cười tận đến khi trời sáng rõ. Bạch Cẩm Ngọc Cái nâng chậu vàng đồ đánh răng này nọ đến hầu hạ hắn, thấy dáng vẻ này của hắn đều nở nụ cười.

Đặt chậu vàng lên trên giá đựng, Bạch Cẩm cười hỏi, "Thế tử gia, mơ được giấc mơ đẹp gì mà cười đến mức này?”

Lục Cửu từ trên giường bật người xuống đất, miệng làm cách gì cũng không khép lại được, vung tay chụp lên vai Bạch Cẩm, dào dạt đắc ý nói: "Ta không nói cho ngươi."

Hai huynh đệ Bạch Cẩm Ngọc Cái liếc mắt nhìn nhau rồi đều mỉm cười, "Thế tử gia không nói, bọn nô tài cũng đoán được."

Dù sao cũng cẩn thận hầu hạ, Lục Cửu biết huynh đệ Bạch Cẩm Ngọc Cái thông minh hơn huynh đệ Kim Nê Hương Trần nhiều, hắn ngâm mặt mình vào nước, “ào ào” một tiếng lại nâng lên, nghiêm mặt cảnh cáo, "không cho nói ra ngoài."

Hai huynh đệ lại liếc mắt nhìn nhau, Bạch Cẩm khẽ thở dài một cái, "Nô tài đã nhìn ra từ lâu rồi, thấy gấp cho thế tử gia, lo lắng cho thế tử gia, có lòng muốn vì thế tử gia bắc cầu làm mối, nhưng nô tài sợ bị quận chúa chặt sống, rồi lại liên lụy đến thế tử gia bị quận chúa chán ghét."

Ngọc Cái đưa khăn mặt cho Lục Cửu, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Danh hoa đã thành vợ người ta, thế tử gia chúng ta đổi qua người khác mà thích đi.”

"nói nhảm." Lục Cửu ném khăn mặt lên mặt Ngọc Cái, "Chả nhẽ gia chưa thử qua à? Hôm nàng đại hôn, không phải ta đã mang theo các ngươi, cả ngày lẫn đêm ngâm mình trong thanh lâu sao? Mười sáu lầu ở Tần Hoài, ta đều dạo qua một lần, lần lượt gặp hết các hoa khôi, múa cũng đã xem, hát cũng đã nghe, chả ai vừa ý ta hết.”

Nhắc tới chuyện này, Bạch Cẩm liền muốn khóc, “Vâng vâng vâng, nhuyễn ngọc ôn hương ngài không cần, nhất định muốn người ta trừng ngài, không được nữa thì phải mắng ngài vài câu, đánh ngài vài cái. Các nàng là kẻ thấp hèn đi hầu hạ người khác, ngài là thế tử Hầu phủ, cho các nàng mượn mười lá gan các nàng cũng không dámấy chứ. Ngược lại Phượng Lâu Xuân của Hồi Xuân lâu dám mắng ngài, nhưng ngài lại ghét bỏ người ta, chê dáng vẻ người ta kệch cỡm, ánh mắt người ta không đủ lạnh không đủ kiêu ngạo không đủ bễ nghễ, thưa chủ nhân của tôi.”

Nhắc tới chuyện này, trong lòng Ngọc Cái vẫn còn sợ hãi, "May mà quận chúa không biết rõ ngài đivào thanh lâu, chiếu theo tính tình bộ dáng của nàng mà tìm hoa khôi, nếu quận chúa biết..."

Lục Cửu lập tức rùng mình một cái, vội nói: “Ngậm chặt miệng lại cho ta, nếu để chuyện này lộ ra ngoài, ta chém đầu của các ngươi mang đi làm quả cầu để đá."

Hai gã sai vặt vội vàng gật đầu.

Lúc đó, huynh đệ Kim Nê Hương Trần cũng tới, Kim Nê liền nói: "Thế tử gia ngài bảo nô tài theo dõi bên phía phòng gác cổng, có tin tức, nói là một khắc nữa sẽ đến.”

Lúc đó Lục Mạo đang ngồitrên ghế quan mạo (1), Ngọc Cái đang đội mũ cho hắn, sau khi nghe xong liền nói: “Mấy canh giờ này Lục Mạo có ra ngoài không?”

(1) Ghế quan mạo:

"Nô tài cố ý đi về đây bằng con đường từ ngoài thư phòng, người vẩy nước quét nhà nói là ra ngoài rồi.” Hương Trần nói.

"Vậy là tốt rồi. Phải luôn luôn để ý hướng đi của Lục Mạo, không thể để cho hắn làm cho quận chúa với Ninh Tú Ngọc gặp nhau, mất công hai người bọn họ khanh khanh ta ta, lại chọc tiểu phượng hoàng đau lòng. Muốn ta nói, thì Lục Mạo chính là một kẻ mù, tiểu phượng hoàng tốt như vậy hắn lại không thích." Lục Cửu tức giận nói.

Bốn gã sai vặt đầu tiên là thưa vâng, sau đó Kim Nê cười đểu trêu chọc: "Thế tử gia thích bị quận chúa đánh chửi, chẳng lẽ còn khiến cho người khác cũng phải thích hay sao?”

"Muốn chết à.” Lục Cửu thẹn quá hoá giận, hung dữ trừng Kim Nê một cái, chọc cho bốn tên hầu đều cười rộ lên.

Đội nón ngọc xong, Lục Cửu đứng lên, tay chống lưng, ánh mắt lần lượt đảo qua bốn tên hầu đã cùng hắn lớn lên từ bé, hăng hái nói, "Bản thế tử đã quyết định rồi, đi tìm lão đầu, chúng ta hãy kiếm một cái chức cẩm y vệ mà làm, đã đến thời điểm làm một chút chuyện lớn rồi.”

“Ồ?”

Bốn tên hầu ngốc choáng váng.

“Ồ gì mà ồ? Thế tử của các ngươi muốn quyết chí tự cường, kế thừa nghiệp cha không được à? không thì uổng phí hết đống binh thư mà quận chúa tặng cho ta mất.” Lục Cửu cực kỳhăm hở nói.

“Kế thừa nghiệp cha cũng phải đi đến ngũ quân đô đốc phủ mới đúng, quân chức của Hầu gia chúng ta là ở ngũ quân đô đốc phủ mà." Hương Trần nói.

Bạch Cẩm cũng nói: “Hầu gia của chúng ta là chính nhị phẩm Đô đốc thiêm sự, thế tử gia mà đến ngũ quân đô đốc phủ, hiển nhiên sẽ không có ai dám có thái độ gì, thăng chức cũng nhanh, hơn nữa ngũ quân đô đốc phủ thống lĩnh Vệ sở (1) trong thiên hạ, ngồi vào vị trí Đô đốc, trong tay nắm vô số binh mã, đó mới là nơi mà mọi nam nhi nhiệt huyết đều hướng tới. Còn cẩm y vệ, tuy nói là được Thánh thượng giao chotrách nhiệm quản lý hình ngục, có quyền tuần tra truy nã, nhưng lại là một nơi đắc tội với các nhà quyền quý. Nhóm quyền quý sớm đã xem cẩm y vệ là cái đinh trong mắt, nô tài lớn mật đoán rằng,nhóm quyền quý sớm muộn gì cũng sẽ khai đao với cẩm y vệ, đó không phải là nơi ở lâu dài.”

(1) Vệ sở: Minh Thái Tổ đã xây dựng một đội quân mạnh được tổ chức theo một hệ thống quân sự được gọi là Vệ sở, tương tự như hệ thống Phủ binh của nhà Đường.

Lục Cửu không thể không liếc mắt nhìn Bạch Cẩm, cười cười vỗ lên vai Bạch Cẩm, “Tiểu tử ngươi khá đấy, đôi mắt rất tinh.”

Bạch Cẩm đoán không sai, đến những năm cuối Kiến Nguyên, Thánh thượng sẽ thu hồi một phần quyền lợi của cẩm y vệ, thu lại quyền quản lý hình ngục, về sau cẩm y vệ cứ thế mà yên lặng xuống dốc.

Nhưng sau khi Yến vương tạo phản làm hoàng đế, cẩm y vệ lại bắt đầu được sử dụng lần nữa. Lần này, cẩm y vệ hoàn toàn triệt để trở thành tay sai của hoàng đế. Quyền lợi lớn, chỉ có một mình hoàng đế có thể khống chế. Ở trong tay Yến cẩu, cẩm y vệ biến thành một cây đao giết người sắc bén, lưỡi đao quét đến đâu, máu chảy thành sông đến đấy.

Nghĩ đến đây, mắt phượng chợt trở nên sâu kín thâm thúy, Lục Cửu khẽ cười lạnh. Lẽ trời công bằng, để sau khi hắn chết hồn phách không tan biến đi, vì vậy hắn đều nhìn thấy.

Vốn dĩ không một ai đi thu gom hài cốt của hắn, hồn phách hắn lêu lổng nơi biên cương, là tiểu phượng hoàng dẫn hắn trở về Kim Lăng. hắn tận mắt nhìn thấy tiểu phượng hoàng bị Lục Mạo cùng Lục Từ Thị bức chết, hắn tận mắt nhìn thấy những nỗi đau đớn ngày ngày đêm đêm của tiểu phượng hoàng khi yêu mà không được. Khi Yến vương đánh vào Kim Lăng, mọi chuyện đều đã kết thúc, đám yêu ma quỷ quái chửi bới cha con bọn họ mưu phản đều hiện nguyên hình, mà trong những người này, hắn tuyệt đối không nghĩ tới là còn có cả nhị thúc tốt tam thúc tốt của hắn!

Hóa ra phụ thân không có tự sát, mà là bị tam thúc hạ mê dược, đưa lên dây treo, bị treo cổ khi còn đang sống nhăn.

Khoản nợ máu này, hắn đều khắc sâu nhớ kỹ.

Thiên đạo công bằng, nếu đã để hắn sống lại lần nữa, tất nhiên là muốn hắn báo thù!

Mà làm cẩm y vệ, đúng là một cơ hội tốt để hắn quan báo tư thù


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.