Thật ra vào buổi tối sinh nhật của Đường Nham hôm đó Kiều Tuyên còn đặt một cái bánh ga-tô, không lớn.
Trên đường về nhà Kiều Tuyên cười khanh khách mờ ám, úp sấp lên Đường Nham đang lái xe nói bên tai anh một câu, xe trượt một cái suýt chút nữa chết máy.
Ánh mắt Đường Nham ám trầm, liếc mắt nhìn Kiều Tuyên một cái, tốc độ xe tăng vọt, lao ra ngoài.
Kiều Tuyên nói: “Chúng ta thử xem ăn bánh ga-tô trên giường thế nào nhé? Là một phần của quà sinh nhật của anh, đêm nay, chuyện gì em cũng nghe lời anh…”
Nghĩ đến Kiều Tuyên không mặc quần áo, dáng vẻ trét bánh ngọt khắp người, thân thể Đường Nham đã trung thực làm ra phản ứng trước.
Một trận bánh ga-tô play xấu hổ sắp diễn ra, Đường Nham ở trong gara đã nhịn không được suýt chút nữa đè Kiều Tuyên xuống làm một lần.
Đêm nay tình cảm mãnh liệt như vậy, nhưng mà, kết quả cuối cùng là Đường Nham suýt chút nữa bị đuổi tới phòng khách ngủ, càng không cần phải nhắc tới bánh ga-tô play.
Người nhớ rõ sinh nhật của Đường Nham không chỉ có Kiều Tuyên, còn có một vài người khác, một vài người cũng gửi một phần quà tới, chiếu theo khẩu vị của Đường Nham, đối tượng của Đường Nham có nam có nữ, đương nhiên cũng có Kiều Tuyên.
Kiều Tuyên chỉ thiếu chút nữa là tức chết, mắt đỏ bừng ném ảnh chụp lên mặt Đường Nham, lại hầm hừ mà ném bánh ga-tô từ cửa sổ ra ngoài.
“Đường Nham, con bà nó đại gia anh! Anh cút đến phòng khách cho ông! Ông đây không muốn nhìn thấy anh nữa!” Kiều Tuyên tức giận đâu còn là cô vợ nhỏ mềm mại dễ đẩy ngã nữa, trong nháy mắt hóa thân thành mèo hoang nhỏ.
Trên mặt Đường Nham có dấu tay, trên bụng có dấu chân, trên cánh tay có dấu móng tay, trên cổ có dấu răng, hoàn toàn là dáng vẻ bị bạo lực gia đình, nhưng cũng không dám thật sự đi tới phòng khách, nếu không nhất định Kiều Tuyên sẽ tức chết cả buổi tối.
Đối diện với ánh mắt giết người của Kiều Tuyên nhìn về bên cạnh anh, trên đùi lại bị đá một cước, hít một tiếng tiến lên ôm người vào lòng, hôn nhẹ lên trán, mổ mổ khóe môi, liếm liếm khóe mắt trừng đến sắp nứt ra của cậu.
“Bảo bối, những bức hình kia ngoại trừ hai người chúng ta là chụp lén gần đây, những tấm khác đều là ảnh cũ đã chụp rất nhiều năm trước rồi, đều là trước khi anh biết em. Anh thề, sau khi anh quen em không tìm người khác nữa. Đừng tức giận, ngoan.”
Đương nhiên Kiều Tuyên nhìn ra những hình kia không phải chụp hiện tại, thậm chí còn có khi Đường Nham du học ở nước ngoài, vận nên cậu vẫn chỉ là tức giận mà thôi, nếu như là chụp gần đây…. Cậu muốn chết cùng một chỗ với Đường Nham!!
“Anh cút đi! Không có liêm sỉ, không biết xấu hổ!” Kiều Tuyên ở trong ngực anh giãy dụa, “Anh là một người không biết xấu hổ, nụ hôn đầu đêm đầu tiên của ông đều mẹ nó bị anh lừa gạt, tên ngựa đực anh! Lưu manh! Anh… anh… không công bằng, ông lỗ lớn rồi!” Giãy không ra, Kiều Tuyên càng mắng càng giận, cuối cùng nép lên vai Đường Nham ủy khuất bật khóc.
Đường Nham ôm lấy cậu đi về phía phòng tắm, nghe tiếng cậu nằm úp sấp trên vai hu hu khóc có chút không nỡ, vừa đi vừa dỗ, “Ngoan, anh sai rồi. Nếu như anh biết sau này sẽ gặp được em, nhất định sẽ không liếc mắt nhìn người khác một cái, anh xin lỗi, đừng khóc có được không? Sau này anh sẽ không để em chịu oan ức nữa, chỉ nhìn một mình em chỉ hôn bảo bối của anh thôi, anh thề đó.”
Đường Nham ôm Kiều Tuyên đến phòng tắm rồi đặt cậu xuống, moi khuôn mặt khóc thê thảm của cậu ra, cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau mặt cho cậu.
“Em tức giận!” Kiều Tuyên đỏ mắt trừng anh.
“Anh biết.” Kiều Tuyên buông khăn mặt, nâng khuôn mặt cậu lên ngậm môi cậu, khẽ hôn, “Bảo bối, anh yêu em, chỉ yêu em.”
“Em đây vẫn tức giận!” Kiều Tuyên hừ một tiếng, nằm úp sấp trên vai anh, nhảy lên người anh câu chân, rầu rĩ hỏi: “Những bức hình này là ai gửi tới?”
Ai sẽ vô duyên vô cớ gửi loại hình này tới nhà bọn họ? Tỏ rõ là kẻ đó không hiền lành gì, Kiều Tuyên tức giận, nhưng không đến mức mất đi lý trí.
Đường Nham ôm cậu đi về phòng ngủ, gò má cọ cọ lỗ tai cậu, “Anh sẽ xử lý. Ngoan, anh đi nấu nước, em ngâm chân có được hay không?”
“Hừ! Lấy lòng em cũng vô dụng thôi! Em sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh như vậy đâu!” Kiều Tuyên cắn cổ anh lý sự.
Đường Nham phối hợp gật đầu, “Được, không tha thứ.”
“Hừ!”
Kiều Tuyên đã sớm biết, dựa vào điều kiện của Đường Nham, lúc trước không thể nào anh không có người khác, nhưng biết là một chuyện, bây giờ bày ra trước mắt lại là một chuyện khác, biết rõ đều đã là quá khứ, không nên so đo, nhưng cậu vẫn khó chịu, hơn nữa còn tức giận, Đường Nham chỉ có thể là của một mình cậu!
Không có bánh ga-tô, Đường Nham mặt dày bò lên giường Kiều Tuyên ôm người vào trong lòng, hôn nhẹ môi, “Ngoan, anh ôm em ngủ.”
Kiều Tuyên đạp một cước dưới chăn bị vây ở giữa hai chân của Đường Nham.
Tay Đường Nham từ từ vói vào trong quần áo của Kiều Tuyên, nhẹ nhàng xoa từ trên xuống dưới giống như đối xử với con nít, “Bảo bối ngoan.”
Kiều Tuyên nhìn anh chằm chằm hừ một tiếng, tựa đầu lên ngực anh, nhắm mắt lại, trên lưng được xoa quá thoải mái, vốn đang tức giận cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Kiều Tuyên ngủ nhưng Đường Nham lại không ngủ được, ánh mắt của anh trở nên âm trầm nguy hiểm trong bóng tối, đây là có người đang uy hiếp anh sao? Quả thật là muốn chết! Xem ra lòng nhân từ của anh không có người cảm kích rồi, vậy thì đừng có trách anh!
Ngày hôm sau những bức ảnh kia được phát tán trên mạng, tiêu đề gần như đều là “Sinh hoạt cá nhân hỗn loạn của ông chủ Đường thị”, “Người cầm quyền của Đường thị là đồng tính”, “Ông chủ Đường thị bí mật hẹn hò gái quán bar”… Tiêu đề nhấn mạnh làm nổi bật “Đường thị”, rõ ràng cho thấy là hướng về Đường thị.
Nhưng người không rõ sự thật thấy người cầm quyền của Đường thị nhất định là một tên hoang dâm vô sỉ, người như vậy, sao có thể quản lý Đường thị tốt được?
Niêm yết gần đến hồi cuối bị cắt đứt, tin tức tiêu cực khiến giá trị được thẩm định của Đường thị giảm đáng kể, khủng hoảng PR của công ty, nhưng truyền thông thì lại ưa thích mấy loại tin tức tình sắc thu hút ánh mắt của mọi người này, những tấm hình kia thậm chí còn trở thành tin tức giải trí bát quái.
Tình thế bất lợi đối với việc Đường thị niêm yết, các bộ phận dần dần nóng nảy bất an.
Sắc mặt Đường Nham âm trầm ngồi sau bàn nghe người đứng đầu bộ phận truyền thông báo cáo tin tức.
“Những hình ảnh kia ban đầu được đăng trên một website nước ngoài, sau đó bị nhiều nhà truyền thông trong nước đăng lại, dần dần lan truyền. Thời gian truyền thông trong nước phát hành tạp chí gần như giống nhau, rõ ràng cho thấy đồng thời nhận được tin tức, không loại trừ có người cố ý phá hoại. Có một vài truyền thông có thể mua chuộc đã đồng ý cắt bỏ bản tin, nhưng truyền thông trong nước rất nhiều, tài chính và kinh tế, báo giải trí cũng châm ngòi thổi gió, tình hình cực kỳ bất lợi. Boss, tôi thấy tốt hơn bây giờ nên tổ chức một buổi họp báo, tiết lộ ngài Lãnh ra đi, có lẽ có thể dời sự chú ý của công chúng một chút.”
Thật ra không cần suy nghĩ, Đường Nham cũng biết những bức hình này là ai phát tán ra ngoài, có thể có được ảnh chụp khi anh du học ở nước ngoài, lại là người đối chọi với anh, ngoại trừ Dương Chứng thì không còn người thứ hai.
Đường Nham nhắm mắt, anh vẫn không muốn tin tưởng, Dương Chứng thật sự cứ trở mặt với anh như thế. Tình bạn gần mười lăm năm, anh tự hỏi mình đối xử với Dương Chứng không tệ, tội gì phải đi đến bước này? Hiện tại, anh vẫn có chút tò mò nguyên nhân Dương Chứng hận Đường thị hoặc có lẽ là hận anh, theo Đường Mục cuối cùng có ích lợi gì?
Đường Nham đưa tay lên, “Chuẩn bị một chút, ba ngày sau tổ chức buổi họp báo.”
Đường Nham gọi điện thoại cho bên Mỹ trước, bên kia điện thoại là một người Mỹ gốc Hoa.
“Tình hình có biến, ba ngày sau công ty sẽ tổ chức buổi họp báo, tôi cần cậu về nước ngày kia.”
Cúp điện thoại, Đường Nham lại gọi đến số của Tần Huân.
“Giúp tớ đè mấy tin tức tiêu cực về Đường thị trên mạng xuống.” Chỉ một câu nói này, Đường Nham biết Tần Huân có thể làm được, quả đấm dễ nói chuyện hơn tiền, người không bạo lực không hợp tác giao cho Tần Huân là dễ làm nhất.
“Còn nữa, để người dưới quyền của cậu giám thị Đường Mục và Dương Chứng, nếu như có thể thì cắt đứt thư từ qua lại và internet của bọn họ.”
Thanh âm Tần Huân cắn miếng khoai tây trong điện thoại, “Hai mươi hộp pho mát viên.”
“Được rồi.”
Đường Nham nhẹ chớp hai mắt, đầu ngón tay gõ trên mặt bàn, qua thật lâu, cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Dương Chứng.
Điện thoại vang lên thật lâu, khi Đường Nham cho rằng sẽ không có người nhận điện thoại thì đầu dây bên kia có người tiếp.
Không một người mở miệng, hai đầu điện thoại đều im lặng.
“Lý do.” Cuối cùng Đường Nham mở miệng trước.
“Lý do? Bây giờ cậu lại hỏi lý do với tôi! Đường Nham, cậu còn nhớ rõ Tiết Ninh không?” Trong điện thoại truyền đến tiếng cười nhạt của Dương Chứng, “Tôi nghĩ cậu không thể nào nhớ rõ! Ha, Tiết Ninh chết vì cậu, nhưng cậu không có chút cảm giác gì, còn sống tự do đến thế! Đường Nham, tôi chờ ngày cậu gặp báo ứng!”
Dương Chứng trong trí nhớ của Đường Nham luôn tươi cười, năng lực mạnh mẽ, nhân duyên tốt, tính cách trầm ổn, ôn hòa lễ độ, chưa từng giống như bây giờ – cuồng loạn hận thù.
Đường Nham sửng sốt thật lâu, ký ức nhanh chóng trở về ngày xưa, Tiết Ninh, cái tên này cũng không có gì xa lạ.
Năm ấy Đường Nham mười bảy tuổi quen biết Dương Chứng, đều là du học sinh Trung Quốc, vậy nên thường xuyên lăn lộn cùng một chỗ, đương nhiên tình cảm rất tốt.
Năm thứ hai bọn họ làm đại biểu đón tiếp du học sinh mới đến từ Trung Quốc, trong đó có Tiết Ninh, một cô nhóc hoạt bát đáng yêu, trước đây anh còn tưởng rằng như thế.
Tiết Ninh thường xuyên quấn lấy hai người bọn họ, luôn miệng kêu “đàn anh”, khi bọn họ chơi bóng rổ thì dưới sân cô là người kêu lớn nhất, khi bọn họ chơi ban nhạc thì cô ở bên cạnh điên cuồng lắc đầu theo, đi theo bọn họ cụng rượu, cùng bọn họ đua xe, có đôi khi còn điên cuồng hơn nam sinh.
Dần dần, bọn họ ngầm cho phép Tiết Ninh tham gia vào, nhóm hai người biến thành ba người, gần như đến chỗ nào cũng là ba người, cho đến một ngày Tiết Ninh tỏ tình với anh.
Trong lòng Đường Nham vẫn xem Tiết Ninh là em gái, thậm chí là anh em, căn bản không có ý gì khác. Từ đó về sau liền thường xuyên trốn cô, vừa nhìn thấy cô đã bỏ chạy, đẩy Dương Chứng qua.
Nhưng Tiết Ninh giống như bị điên vậy, đi theo anh, không ngừng gọi điện cho anh, chất vấn hỏi hành tung của anh, chạy đến ký túc xá của anh.
Đường Nham không nói rõ ràng với cô, trực tiếp tìm một người bạn gái, kết quả Tiết Ninh càng thêm điên cuồng, đánh bạn gái của anh một trận, còn chụp ảnh nude, uy hiếp bạn gái của anh chia tay với anh.
Khi đó Đường Nham mới phát hiện, Tiết Ninh căn bản không đơn thuần giống như cô thể hiện ra, sau đó càng tránh né không gặp cô, thậm chí ngay cả ký túc xá cũng không về.
Lần đó là Dương Chứng gọi điện cho anh, trong điện thoại nói Tiết Ninh đã nghĩ rõ ràng, muốn nói xin lỗi với anh, mọi người trở lại lúc ban đầu, vẫn là bạn tốt.
Vốn Đường Nham không muốn nhận lời, nhưng lời nói của Dương Chứng gần như van xin anh, không còn cách nào, anh không thể làm gì khác hơn là đi.
Kết quả là gì? Kết quả là Dương Chứng đã chạy trước, nói là để hai người bọn họ nói chuyện thật tốt, nói không chừng là có hiểu lầm. Căn bản anh không muốn để ý Tiết Ninh, nhưng ban đầu Tiết Ninh biểu hiện quả thật rất tốt, nói xin lỗi với anh, nói cô biết lỗi rồi.
Khi đó Đường Nham còn trẻ, không suy nghĩ nhiều như vậy, nhớ tới tình cảm trước kia, tính cảnh giác cũng ít đi, uống rượu Tiết Ninh đưa tới.
Lúc tỉnh lại lần nữa là ở trên giường quán rượu, anh bị Tiết Ninh bỏ thuốc, đã xảy ra quan hệ.
Cảm giác đầu tiên của Đường Nham là phẫn nộ, sau đó biến thành chán ghét với Tiết Ninh, nhưng Tiết Ninh lại càng thêm điên cuồng, tự cho mình là bạn gái của anh, lại đột nhiên ở trong phòng hiện tại của anh, gửi ảnh chụp giường chiếu hôm đó của cô vào hòm thư của anh, tấn công phái nữ bên cạnh anh hiện tại, mọi thứ giống như một người điên.
Đường Nham không chịu nổi quấy nhiễu từ bên ngoài, cuối cùng quyết định về nước trước thời hạn, trước khi về nước nhận được được video và một bức huyết thư, đêm hôm đó Tiết Ninh không chỉ chụp ảnh, mà còn ghi hình tất cả lại. Tiết Ninh dùng video này uy hiếp anh, nếu anh dám đi liền công khai video.
Khi đó Đường Nham chỉ mới mười tám tuổi, thiếu niên chính trực, cũng căn bản không phục tùng bộ dạng kia của cô, trực tiếp về nước.
Sau khi anh về nước một tháng thì nhận được điện thoại của Dương Chứng, Tiết Ninh tự sát.
“Thì ra…” Thì ra ngay từ lúc đó cậu đã hận tôi, tình cảm nhiều năm như vậy, thì coi là gì?
Đường Nham hít sâu một hơi, có chút thất vọng, không cần phải nói lời dư thừa nữa, “Ngu xuẩn.” Cúp điện thoại.
Tiết Ninh chết, bây giờ Đường Nham nghĩ lại có lẽ hơi liên quan tới anh, nếu như là anh hiện tại, sẽ không dùng cách từ chối trực tiếp như thế mà là tìm một cách xử lý sẽ không tạo thành hậu quả không thể bù đắp được. Nhưng khi đó trẻ tuổi tự mãn, đâu nghĩ nhiều như vậy?
Đối với bi kịch của Tiết Ninh, sau khi Đường Nham trưởng thành chỉ thở dài một tiếng, còn về áy náy, cảm giác tội lỗi thì không có, huống hồ chính anh cũng là người bị hại.