Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư

Chương 37: Vấn đề tâm lý




Diễm Tinh nằm trên giường mê man, không biết qua bao lâu cuối cùng cô cũng tỉnh lại. Cô mở đôi mắt to tròn của mình, mơ hồ nhìn xung quanh. Nhìn thấy cách bài trí căn phòng, Diễm Tinh cảm thán. Đây không phải là căn phòng ngày trước Tần Phong chuẩn bị cho cô khi cô ở lại Trừng Viên 1 tháng đó hay sao. Nhìn ra bên ngoài ban công, dù rèm vẫn đang che nhưng cô biết hiện tại trời vẫn sáng. Có điều cô không biết cô ngủ mất bao lâu, không biết hiện tại bây giờ là buổi chiều hôm đó hay sáng sớm hôm sau nữa. Diễm Tinh nhìn trần nhà, ngưng thần nhớ lại giấc mơ vừa rồi.

Cô mơ thấy cái ngày cả đời này cô không bao giờ quên. Trước khi cô nhảy lầu tự tử, cô đã bị Triệu Đức Hải bắt nhốt trong vòng 3 ngày. Sau ba ngày cô được Lưu Hạo đem thả ra, rồi cô vì quá đau lòng nên mới nhảy lầu. Trong ba ngày đó Triệu Đức Hải tra tấn tinh thần cô, muốn cô chuyển nhượng cổ phần của cô tại Triệu thị sang cho ông ta. Chỉ là ông ta lại không biết cổ phần kia cô sớm không còn giữ nữa.

Ngày đầu tiên khi bắt cô, ông ta đưa cô đến một nơi giống như tù ngục. Ở nơi đó, cô bị bắt chứng kiến rất nhiều những biện pháp tra tấn người khác. Hầu như một phút cũng không được ngừng xem. Mà biện pháp tàn nhẫn nhất ông ta dùng với cô là bắt cô uống nước ép táo. Nhưng nước ép táo này không phải là nước ép táo thông thường mà là nước ép táo có pha trộn máu, nước mắt, mồ hôi của người khác. Mỗi ngày 2 lần, cô đều phải nhìn người bị tra tấn, đến khi máu của người đó chảy ra ông ta sẽ hứng máu vào một cái cốc, mồ hôi của người bị tra tấn đó cũng vậy. Khi được gần nửa cốc ông ta lại cho người đem đến một quả táo, nói ép táo ngay trước mặt ông ta. Rồi ông ta cầm cái cốc đó đến trước mặt cô.

Cô vẫn không thể quên được vẻ mặt lúc đó của ông ta, ông ta cười với cô thật dịu dàng, giọng nói cũng vô cùng ôn nhu nhưng ánh mắt ông ta nhìn cô lại giống như nhìn một món đồ chơi, ông ta nói: "A Tinh, chắc cháu cũng đã mệt rồi, để chú cho cháu uống chút nước hồi phục tinh thần, có được không?"

Diễm Tinh lúc đó trợn mắt nhìn cốc nước trong tay ông ta.

Ông ta lại cười với cô nói: "Cháu không thích uống nước này sao? Hmm vậy nếu cháu đồng ý đưa cho chú chỗ cổ phần kia, vậy chú sẽ đổi đồ uống cho cháu, có được không?"

Diễm Tinh vẫn không lắc đầu hay gật đầu, ánh mắt cô gắt gao dừng ở cốc nước ông ta cầm trên tay.

Triệu Đức Hải thấy Diễm Tinh như vậy, ông ta cười khẩy, ra hiệu cho hai người đàn ông đang giữ Diễm Tinh bóp miệng cô, rồi ông ta đổ cốc nước kia vào miệng cô. Mùi vị đó thật sự khiến Diễm Tinh mỗi lần nhớ lại đều muốn nôn mửa. Nhưng cô cũng không hiểu vì sao ý chí cô lúc đó lại kiên định đến thế. Dù bị ông ta ngược đãi tinh thần như vậy nhưng cô vẫn rất tỉnh táo. Đầu óc cô khi đó tỉnh hơn bao giờ hết, cô không hề vì vậy mà phát điên. Có lẽ trong lòng cô lúc đó có một ý nghĩ rằng, cô không thể để bản thân mình bị ông ta dễ dàng điều khiển. Cô có thể chịu đựng được, tuyệt đối không thể khiến ông ta đạt được mục đích. Đến ngày thứ 3, ông ta thấy cô vẫn cứng miệng không muốn nói chuyện, lại nghĩ ra cách hạ lưu bắt cô phải nói.

Hắn nhốt cô chung với một đám đàn ông, mỗi một tên đàn ông đó đều được sử dụng thuốc kích tình. Chỉ có cô là không uống. Ông ta muốn cô phải tỉnh táo để thấy bản thân mình ô uế đến cỡ nào. Cô bị trói bằng mấy cái xích sắt, chân tay dang rộng ra hai bên. Nhìn mấy gã đàn ông bẩn thỉu đi vào trong nơi giam giữ cô, thật sự lúc đó cô sợ hãi, cô tuyệt vọng nhưng một câu cô cũng không nói. Những bàn tay ghê tởm kia bò lên người cô đem quần áo cô từ từ trút xuống. Cô thật sự tỉnh táo vì vậy cô lại càng cảm thấy tuyệt vọng nhưng cô vẫn không hé răng. Sau đó Lưu Hạo không biết từ đâu đến đưa cô ra ngoài, lúc đó dù cô bị ông ta giam có 3 ngày nhưng đối với cô nói giống như cả thế kỉ vậy. Lưu Hạo đưa cô đến một bệnh viện để khám bệnh. Cô tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong bệnh viện, nhìn Lưu Hạo trước mặt mình cô không khóc cũng không mở miệng chất vấn. Ngày cô tỉnh lại cũng là ngày cô kết thúc cuộc đời mình ở tầng thượng của bệnh viện.

Vì vậy sau khi trùng sinh, mỗi lần nhắc đến quả táo hay nước ép táo, cơ thể cô đều sinh ra phản ứng dữ dội như vậy. Thật ra chuyện này cô cũng chỉ là tình cờ phát hiện. Ngày hôm đó, dì Trình mua táo về nhà. Cô từ trên tầng đi xuống, khi nhìn đến những quả táo nằm yên tĩnh ở đó, cô lại không thể khống chế được bản thân nghĩ đến 3 ngày kia. Khi đó phản ứng của cô cũng là như vậy. Cha mẹ cùng hai anh sau khi biết cô tiếp xúc với táo sẽ có phản ứng này nên từ đó trong nhà cô không còn xuất hiện một quả táo nào nữa. Cả Mạn Nhu cùng Diệu An sau khi biết thì nửa chữ cũng không nói trước mặt cô. Nhưng ngày đó cô đã lén tập luyện rất nhiều, cô không muốn bản thân mình sinh ra phản ứng quá mãnh liệt như vậy. Nhưng cô có cố gắng như thế nào đi nữa cũng không thể xóa hết được những ám ảnh về tâm lý đó. Chỉ có thể cật lực làm nỗi sợ giảm đi một cách đáng kể nhất. Sau đó mỗi khi nghe thấy quả táo hay kể cả cô nhìn thấy chúng cô cũng sẽ không có phản ứng như vậy nữa trừ khi cô ăn hay uống phải nó.

Hôm nay, vì từ lâu cô đã không còn có cảm giác đó nữa nên khi dì Trần đưa nước cho cô uống cô cũng theo phản ứng nhận lấy mà uống. Cho đến khi mùi vị kia ập vào miệng cô, trong đầu cô lập tức nhớ lại ngày đó. Cô kiềm chế không muốn để bản thân quá thất thố trước mặt người ngoài cho nên mới gượng ép muốn vào phòng vệ sinh. Ngày trước chỉ có nhìn cùng nghe mà cô đã như vậy huống chi hôm nay thật sự uống vào. Đại não cô lúc đó giống như căng cứng, cô có cảm giác chỉ một chút nữa thôi là có thể đứt mất.

Nhìn lên trần nhà màu trắng Diễm Tinh thở dài, đáy mắt toát lên căm hận.

Lúc này tiếng cạch cửa vang lên, Diễm Tinh quay mặt qua nhìn thấy Tần Phong cầm một cốc nước đi vào. Thấy cô đã tỉnh, trong mắt hắn hiện lên vui vẻ. Hắn bước nhanh đến cạnh Diễm Tinh nhu hòa nói: "Tỉnh rồi, có muốn uống nước không?"

Diễm Tinh nhẹ gật đầu nhìn hắn.

Tần Phong thấy cô gật đầu liên ngồi xuống bên cạnh cô, đem Diễm Tinh nhẹ nhàng ôm lên, để cô dựa vào lồng ngực hắn, một tay đem cốc nước để bên môi Diễm Tinh. Động tác của hắn vô cùng ôn nhu và dịu dàng.

Diễm Tinh cũng không thèm làm dáng, cô cúi đầu uống mấy hớp nước. Cô nôn mửa đến rát họng, hiện tại cổ họng vừa khô lại có chút đau. Dòng nước mát lạnh chảy qua khiến cổ họng cô đỡ hơn rất nhiều.

"Có thấy đỡ hơn chút nào không?" Tần Phong nhìn Diễm Tinh uống một hơi hết nửa cốc nước mới dừng, tay đang ôm bên hông cô đưa lên xoa nhẹ lưng cô, quan tâm hỏi.

"Em đỡ hơn rồi." Diễm Tinh sau khi uống nước xong cũng thoải mái hơn, nhẹ giọng nói.

"Em ngủ bao lâu rồi?"

"Yên tâm mới có 2 tiếng, bây giờ là 3 giờ chiều. Tôi cũng không báo cho cha mẹ cùng hai anh của em, tránh họ lo lắng." Tần Phong biết Diễm Tinh đang lo cái gì liền nói, tay vuốt đằng sau lưng cô vẫn tiếp tục.

"Cảm ơn anh, Phong ca ca." Diễm Tinh nghe mình mới ngủ 2 tiếng lại biết cha mẹ cùng hai anh không biết chuyện, cô mỉm cười với Tần Phong, chân thành nói.

Tần Phong lắc đầu: "Không cần khách sáo. Trưa nay ăn được bao nhiêu lại cho ra sạch, tôi bảo dì Trần nấu cho em ít cháo để ăn rồi."

Diễm Tinh cười yếu ớt, không nói gì chỉ gật đầu.

"Mấy năm tôi không có ở đây, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Tần Phong nhìn người con gái ngoan ngoãn nằm trong ngực mình, lại nghĩ đến cảnh tượng buổi trưa của cô, giọng nói không khỏi pha thêm chút khí lạnh.

Diễm Tinh nghe hắn hỏi, trong lòng chấn động, cô không hờ hắn lại hỏi như vậy. Diễm Tinh lắc đầu: "Không có, em bị như vậy từ bé rồi, bác sĩ nói em bị dị ứng với táo."

Tần Phong nhìn vào Diễm Tinh, biết cô không nói thật lòng, cũng không ép hỏi chỉ gật đầu: "Có còn dị ứng với cái gì nữa không?"

"Không còn, mỗi quả táo thôi."

Ở ngoài cửa, dì Trần bê theo bát cháo mang vào. Thấy Diễm Tinh đã tỉnh, dì Trần áy náy nói: "Dì xin lỗi, đã khiến con bị như vậy."

"A Tinh không trách dì, dì cũng không biết con bị dị ứng. Dì đừng tự trách nhé." Diễm Tinh lắc đầu, muốn ngồi thẳng dậy. Tần Phong thấy động tác này của Diễm Tinh, tay đang ôm cô giữ chặt thêm một chút: "Đừng lộn xộn." Một tay vươn ra cầm bát cháo trong tay dì Trần.

"..."

Diễm Tinh nhíu mày, cô có lộn xộn à?

Dì Trần nhìn Tần Phong bây giờ, lại nhớ đến hắn lúc trưa. Khi đó thật sự dọa bà, ngay cả Devil cũng không dám đứng trước mặt Tần Phong khi đó. Đối với cô gái này, sợ rằng ngay cả chính hắn cũng không biết hắn có bao nhiêu yêu thương dành cho cô.

Tần Phong tay cầm bát cháo, múc một thìa thổi nguội rồi đưa đến bên miệng Diễm Tinh. Đợi một lúc vẫn không thấy cô ăn, hắn mới khó hiểu nhìn lên. Thấy Diễm Tinh bộ mặt cổ quái nhìn hắn, Tần Phong cau mày hỏi: "Không thích ăn cháo này?"

Diễm Tinh bị câu nói này của hắn suýt nữa dọa sặc. Cảm thấy có vẻ ánh mắt mình hơi quá cho nên mới thu hồi lại, miễn cưỡng cười nhìn Tần Phong: "Anh đưa em đi, em tự ăn được." Nói xong cô muốn đưa tay ra cầm bát cháo.

Nhưng Tần Phong lại đem bát cháo để xa ra một chút, tay Diễm Tinh nắm phải không khí. Cô trừng mắt nhìn Tần Phong, ánh mắt lên án rất rõ ràng: "Phong ca ca, anh là muốn làm gì vậy?"

Tần Phong không nói gì, chỉ múc một thìa cháo thổi thổi lại đưa đến trước miệng Diễm Tinh: "Ăn đi."

Diễm Tinh nhìn hắn sau đó liếc mắt nhìn dì Trần đang đứng bên kia, thấy dì Trần một mặt nhịn cười lại nháy mắt với cô một cái rồi đi ra ngoài.

Cô nhíu nhẹ mày nhìn Tần Phong. Hắn cũng nhìn cô, ánh mắt hắn nhìn cô có chút không vui giống như bảo: "Sao còn chưa ăn?"

Diễm Tinh nhìn thìa cháo trước mặt, rối rắm mất mấy giây cuối cùng cô cũng mở miệng nuốt miếng cháo vào trong. Có người đưa đồ ăn đến tận miệng cô còn ngại gì không ăn.

Nhìn Diễm Tinh ăn cháo, ánh mắt Tần Phong hiện lên chút vui vẻ. Lại tiếp tục múc một miếng cháo thổi thổi rồi đưa đến miệng Diễm Tinh. Hai người một người đút, một người ăn rất nhanh đã hết bát cháo. Diễm Tinh ngồi trong ngực hắn ngoan ngoãn ăn hết bát cháo. Buổi trưa bị một màn như vậy, dạ dày cô trống rỗng nên hơi đói. Giờ ăn hết một bát cháo, bụng cũng không còn đói nữa.

Tần Phong nhìn cô đã ăn sạch bát cháo, đặt bát cháo lên bàn cạnh đầu giường lại cầm cốc nước đưa cho cô nói: "Uống nước tráng miệng đi."

Diễm Tinh gật đầu, nhận cốc nước uống một ngụm.

Tần Phong lúc này mới chịu buông cô ra để cô ngồi ngay ngắn trên giường. Nhìn mặt mày Diễm Tinh tươi tỉnh hơn, trong lòng yên tâm: "Còn khó chịu chỗ nào không?"

"Không có ạ, ăn cháo xong liền tốt lắm." Diễm Tinh cười tươi nhìn hắn. Không thể phủ nhận được Tần Phong đối với cô cực kỳ cực kỳ tốt. Nhưng vì quá tốt như vậy Diễm Tinh lại cảm thấy hơi xấu hổ khi đối diện với hắn. Hình như từ lúc gặp hắn đến nay, cô mới giúp hắn có một lần là chuyện đâm xe kia. Còn lại đều là Tần Phong giúp đỡ cô. Cô quyết định phải làm gì đó để báo đáp lại hắn đã giúp đỡ cô nhiều như vậy.

"Nghỉ thêm một chút, tối tôi đưa em về." Tần Phong nghe cô nói không khó chịu nhiều nữa mới gật đầu, bê bát cháo đi ra ngoài.

Diễm Tinh không để ý rằng, cử chỉ của Tần Phong lúc này hơi cứng nhắc, cười: "Vâng"

Tần Phong mang theo bát cháo đi ra ngoài, trong đầu vẫn còn hình ảnh vừa rồi lúc hắn ôm cô vào ngực. Người cô mềm mại dán trong ngực hắn, cả người thoang thoảng mùi thơm nhẹ. Lúc đút cô ăn cháo, hơi thở của cô nhẹ nhàng lướt qua tay hắn khiến tim hắn run lên một chút. Hắn cố gắng kiềm chế lắm mới không dọa cô sợ hãi. Tần Phong nhắm mắt, thở dài một hơi. Cô nhóc này của hắn bây giờ lớn rồi, cả người đều hấp dẫn hắn. Tần Phong sau khi định thần lại mới tiếp tục bước xuống nhà, trong đầu vẫn đang nghĩ cách làm thế nào để nhanh chóng đưa Diễm Tinh đến cạnh mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.