Edit: Nguyệt Dao.
Beta: Moonmaplun.
Bởi vì phần lớn công việc ở công ty phần mềm trò chơi đều giao cho Vương Vũ, Chung Duy Cảnh cũng có thêm nhiều thời gian để giải quyết chuyện trường học.
Phương diện này đối với Chung Duy Cảnh mà nói chính là một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ, khi rất nhiều người nhìn thấy cách làm của anh có hơi mạo hiểm, nhưng lại có suy nghĩ của chính mình.
Con người luôn không có điểm dừng, dã tâm Chung Duy Cảnh lại luôn luôn lớn, dù là bảy năm trước hay bảy năm sau thì điều này cũng chưa từng thay đổi.
Anh không biết khi nào mới là điểm cuối, chỉ biết rằng bây giờ anh vẫn không thể chắc chắn rằng có thể bảo vệ họ dưới bất kỳ tình huống nào.
Mọi chuyện tiến triển xem như thuận lợi, bởi vì có thêm người công ty phần mềm trò chơi, một vài văn kiện cần căn cứ xác thực đều được tiến hành nhanh chóng.
Địa chỉ Chung Duy Cảnh cũng đã chọn xong, không chọn trung tâm thành phố cũng không chọn gần vùng ngoại thành, mà là đan xen hai nơi đó lại với nhau.
Nơi này đủ im lặng lại không đến mức khiến người ta có cảm giác như ở nông thôn, cũng thuận tiện cho phụ huynh đưa đón con.
Huống chi theo Chung Duy Cảnh biết, nơi thoạt nhìn không có tác dụng gì lúc này sẽ tăng giá trị nhanh thôi.
Bây giờ thu mua với giá thấp thì lợi nhuận ba năm sau vô cùng khả quan.
Quả thật tài sản Thạch Kiến Huy để lại cho anh rất nhiều, nhưng bởi vì Thạch gia còn có một phần lớn sản nghiệp không thể để lộ ra ngoài ánh sáng cho nên thực tế Chung Duy Cảnh cũng không lấy được nhiều như tưởng tượng, huống chi Chung Duy Cảnh còn lấy một phần lớn trong đó gửi ngân hàng.
Nên bây giờ đối với Chung Duy Cảnh mà nói, chuyện tiền nong không khi nào là đủ.
Anh bằng lòng trải qua cuộc sống như bây giờ, cũng thích cuộc sống bình thản im lặng như lúc này, nhưng như thế cũng không ảnh hưởng đến quyết tâm muốn trở nên lớn mạnh của anh.
Thế giới này cũng không đơn giản như suy nghĩ của người phụ nữ kia, cho dù bảy năm sau Chung Duy Cảnh trở thành Chung tiên sinh mà mọi người phải ngước mắt nhìn, thì anh cũng sẽ có lúc không thể không cúi đầu.
Nhưng mà bây giờ anh muốn thay đổi, muốn tất cả không giống như thế, anh càng muốn sáng tạo ra một thế giới vô ưu vô lo cho người phụ nữ của anh, con cái của anh.
Nếu người phụ nữ đó cho rằng thế giới này mặc dù đen tối nhưng vẫn còn rất nhiều hi vọng, vậy thì anh sẽ tự tay tạo ra một thế giới chỉ có hi vọng, chỉ có ánh sáng cho cô.
Sau khi có thành tích của Cam Ninh hai người đều rất vui vẻ, có lẽ hai đứa nhỏ cũng cảm nhận được sự vui sướng của cha mẹ, trên mặt cũng luôn mang theo nụ cười ngọt ngào.
Dù không biết cách để lấy lòng mẹ thì ngay cả Chung Diên luôn không có biểu cảm gì cũng cười khi Cam Ninh nhìn cậu bé.
Điểm cũng không khác lắm so với dự đoán lúc đầu của Chung Duy Cảnh, mặc dù tự ôn ở nhà có thể kém hơn học trong trường học, nhưng cũng may tính tự giác của Cam Ninh cao, cuối cùng hiệu quả cũng không tệ lắm.
Cuối cùng là chọn một trường đại học tổng hợp có tố chất tương đối tốt, chuyên ngành là kinh tế quản lý học, Cam Ninh vốn muốn học hai học vị, nhưng bị Chung Duy Cảnh ngăn cản.
Có vài thứ không phải bạn cứ học, có giấy chứng nhận thì bạn liền thật sự có kiến thức về phương diện này, một khi đã như vậy cần gì phải vất vả.
Thật ra Chung Duy Cảnh không nghĩ tới việc sau này cho Cam Ninh ra ngoài làm việc, anh có thể chịu đựng bốn năm đại học khi là Chung tiên sinh xem ra đã là giới hạn rất lớn.
Chung Duy Cảnh muốn Cam Ninh vừa đọc sách vừa học quản lý trường học, đương nhiên anh sẽ mời người chuyên nghiệp đến giúp, chính anh cũng sẽ giám sát, đợi sau khi cô tốt nghiệp sẽ để cô toàn quyền quản lý trường học.
Nếu đều là công việc, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, để người trong nhà làm không phải tốt hơn sao? Huống chi việc đó và chuyên ngành của cô đúng lúc bổ trợ nhau, Chung Duy Cảnh nghĩ Cam Ninh lựa chọn chuyên ngành này hẳn là cũng muốn sau này có khả năng giúp đỡ anh, hai người có thể sóng vai mà đi.
Chung Duy Cảnh đoán không sai, mặc dù có chút chênh lệch nhưng đại khái là thế, Cam Ninh cũng không phải lo lắng cho Chung Duy Cảnh, cô suy nghĩ thật lâu lại cảm thấy nếu cô muốn tới gần người đàn ông kia thêm một chút, trở thành trợ lực trong công việc của anh thì không thể nghi ngờ là một sự lựa chọn rất tốt.
Điền nguyện vọng xong hai người đều có chút không yên, dù Chung Duy Cảnh có trí nhớ bảy năm sau, nhưng dù sao cũng không có khả năng chuyện gì anh cũng đều nhớ rõ chắc chắn, huống chi nếu “phát triển bình thường” thì bây giờ anh vẫn còn ở nước ngoài, làm sao biết tình hình phân chia chuyên ngành ở trường đại học này.
Nhưng thật ra Cam Ninh lại lạc quan, điểm của cô không thấp, cho dù không thể đạt nguyện vọng một, cô cũng vì mình để lại đường lui.
Theo cô, học tập chủ yếu dựa vào sự cố gắng, điều này cô rất có lòng tin đối với chính mình.
Chuyện trúng tuyển là Chung Duy Cảnh tra ở trên mạng, lúc này vẫn còn chưa phổ biến chuyện tra cứu trên mạng, tất nhiên cũng không xuất hiện tình trạng tắt nghẽn web trường gây bất tiện như vài năm sau.
Kết quả tốt lắm, tuy rằng điểm ngành kinh tế quản lý của trường này không thấp, nhưng tốt xấu gì Cam Ninh cũng qua.
Dường như mỗi một chuyện đều tiến triển rất thuận lợi, thế nên thiếu chút nữa Chung Duy Cảnh đã quên mất một người, lúc Hồ Tố Nhiên tìm tới suýt chút nữa Chung Duy Cảnh đã không kịp phản ứng.
Hôm đó Chung Duy Cảnh đang ngồi trong nhà xem một số tài liệu về trường học, lúc nghe thấy tiếng chuông cửa cũng vẫn là Cam Ninh đi mở.
“Duy Cảnh.” Cam Ninh kêu anh, giọng nói mang theo chút nghi ngờ, Chung Duy Cảnh buông tài liệu, tháo kính mắt xuống rồi đi ra cửa, vừa nhìn thấy người đứng đó, lông mày theo bản năng nhướng lên.
Trái lại Hồ Tố Nhiên rất thoải mái, cười nhìn anh, “Không mời mẹ vào ngồi một chút à.” Cam Ninh quay đầu nhìn Chung Duy Cảnh, nhưng anh lại không trả lời.
Một lát sau mới nói với Cam Ninh, “Đợi anh về ăn cơm.” Nói xong bước ra ngoài nhân tiện đóng luôn cửa, Cam Ninh sững sờ đứng tại chỗ nhìn cánh cửa đã đóng.
Có lẽ là không muốn Chung Duy Cảnh phản cảm, Hồ Tố Nhiên dù có chút bất mãn nhưng vẫn đi theo sau anh như trước.
Hai người đi xuống dưới lầu Chung Duy Cảnh mới lạnh lùng hỏi, “Nếu như có chuyện gì thì mời nói, người nhà của tôi đang chờ tôi về ăn cơm.” Trải qua chuyện trước kia Chung Duy Cảnh đã không còn ôm mong đợi gì với người phụ nữ đã sinh ra anh.
Thậm chí anh còn từng nghĩ rằng nếu bà ta đòi tiền, trong phạm vi có thể thì anh sẽ đưa, nhưng qua chuyện cậu mợ “thân yêu” của anh tới chơi lần trước, Chung Duy Cảnh đã thay đổi quyết định.
Anh không tin không có Hồ Tố Nhiên, cặp vợ chồng kia có thể tìm đến mình thuận lợi như vậy, cũng không tin không có Hồ Tố Nhiên bọn họ dám có can đảm lớn như vậy.
Nói cho cùng anh sẽ nhẫn tâm, dù không cách nào thật sự vứt bỏ người từng sinh ra mình, nhưng mà bà ta không nên đụng vào điểm giới hạn của anh.
Lúc anh không có cha mẹ, ăn nhờ ở đậu, đối với Chung Duy Cảnh mà nói đoạn thời gian kia là thứ không muốn nhớ lại nhất, cho dù bây giờ trong lòng đã không còn sự xúc động ngây thơ của tuổi trẻ, thì đoạn thời gian kia vẫn giống như cơn ác mộng khiến anh thấy khó chịu.
Cam Ninh đã từng thấy anh ở thời điểm kinh khủng kia, cho nên trước kia trong tiềm thức của anh không muốn gặp lại cô.
Nếu không phải biết ánh mắt của người phụ nữ đó đối với anh chính là đau lòng, nếu không phải vì biết người kia và Cam Ninh ra đi, thì bây giờ Chung Duy Cảnh không chắc cam đoan rằng mình không muốn Cam Ninh rời đi như trước.
Nghe Chung Duy Cảnh nói như vậy thoáng chốc hốc mắt Hồ Tố Nhiên đỏ lên, Chung Duy Cảnh liếc mắt một cái càng thêm chán ghét và khinh thường, hóa ra nước mắt người này lại rẻ tiền như vậy.
“Dáng vẻ này vô dụng với tôi.” Giọng nói lạnh nhạt của anh làm cơ thể Hồ Tố Nhiên cứng đờ, Thạch Kiến Huy đã chết, vốn trông cậy vào Thạch Minh Đào coi như hiếu thảo với bà, lại không ngờ không lâu sau đến Thạch Minh Đào cũng chết.
Tệ hơn là, không biết Thạch Kiến Huy nổi điên cái gì, vậy mà lại giao toàn bộ tài sản của Thạch gia cho người khác.
Nghĩ đến tên luật sư thế nào cũng không chịu nói tên người được tặng, Hồ Tố Nhiên hận đến ngứa răng.
“Mẹ là mẹ của con.” Chung Duy Cảnh nghe thấy, dùng ánh mắt cực kỳ quái lạ đánh giá bà, nhưng tất cả so ra đều kém với người từng bị mình khinh thường cười nhạo đến phẫn nộ.
“Con trai, trước kia, đều là do mẹ không tốt.” Giọng nói có chút nghẹn ngào: “Mẹ thật sự biết sai rồi.”
Dù bà ta nói gì đi nữa, lòng Chung Duy Cảnh cũng không lay động.
Người ngoài đánh giá không sai, anh máu lạnh lại ích kỷ, nhưng bây giờ xem ra không thể nghi ngờ tất cả cũng là do di truyền.
“Bà Hồ, cảm giác té từ trên trời xuống không dễ chịu đúng không?” Khóe miệng mang theo độ cong trào phúng, Chung Duy Cảnh ác ý hỏi.
Cơ thể Hồ Tố Nhiên run nhè nhẹ, Thạch Kiến Huy đột nhiên qua đời, ngay cả một phân tiền cũng không để lại cho bà.
Tuy rằng biết Thạch Kiến Huy là hạng người gì, nhưng bà nghĩ mình dù gì cũng sinh cho ông ta một đứa con, thế mà cuối cùng cũng không được gì.
Nhưng mà sự thật chính là như thế, thậm chí ngay cả quyền ở lại căn biệt thự kia cũng không có.
Chung Duy Cảnh lấy một tờ chi phiếu từ trong túi áo khoác ra đưa cho bà ta: “Đây là giới hạn lớn nhất mà tôi có thể chấp nhận được, nếu như bà vẫn kiên trì muốn cuộc sống xa hoa như trong quá khứ thì tôi cũng không còn cách nào.
Sau này hi vọng bà đừng tới tìm tôi, dù sao chúng ta cũng không có quan hệ gì.” Tấm chi phiếu này nói đến cũng là đúng dịp, đúng lúc buổi chiều đi ký hợp đồng đất đai, không ngờ lại dùng tới sớm hơn dự tính.
Nói xong cũng không nhìn lại phản ứng của bà ta mà đi thẳng lên lầu, anh nói được làm được, từ giờ trở đi giữa bọn họ sẽ không còn quan hệ gì nữa, chỉ là người xa lạ mà thôi.
Mà anh, cũng hi vọng Hồ Tố Nhiên cũng tự giác như thế.
Mở cửa cho anh là Cam Ninh, Chung Duy Cảnh ôm lấy cô, ngửi mùi hương trên người cô, nhìn lại “gia đình” bây giờ của bọn họ.
Tuy nơi này không quá lớn, cũng không xa hoa, nhưng đối với anh mà nói như vậy là đủ rồi.