Trùng Sinh Đi Tra Nam!

Chương 18: Tra Nam Là Một Ông Chồng Tốt 5




Lúc Chung Duy Cảnh đến công ty vài nhân viên trong công ty đều ra ngó xem ông chủ mới nhưng anh cũng không ngại mà đi thẳng tới văn phòng.

Trên đường vừa vặn thấy vài người tụ tập nói chuyện phiếm, Chung Duy Cảnh ghét nhất là gặp chuyện này.

Dù đây là giai đoạn khá đặc biệt, anh biết phải cho họ thời gian thích ứng.

“Vương Vũ.” Chung Duy Cảnh nói với người thanh niên đeo kính bên cạnh anh, không chỉ người bị gọi mà mấy người còn lại cũng không đoán được ông chủ mới đang muốn làm gì.

“Anh tới văn phòng tôi một lát.” Chung Duy Cảnh thản nhiên bảo, không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của người phía sau.

Thành thật mà nói Chung Duy Cảnh cũng không muốn chơi đòn phủ đầu với bọn họ, nhưng tình huống bây giờ là bắt buộc.

Anh biết Vương Vũ là vì anh biết hết nhân viên ở đây, thậm chí ngay cả ưu khuyết điểm của họ anh cũng nắm rõ.

Con người ai cũng thấy lợi thì bâu thấy hại thì né, Chung Duy Cảnh cũng vậy, hoặc phải nói anh nhạy với mùi lợi ích hơn người bình thường nhiều.

“Ông chủ.” Sắc mặt Vương Vũ không tốt lắm, dù sao là người đầu tiên bị ông chủ mới gọi lên văn phòng vào ngay ngày đầu tiên tuyệt đối không phải chuyện tốt, giờ sau lưng anh chắc mấy người đồng nghiệp đang bàn tán xem anh có phải kẻ phản bội hay không.

Bút trong tay Chung Duy Cảnh vô thức chuyển động, “Đừng lo lắng.” Anh biết rõ hiện tại phần lớn những người này phần lớn có thể tìm bến đậu tốt hơn với một tương lai tươi sáng hơn, họ vẫn ở đây chỉ vì niệm tình ông chủ cũ thôi.

Nhưng giờ người sở hữu công ty này là anh, họ lại chẳng quen biết thân thiết gì với Chung Duy Cảnh anh.

“Các anh đã bàn nhau nghỉ việc rồi đúng không?” Chung Duy Cảnh nở nụ cười không khó đoán.

Vương Vũ có chút lo sợ, kỳ thật anh ta không giỏi việc giao tiếp với người khác, thời gian dài chỉ tiếp xúc với máy tính làm khả năng giao tiếp của anh ta bị bào mòn rất nhiều.

“Vâng.” Sau một hồi suy nghĩ, Vương Vũ như hạ quyết tâm mới trả lời rất ngắn gọn rồi mới dám nhìn mặt ông chủ mới.

“Anh rất thẳng thắn.” Chung Duy Cảnh khen ngợi không chút tiếc rẻ, người này rất dễ tiếp xúc, đây là một điểm sự đột phá.

“Bây giờ công ty có tổng cộng 9 người, nhân viên ở lại làm việc đủ một năm sẽ nhận được 2% cổ phần công ty.” Chung Duy Cảnh cười nhẹ, “Tất nhiên người muốn bỏ việc tôi cũng không ép ở lại, lĩnh tiền lương tháng này xong có thể đi.”

Đưa tài liệu cho anh ta, “Một năm tới tôi muốn phát triển những phần mềm này.” Chung Duy Cảnh đứng dậy đi về phía cửa, “Chuyện đầu tiên tôi mong những ai quyết định ở lại có thể cùng tôi chung tay gây dựng công ty, đừng gọi tôi là ông chủ, gọi là Chung tiên sinh được rồi.”

Ra khỏi công ty, Chung Duy Cảnh ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, anh lập tức nheo mắt lại, mặt trời quá chói mắt.

Anh đã trả sách khi đi rồi, giờ phải đến thư viện mượn thêm, nghĩ như vậy Chung Duy Cảnh đi về phía trạm xe buýt.

Trên xe không khí oi bức dị thường, Chung Duy Cảnh là người ít ra mồ hôi, nhưng không khí này khiến anh thấy khó thở.

May mà khoảng cách từ công ty đến thư viện không xa, việc đầu tiên anh làm sau khi xuống xe là hít thở thật sâu.

Cam Ninh có một thói quen, mỗi lần mượn sách đều mượn ba cuốn, sau khi xem xong lại mượn ba cuốn, Chung Duy Cảnh cẩn thận nhìn qua, vừa đủ ba cuốn.

Anh biết quy định thư viện cho mỗi người mượn nhiều nhất sáu cuốn nhưng mỗi người đều có thói quen, Chung Duy Cảnh không vì tò mò mà đi hỏi cô.

Chung Duy Cảnh về đến cửa nhà mới phát hiện mình không mang chìa khoá, nên nhẹ nhàng gõ cửa, cửa nhanh chóng mở ra, khuôn mặt tươi cười của Cam Ninh xuất hiện.

“Vừa lúc em ướp lạnh dưa hấu xong.” Cô đưa người định cầm lấy túi cho Chung Duy Cảnh, kết quả thấy anh nhìn một cái nên ngượng ngùng rút tay về.

“Anh để sách của em trong phòng ngủ.” Chung Duy Cảnh vừa nói vừa đi vào phòng ngủ, chờ anh cất đồ rồi đi ra đã có một dĩa dưa hấu được cắt đẹp mắt để trên bàn.

Màu đỏ màu xanh làm nổi bật trên nền trắng nhìn rất đẹp mắt, “Ăn đi anh.” Cam Ninh ngồi trên ghế quay mặt về phía Chung Duy Cảnh nói, Chung Duy Cảnh gật gật đầu rồi ngồi xuống ghế dựa.

“Anh này.” Chung Duy Cảnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cam Ninh, lại cúi đầu nhìn cái thìa trước mặt, sau đó không lên tiếng cầm lấy rồi im lặng ăn dưa hấu.

Chung tiên sinh vẫn dựa vào quy tắc trong mấy cuốn sách nên không hỏi Cam Ninh có muốn ăn không nhưng trong tiềm thức vẫn cảm thấy loại đồ ăn lạnh như này ăn ít mới tốt.

Nửa đêm Chung Duy Cảnh đang mơ màng ngủ chợt cảm giác có người kéo quần áo mình, lúc mở mắt ra tất cả đều tối như mực, bên cạnh vang lên tiếng hít thở không rõ ràng.

“Sao vậy?” Chung Duy Cảnh đứng dậy bật đen sau đó nhìn về phía Cam Ninh.

Mặt mũi Cam Ninh trắng bệnh, hàng lông mày nhăn lại, dường như đang gồng mình chịu đựng thứ gì, “Rót cho em ít nước ấm được không?”

Giọng nói cô run run, trong lòng Chung Duy Cảnh đột nhiên nhảy dựng, tới gần cô, “Chỗ nào không thoải mái sao?” Tuy rằng đã đọc sách rất nhiều lần, cũng đã chuẩn bị đầy đủ từ trên xuống dưới, Chung Duy Cảnh vẫn có cảm giác bối rối trước giờ chưa hề có.

Cam Ninh cắn chặt răng nói: “Chân, chuột rút.” Cô cũng không dám cử động, bởi vì càng cử động càng đau.

“Cần gọi cấp cứu không?” Chung Duy Cảnh lo lắng cầm lấy điện thoại bên cạnh, “Không, không cần.

Cho em một ít nước ấm là được rồi.” Cô cảm thấy may mắn vì đã đọc nhiều sách, bằng không bây giờ cũng sẽ bối rối không biết làm gì.

Chung Duy Cảnh lấy một chậu nước bằng tốc độ nhanh nhất có thể, “Bây giờ làm gì?” Anh hỏi giống như một cậu học sinh tiểu học, nếu không phải vì giờ không phải lúc phù hợp, Cam Ninh nhất định sẽ phì cười nhưng giờ cơn đau khiến cô đến mở miệng nói cũng không muốn, “Vắt cho em cái khăn.” Cô gian nan đưa ra hướng dẫn.

Anh nghiêm túc làm theo, sau đó đem khăn mặt cho cô.

Cam Ninh đang từ từ đắp khăn mặt lên chỗ chuột rút nhưng không làm được.

Chung Duy Cảnh không nói gì chỉ lấy khăn mặt trong tay cô đi đến cuối giường, xốc chăn lên chạm vào một chỗ trên da cô, “Chỗ này sao?” Cam Ninh đau đến hít một hơi “Trên, lên trên một chút.”

Vất vả mãi mới tìm được vị trí chính xác, Chung Duy Cảnh cẩn thận đặt khăn lên trên, “Còn cần làm gì nữa không?” Đầu óc anh giờ đã loạn tùng phèo, nay cả mấy chuyện trước giờ rất chú ý cũng quên.

Cam Ninh lại lắc đầu “Không có.” Anh nhìn ra được bây giờ cô cũng không khoẻ, dường như cũng không thể tiếp tục mở miệng nói chuyện.

Ngồi trên giường, Chung Duy Cảnh nhìn chằm chằm ở chỗ khăn phủ, lý trí chậm rãi trở về, sau đó nhớ lại một vài việc.

“Giờ có cần đổi khăn không?” Anh cau mày hỏi, anh nhớ phải làm như vậy nhưng trong chuyện này anh cũng không có bao nhiêu tự tin.

Nhìn cô gật đầu anh mới cầm khăn giặt rồi vắt khô, sau đó lại đắp lên.

Lặp đi lặp lại vài lần, biểu tình trên mặt Cam Ninh mới không còn khổ sở, Chung Duy Cảnh ngồi bên cạnh nhìn cô chậm rãi đi vào giấc ngủ, còn thay cô đổi khăn mấy lần.

Trải qua khoảng thời gian ngắn khẩn trương cao độ, dù bây giờ đã bình tĩnh lại nhưng Chung Duy Cảnh vẫn không ngủ được.

Ban đêm im lặng, bên cạnh vang lên tiếng thở đều của Cam Ninh, trong nháy mắt anh cảm thấy thật kỳ diệu, cảm thấy cuộc sống hiện tại thật lắm điều khó tin.

Ở trên giường nằm lúc lâu, trở mình vài lần khiến Cam Ninh suýt tỉnh giấc, Chung Duy Cảnh cuối cùng cũng rời giường, cẩn thận bước ra ngoài phòng khách tối đen.

Anh dễ dàng tìm được cuốn tạp chí kia, nửa đêm rời giường đi xem tạp chí, ngồi trên sô pha nhìn bóng mình trong lớp thuỷ tinh, Chung Duy Cảnh đột nhiên cảm thấy mình như thằng thần kinh.

Dù đọc bao nhiêu lần vẫn thấy tên truyện này nhàm quá, Chung Duy Cảnh nhìn về phía phòng ngủ, nghĩ cô gái này chắc chỉ nghĩ được mấy cái tên nhàm nhàm như vậy thôi.

Bất kể đọc sách hay đọc cái gì, Chung Duy Cảnh đều nhớ rất nhanh, tuy chưa đạt đến mức nhìn qua liền không quên, nhưng xem một hai lần có thể nhớ rồi.

Mấy câu chuyện “ngắn gọn linh hoạt” như truyện này không có gì mới với anh cra, nhưng ban đêm im lặng xem một mình, anh lại nghĩ ngợi nhiều hơn.

Lúc đó người phụ nữ kia làm thế nào vượt qua được mấy tháng thai kì, sinh đứa bé một mình? Câu hỏi cứ tràn vào đầu Chung Duy Cảnh như lũ làm anh trở tay không kịp, lại càng không biết phải kìm chúng ra sao.

Buông tạp chí về nằm trên giường, cảm nhận được hơi thở quen thuộc bên cạnh, rốt cục anh mới có thể ngừng hỏi những câu hỏi làm mình khó chịu.

Mặc kệ lúc đó thế nào, bây giờ đã khác, anh sẽ không rời đi, cô cũng không còn một mình, anh cẩn thận đặt tay lên bụng cô, anh sẽ làm cha của hai đứa trẻ, nghĩ như vậy Chung Duy Cảnh mới cảm thấy an tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.