Chung Duy Cảnh nhìn chính mình trong gương rồi ngẩn người.
Ra khỏi phòng tắm, anh nâng mắt lên nhìn lọ hoa trên bàn, không có nước, cũng không có cả hoa.
Chung Duy Cảnh còn nhớ rõ hôm qua khi đi làm về trong đó còn cắm những bông hoa nhỏ màu trắng mà anh không biết tên, thấy anh nhìn chằm chằm, Cam Ninh còn ngượng ngùng giải thích: “Thì… không phải anh bảo muốn cắm thêm chút hoa vào sao?”
Nhưng bây giờ bình hoa rỗng tuếch là sao? Chung Duy Cảnh nhịn không được cảm thấy đau đầu.
Trong phòng thoang thoảng mùi canh, anh đi đến phòng bếp, Cam Trữ đang thái rau nhìn thấy anh liền nói: “Cơm tối xong ngay đây.”
Đầu càng đau.
Trở lại phòng ngủ cầm di động, màn hình sáng lên, Chung Duy Cảnh chỉ muốn ném thẳng điện thoại vào tường, ngày tháng trên điện thoại rõ ràng là ngày hôm qua.
Lần cuối tình huống này phát sinh là khi anh mới tới đây một thời gian, Chung Duy Cảnh tuy rằng không đến mức có thể quên một việc như vậy, nhưng bởi vì nó chỉ phát sinh một lần nên anh vẫn nghĩ nó là một “tình huống đặc biệt”
Khi đó anh phải “chết” đến lần thứ hai kia mới biết được cái gì nên, cái gì không nên làm vào ngày đó.
Nhưng tình huống hiện tại lại rất phức tạp, Chung Duy Cảnh không nghĩ “hôm qua” mình làm sai cái gì.
Cũng đi làm, cũng bắt xe buýt từ đây đến công ty, rồi lại từ công ty về nhà, thậm chí còn cố ý xin nghỉ phép để đưa Cam Trữ đi khám thai.
Anh thật sự không nghĩ ra có vấn đề gì.
Lúc ăn cơm sắc mặt Chung Duy Cảnh vẫn không tốt lên, với việc này thì ai cũng không vui vẻ được.
Cam Ninh không rõ cho nên lo lắng hỏi: “Anh không thoải mái sao?”
Chung Duy Cảnh lạnh lùng liếc nhìn cô, Cam Ninh chỉ có thể ngượng ngùng cười rồi lại tiếp tục ăn cơm.
Chung Duy Cảnh nhìn thấy bộ dạng này của cô không hiểu sao có chút không thoải mái: “Ngủ không ngon.” Một lời giải thích đơn giản cũng đủ vực Cam Ninh dậy từ thất vọng.
Tốt nhất là cô đừng biết gì về chuyện này, Chung Cảnh Duy uể oải nghĩ.
Ăn cơm xong, Chung Duy Cảnh không giải quyết nốt công việc hay theo dõi chứng khoán như thường lệ, Cam Ninh rửa bát đũa xong đi ra vừa hay nhìn thấy người đàn ông kia đang ngẩn người nhìn lọ hoa trắng đặt trên bàn.
Mặt cô đỏ ửng, vừa rồi cô cố ý không nói cho anh biết cô mua hoa từ một bác gái trong chợ chứ không phải ở cửa hàng hoa.
Sống với nhau đã lâu, cô biết rõ tính kiêu ngạo của Chung Duy Cảnh.
Anh không thích mình làm thế, nhưng Cam Ninh không biết phải giải thích với anh thế nào, cô mua hoa này không phải vì thấy nó rẻ mới mua.
Tắm rửa xong, Cam Ninh đã nằm trên giường, Chung Duy Cảnh vừa lau tóc vừa đến bên giường.
Bây giờ anh cảm thấy rất loạn, anh không biết vì sao ngày này lại lặp lại, cũng không biết vì sao chỉ lặp lại buổi tối.
Ngồi ở bên giường Chung Duy Cảnh tiếp tục theo bản năng vò tóc, anh không biết nên coi chuyện này là một giấc mộng rồi ngủ thẳng cẳng hay không, cứ như vậy anh lại thức đến tận nửa đêm.
Bụng Cam Ninh đã hơi to ra, bình thường cô mặc quần áo rộng thùng thình không thể nào nhìn ra được, chỉ một vài thời điểm mới có thể nhìn ra cô là phụ nữ đã có thai.
Hiện nay cô tuy rằng vẫn mặc áo ngủ rộng thùng thình, nhưng vì phải nằm ngửa nên mới lộ ra.
Chung Duy Cảnh không nhịn được liếc qua bụng của Cam Ninh, cô gái này đang mang trong mình giọt máu của anh.
Trước kia anh chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy nhưng giờ ý nghĩ này đột nhiên bật ra trong đầu.
Tiếng hít thở đều đều bên tai, Chung Duy Cảnh cuối cùng vẫn không kìm được mà chạm nhẹ tay lên bụng cô.
Chỉ cách nhau một lớp quần áo mỏng, lòng bàn tay của anh ấm áp.
Thân thể anh cứng ngắc, nhưng chỗ tay anh chạm vào vẫn không có động tĩnh gì.
Chung Duy Cảnh có chút thất vọng định thu tay nhưng trong nháy mắt lại cảm thấy gì đó.
Anh trừng lớn mắt nhìn chằm chằm của bụng cô, có cảm giác thật khó tin.
Tuy rằng không thật rõ ràng, nhưng…..
hình như là đứa nhỏ bên trong vừa động đậy….
Chung Duy Cảnh rung động, ngay cả việc Cam Ninh tỉnh rồi cũng không chú ý đến, vẫn chăm chăm nhìn bàn tay mình.
Cam Ninh vì luôn duy trì tư thế nằm ngửa có chút không thoải mái nên luôn không ngủ sâu được, vừa rồi cô cảm nhận được đứa trẻ đang động đậy.
Nhưng vừa mở mắt ra lại nhìn thấy ngay bộ dạng vui vẻ của người đàn ông này, trái tim của cô đột nhiên nhảy mạnh, nhưng không phải vì vui mừng.
“Duy Cảnh?” Giọng nói của cô tuy rằng rất nhỏ, nhưng trong không gian tĩnh lặng này lại trở nên thật rõ ràng.
Vị Chung tiên sinh không sợ trời không sợ đất giờ đây lại đờ cả người, không nghĩ ra nổi từ gì để trả lời cô.
Cam Ninh nghĩ tuy không biết người đàn ông kia cảm thấy thế nào, thế nhưng cánh tay vẫn giữ nguyên trên bụng cô làm cho cô có một suy đoán mạo hiểm, cô cầm lấy tay anh.
Chung Duy Cảnh cứng ngắc quay đầu nhìn cô, bàn tay bởi vì bất ngờ mà trở nên lạnh lẽo bỗng cảm nhận được độ ấm.
Chung Cảnh Duy nhìn cô, Cam Ninh không nói gì vì cô không biết nên nói cái gì mới tốt.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cuối cùng Chung Duy Cảnh cũng hồi phục lại bình thường.
Đối với anh mà nói, hiện tại rất không bình thường
“Nó… động đậy?” Chung Duy Cảnh nhíu mày hỏi lại, mới có bốn tháng, mới nhỏ như vậy nó đã động đậy, Chung Duy Cảnh lúc ấy bị ý nghĩ này làm cho rối bù.
“Ừ.” Cam Ninh cười trả lời.
Cô vốn không xinh đẹp, nay bởi vì mang thai mà sắc mặt càng kém, nhưng trong nháy mắt Chung Duy Cảnh lại đột nhiên cảm thấy, cô gái này khi cười cũng rất đẹp.
Anh có chút hoảng hốt, cảm giác lần đầu tiên trải qua khiến anh hơi sợ hãi.
“Đây là lần đầu tiên.” Cam Ninh tiếp tục nói, trên mặt cô rất bình tĩnh, không bối rối như ông bố.
Thời gian trôi qua, có lẽ bởi vì quá mức mệt mỏi, Cam Ninh rất nhanh tiến vào mộng đẹp, để lại Chung Duy Cảnh vẫn tiếp tục ngẩn người.
Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào bàn tay vẫn đặt trên bụng Cam Ninh, như người lính chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng đợi thật lâu lòng bàn tay vẫn không cảm nhận được gì nữa, Chung Duy Cảnh càng thất vọng hơn so với lần ở bệnh viện.
Lúc nãy căn bản là không để ý lắm nên không cảm thấy gì.
Nhưng vừa rồi khi cảm nhận được động đậy trong tay mình, sự chờ mong của Chung Duy Cảnh tăng lên gấp nhiều lần.
Rút tay về, Chung Duy Cảnh im lặng nằm xuống.
Ban đêm yên tĩnh, ngay cả tiếng tim đập cũng nghe rõ ràng.
Đợi đến khi tinh thần hồi phục lại, Chung Duy Cảnh rốt cục cũng đủ bình tĩnh nhớ tới lo lắng ban đầu.
Vì thế Chung tiên sinh thức đến khi bên tai truyền đến âm thanh của đồng hồ báo thức như một tên ngốc, nghiêng người nhìn cô gái vẫn đang say ngủ bên cạnh, Chung Duy Cảnh mới yên tâm nhắm mắt lại.
Chung Duy Cảnh nhìn nhân viên trong phòng đang ăn mừng tưng bừng cũng không thấy quá phấn khích, đã biết trước kết quả nên giờ không quá vui mừng nữa.
Nếu là anh bảy năm trước, Chung Duy Cảnh còn có khả năng giống những thanh niên nhiệt huyết này vì thành công mà sôi trào, nhưng là anh bây giờ thì không.
“Tổ trưởng, đêm nay chúng ta đi liên hoan đi?” Một nữ nhân viên đề nghị, những người khác thấy thế cũng đều tán thành, Chung Duy Cảnh suy nghĩ rồi nói: “Được, tôi mời.”
Cả phòng hoan hô ầm ĩ.
Theo một góc độ mà nói, đây là Chung Duy Cảnh bồi thường cho bọn họ, nhưng bọn họ sẽ không bao giờ biết.
Là giám đốc, Thẩm Lâm nhất định được mời, điểm này cho dù Chung Duy Cảnh không đề cập tới cũng sẽ có người mời.
Tuy rằng không biết Thẩm Lâm dùng cách gì để trấn an mẹ anh ta, nhưng ít ra trước mắt hiệu quả.
Chẳng phân biệt được ngày đêm vất vả lâu như vậy, thời gian dự tính vốn là hai tháng nay chỉ trong nửa tháng đã hoàn thành, bọn họ làm sao có thể không vui? Mọi người mời nhau từng ly rượu, Chung Duy Cảnh tuy rằng không muốn uống, nhưng vẫn phải nể mặt mọi người.
Có lẽ là thấy anh hôm nay dễ nói chuyện, mọi người bắt đầu có mục tiêu mới – muốn chiêm ngưỡng bộ dạng uống say của vị tổ trưởng mặt lạnh này.
Đến lúc cuối cùng, trên bàn rượu chỉ còn lại một chiến sĩ sống sót, đó chính là Thẩm Lâm chưa từng kính rượu Chung Duy Cảnh.
“Không ngờ tửu lượng anh tốt thế.” Thẩm Lâm bưng chén rượu cười như không cười nói.
“Cũng tàm tạm.” Chung Duy Cảnh thản nhiên trả lời.
Tiễn từng người ra về Chung Duy Cảnh mới cùng Thẩm Lâm đi bộ ra bãi đỗ xe, Chung Duy Cảnh cuối cùng cũng nói: “Đừng ra vẻ thù hằn như vậy, tôi không có ý gì đối với công ty của anh.” Thẩm Lâm không nghĩ anh sẽ nói thẳng như vậy, anh ta luôn luôn đề phòng Chung Duy Cảnh, điều này cả hai đều hiểu rõ.
Chung Duy Cảnh ngay từ đầu chỉ đưa cho Thẩm Lâm bản thô sơ nhất của phần mềm, không hề để lộ ra bản nâng cấp anh đã làm hồi trước.
Bản trò chơi này không thể coi là trò chơi lúc trước anh dùng để lập nghiệp, càng không thể so với bản nâng cấp anh làm.
Bởi vì chưa từng nghĩ sẽ cùng Thẩm Lâm hợp tác lâu dài, Chung Duy Cảnh tự để lại cho mình một đường lui.
Mà Thẩm Lâm đề phòng anh cũng chứng minh quyết định vừa rồi của Chung Duy Cảnh là chính xác.