Trùng Sinh Danh Môn Quân Quyền Nịch Sủng

Chương 60: Nhìn lén điện thoại




Mục Giai Âm ngồi ở trên giường một lúc, bỗng nhiên nhìn thấy điện thoại của Quyền Thiệu Viêm vang lên, là Mục Giai Thu gọi.

Kỳ quái, chị hai sao lại gọi điện cho Quyền Thiệu Viêm.

Mục Giai Âm không hề suy nghĩ bắt máy: “Chị hai, có chuyện gì sao?”

Mục Giai Thu giật mình một hồi, một lát sau mới bình tĩnh lạnh nhạt nói: “Ừ, ông nội gọi điện bảo buổi chiều em đến nhà Lý gia, thương lượng một chút chuyện của Giai Nhan. Lúc nãy chị gọi điện cho em nhưng không được, mới gọi điện cho Quyền Thiệu Viêm.”

“A….” Mục Giai Âm lập tức sáng tỏ, xấu hổ nói: “Điện thoại em hết pin, nên tắt máy, ông nội rất tức giận hả chị?”

“Ừ.” Mục Giai Thu bất đắc dĩ nói: “Lần sinh nhật này của Giai Nhan mời rất nhiều người tới, mà nó lại làm ra chuyện như vậy, cũng không biết người ngoài nói gia giáo nhà chúng ta như thế nào.”

Trước đó cô đã đào hôn…Chị hai chắc là cảm thấy bị cô liên lụy?

Mục Giai Âm biết Mục Giai Thu rất để ý chuyện quan trường, từ nhỏ tới lớn chị hai nói với cô nhiều nhất là, không nên để chuyện của mình liên lụy đến người khác: “Có ảnh hưởng đến chị sao, em nghe nói chị đang muốn chuyển công tác đến thành phố A.”

“Không biết.” Lông mày Mục Giai Thu đều nhíu lại, cũng có vài tia oán giận: “Huống chi ông nội không cho chị đến thành phố A.”

Mục Uẩn Ngạo từ trước giờ là yêu thương Mục Giai Âm nhất, chỉ cần là yêu cầu của Mục Giai Âm, Mục Uẩn Ngạo đều cố gắng thực hiện cho được. Cô ta cũng chỉ muốn đến thành phố A mà thôi, Mục Uẩn Ngạo có chết cũng không đồng ý. Không chịu góp sức, thì thôi,còn luôn ngăn cản những người trợ giúp cô ta.

Mục Giai Âm trầm mặc, cô cũng biết chị hai với ông nội luôn cãi nhau, phần lớn là do bất đồng ý kiến.

Tính tình chị hai có hơi mạnh mẽ, nhưng ông nội cũng từng ôn hòa giảng giải, người hòa giải luôn là ông.

Phương diện chính trị, Mục Giai Âm thực sự không hiểu, cũng chỉ có thể cười gượng ngăn lại đề tài này: “Chắc ông nội có lí do của người, ông nội sẽ không làm chậm trễ chuyện của chị hai, chị không cần buồn, xe tới núi ắt có đường. Đúng rồi chuyện của Giai Nhan ông nội định xử lí thế nào vậy chị?”

“Ông nội bắt Giai Nhan ở nhà một tháng, để cho nó bình ổn lại,ông nội còn muốn Giai Nhan và Tả Trí Viễn đính hôn.” Khóe miệng Mục Giai Thu hiện lên một đường cong nhỏ, dáng vẻ xem diễn trò không hề quan tâm đến: “Chỉ là, Giai Nhan không đồng ý, em với Giai Nhan quan hệ tốt, ông nội nói em về khuyên nhủ Giai Nhan một chút.”

Quạn hệ tốt? Mục Giai Nhan với Tả Trí Viễn đều cũng đã lên giường với nhau, cô với Mục Giai Nhan còn có thể quan hệ tốt gì nữa? Hơn nữa, Mục Giai Nhan với Tả Trí Viễn vẫn ở trong căn phòng đó cho tới sáng hôm sau mới rời đi.

Nếu là kiếp trước, không chừng cô đã không để ý mặt mũi mà nháo động chuyện này lên.

“Được.” Mục Giai Âm đáp ứng nói: “Buổi chiều đúng giờ em sẽ đến.”

“Chị hai, chuyện bỏ thuốc trước kia, cảm ơn chị.” Tóm lại cũng nhờ Mục Giai Thu nhắc nhở Quyền Thiệu Viêm, tuy là, nhắc nhở này đối với cô lại phản tác dụng. Sau đó, Quyền Thiệu Viêm hung hăng khiển trách cô không lo lắng cho thân thể của bản thân.

“Không cần khách khí, em là em gái chị mà.”Nghe thấy Mục Giai Âm cảm ơn, MụcGiai Thu gật gật đầu, mới nói: “Thật ra chị cũng có ý riêng, để cho Quyền Thiếu nợ chị ân tình để em rể giúp đỡ chị vài chuyện.”

Lại là mấy chuyện chính trị, Mục Giai Âm xoa xoa tâm mi: “Lát nữa em sẽ nói với Quyền Thiệu Viêm, nhưng mà em không chắc anh ấy có giúp được hay không.”

Cô cũng không có khả năng quyết định thay Mục Giai Thu, với lại, ông nội đã không đồng ý, nhất định ông đã có suy tính riêng., die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Mục Giai Âm biết mấy năm nay ông nội luôn lo lắng lót đường cho Mục Giai Thu.

Ít nhất, mấy lần Mục Giai Thu mới nhận chức gây họa cũng đều là do ông nội giải quyết.

Chỉ tiếc, chị hai hình như cũng không cảm kích lắm.

Mục Giai Âm trái lại nói chuyện cẩn thận, Mục Giai Thu thản nhiên nói: “em truyền lời lại giúp chị là được.”

Hai người nói chuyện một chút thì hơi lúng túng, Mục Giai Âm vội vàng nói hẹn gặp lại rồi cúp điện thoại.

Thấy Quyền Thiệu Viêm còn chưa đi ra, Mục Giai Âm nhìn điện thoại Quyền Thiệu Viêm, không biết ma xui quỷ khiến gì mà mở danh bạ tin nhắn của Quyền Thiệu Viêm ra.

Cái này có xem như là hành vi trái pháp luật không? Trong lòng Mục Giai Âm thầm phỉ nhổ chính mình, một bên giống như trộm coi lén tin nhắn của Quyền Thiệu Viêm.

Quyền Thiệu Viêm gần như không có tin nhắn gì nhiều, phần lớn là của Quyền Duệ Tân,còn lại đều là tin nhắn công việc.

Từ từ còn có tin nhắn của mấy người Hàn Tử Nghị.

Mấy người Hàn Tử Nghị truy hỏi Quyền Thiệu Viêm có phải trước kia đã biết cô rồi hay không, nhưng mà Quyền Thiệu Viêm không có trả lời, không biết là quên hay không muốn trả lời nữa.

Quyền Thiệu Viêm trước đây biết cô sao? Chắc là khong biết, nếu không cô cũng có một vài ấn tượng chứ.

Xuống thêm chút nữa Mục Giai Âm còn chưa có xem hết tin nhắn, Mục Giai Âm vốn định để điện thoại xuống, nhưng tay lại không khống chế được mà chuyển danh sách gọi điện.

A men! Cô thật sự không cố ý, ai tới ngăn cản cô giùm đi!

Tất cả ghi chép trò chuyện đều là của một người đàn ông, thời gian trò chuyện cũng không dài lắm khoảng một hai phút là cùng,, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn người tới gọi nhiều nhất lại là ông nội cô, Hèn gì những người xung quanh đều nói quan hệ của Quyền Thiệu Viêm với ông nội cô rất tốt.

Quyền Thiệu Viêm đồng ý cưới cô là vì có quan tốt hệ với ông nội cô?

Mục Giai Âm nhớ lại, tay lại trượt xuống xem danh sách sau.

A men! Rình coi lén tới nghiện! Không nên ngăn cản cô nữa!

Danh bạ điện thoại của Quyền Thiệu Viêm cũng có không ít người, cũng gần cả trăm người, Mục Giai Âm lướt danh bạ điện thoại của Quyền Thiệu Viêm trừ trên xuống dưới coi hết một lần, sao lại không có số điện thoại của cô.

Chẳng lẽ quyền Thiệu Viêm không lưu số điện thoại của cô?Không khoa học!

Mục Giai Âm đánh số của mình trực tiếp vào danh bạ, kiểm tra một lúc mới phát hiện, trong điện thoại của Quyền Thiệu Viêm, ghi chú không phải Mục Giai Âm, mà là bà xã.

Chẳng lẽ mỗi lần cô gửi tin nhắn hay gọi điện Quyền Thiệu Viêm đều thấy hai chữ này? Mặt Mục Giai Âm có chút ửng đỏ.

“Vừa nãy là ai gọi tới?”Quyền Thiệu Viêm thay quần áo, tinh thần sảng khoái đi tới giường ngủ, ôm lấy Mục Giai Âm vẫn còn đang mơ màng hỏi.

Mục Giai Âm giật mình, nhanh chóng đưa điện thoại cho Quyền Thiệu Viêm: “Chị hai.”

Chắc Quyền Thiệu Viêm không thấy mấy hành động mờ ám của cô chứ, trên mặt Mục Giai Âm, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn lại càng đỏ giống như hoa Mân Côi vậy: “Anh trả pin điện thoại cho em, chị hai gọi không được cho em, mới phải gọi điện cho anh đó.”

“Pin điện thoại của em ở dưới gối ấy.”Trên màn hình điện thoại anh có cái gì làm người ta đỏ mặt sao? Quyền Thiệu Viêm kỳ quái cầm lấy điện thoại.

Mục Giai Âm đột nhiên nhớ tới, màn hình điện thoại vẫn còn trong giao diện mà cô đang xem.

Nhưng mà cô không dám lấy lại điện thoại, này không phải bằng chứng tỏ cô xem lén điện cho Quyền Thiệu Viêm biết? Hơn nữa, cô còn tìm được tên lưu số điện thoại của cô trên Quyền Thiệu Viêm.Mục Giai Âm vô cùng lo lắng đứng dậy, cầm điện thoại của mình rồi chạy vào nhà vệ sinh: “Em đi rửa mặt.”

Quyền Thiệu Viêm cúi đầu, liền nhìn thấy hai chữ bà xã kia.

Mục Giai Âm chắc là nhìn thấy hai chữ này, trên gương mặt băng sơn của Quyền Thiệu Viêm cũng xuất hiện hai vệt đỏ khả nghi.

Dự là 2 tuần nữa mua máy mới, chứ cứ lếch xác ra tiệm hoài ngượng ngùng quá đi. Chắc là tuần 2-3 chương gì đó chớ tới khi mình mua máy nhá.

Mục Giai Âm ngồi ở trên giường một lúc, bỗng nhiên nhìn thấy điện thoại của Quyền Thiệu Viêm vang lên, là Mục Giai Thu gọi.

Kỳ quái, chị hai sao lại gọi điện cho Quyền Thiệu Viêm.

Mục Giai Âm không hề suy nghĩ bắt máy: “Chị hai, có chuyện gì sao?”

Mục Giai Thu giật mình một hồi, một lát sau mới bình tĩnh lạnh nhạt nói: “Ừ, ông nội gọi điện bảo buổi chiều em đến nhà Lý gia, thương lượng một chút chuyện của Giai Nhan. Lúc nãy chị gọi điện cho em nhưng không được, mới gọi điện cho Quyền Thiệu Viêm.”

“A….” Mục Giai Âm lập tức sáng tỏ, xấu hổ nói: “Điện thoại em hết pin, nên tắt máy, ông nội rất tức giận hả chị?”

“Ừ.” Mục Giai Thu bất đắc dĩ nói: “Lần sinh nhật này của Giai Nhan mời rất nhiều người tới, mà nó lại làm ra chuyện như vậy, cũng không biết người ngoài nói gia giáo nhà chúng ta như thế nào.”

Trước đó cô đã đào hôn…Chị hai chắc là cảm thấy bị cô liên lụy?

Mục Giai Âm biết Mục Giai Thu rất để ý chuyện quan trường, từ nhỏ tới lớn chị hai nói với cô nhiều nhất là, không nên để chuyện của mình liên lụy đến người khác: “Có ảnh hưởng đến chị sao, em nghe nói chị đang muốn chuyển công tác đến thành phố A.”

“Không biết.” Lông mày Mục Giai Thu đều nhíu lại, cũng có vài tia oán giận: “Huống chi ông nội không cho chị đến thành phố A.”

Mục Uẩn Ngạo từ trước giờ là yêu thương Mục Giai Âm nhất, chỉ cần là yêu cầu của Mục Giai Âm, Mục Uẩn Ngạo đều cố gắng thực hiện cho được. Cô ta cũng chỉ muốn đến thành phố A mà thôi, Mục Uẩn Ngạo có chết cũng không đồng ý. Không chịu góp sức, thì thôi,còn luôn ngăn cản những người trợ giúp cô ta.

Mục Giai Âm trầm mặc, cô cũng biết chị hai với ông nội luôn cãi nhau, phần lớn là do bất đồng ý kiến.

Tính tình chị hai có hơi mạnh mẽ, nhưng ông nội cũng từng ôn hòa giảng giải, người hòa giải luôn là ông.

Phương diện chính trị, Mục Giai Âm thực sự không hiểu, cũng chỉ có thể cười gượng ngăn lại đề tài này: “Chắc ông nội có lí do của người, ông nội sẽ không làm chậm trễ chuyện của chị hai, chị không cần buồn, xe tới núi ắt có đường. Đúng rồi chuyện của Giai Nhan ông nội định xử lí thế nào vậy chị?”

“Ông nội bắt Giai Nhan ở nhà một tháng, để cho nó bình ổn lại,ông nội còn muốn Giai Nhan và Tả Trí Viễn đính hôn.” Khóe miệng Mục Giai Thu hiện lên một đường cong nhỏ, dáng vẻ xem diễn trò không hề quan tâm đến: “Chỉ là, Giai Nhan không đồng ý, em với Giai Nhan quan hệ tốt, ông nội nói em về khuyên nhủ Giai Nhan một chút.”

Quạn hệ tốt? Mục Giai Nhan với Tả Trí Viễn đều cũng đã lên giường với nhau, cô với Mục Giai Nhan còn có thể quan hệ tốt gì nữa? Hơn nữa, Mục Giai Nhan với Tả Trí Viễn vẫn ở trong căn phòng đó cho tới sáng hôm sau mới rời đi.

Nếu là kiếp trước, không chừng cô đã không để ý mặt mũi mà nháo động chuyện này lên.

“Được.” Mục Giai Âm đáp ứng nói: “Buổi chiều đúng giờ em sẽ đến.”

“Chị hai, chuyện bỏ thuốc trước kia, cảm ơn chị.” Tóm lại cũng nhờ Mục Giai Thu nhắc nhở Quyền Thiệu Viêm, tuy là, nhắc nhở này đối với cô lại phản tác dụng. Sau đó, Quyền Thiệu Viêm hung hăng khiển trách cô không lo lắng cho thân thể của bản thân.

“Không cần khách khí, em là em gái chị mà.”Nghe thấy Mục Giai Âm cảm ơn, MụcGiai Thu gật gật đầu, mới nói: “Thật ra chị cũng có ý riêng, để cho Quyền Thiếu nợ chị ân tình để em rể giúp đỡ chị vài chuyện.”

Lại là mấy chuyện chính trị, Mục Giai Âm xoa xoa tâm mi: “Lát nữa em sẽ nói với Quyền Thiệu Viêm, nhưng mà em không chắc anh ấy có giúp được hay không.”

Cô cũng không có khả năng quyết định thay Mục Giai Thu, với lại, ông nội đã không đồng ý, nhất định ông đã có suy tính riêng., die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Mục Giai Âm biết mấy năm nay ông nội luôn lo lắng lót đường cho Mục Giai Thu.

Ít nhất, mấy lần Mục Giai Thu mới nhận chức gây họa cũng đều là do ông nội giải quyết.

Chỉ tiếc, chị hai hình như cũng không cảm kích lắm.

Mục Giai Âm trái lại nói chuyện cẩn thận, Mục Giai Thu thản nhiên nói: “em truyền lời lại giúp chị là được.”

Hai người nói chuyện một chút thì hơi lúng túng, Mục Giai Âm vội vàng nói hẹn gặp lại rồi cúp điện thoại.

Thấy Quyền Thiệu Viêm còn chưa đi ra, Mục Giai Âm nhìn điện thoại Quyền Thiệu Viêm, không biết ma xui quỷ khiến gì mà mở danh bạ tin nhắn của Quyền Thiệu Viêm ra.

Cái này có xem như là hành vi trái pháp luật không? Trong lòng Mục Giai Âm thầm phỉ nhổ chính mình, một bên giống như trộm coi lén tin nhắn của Quyền Thiệu Viêm.

Quyền Thiệu Viêm gần như không có tin nhắn gì nhiều, phần lớn là của Quyền Duệ Tân,còn lại đều là tin nhắn công việc.

Từ từ còn có tin nhắn của mấy người Hàn Tử Nghị.

Mấy người Hàn Tử Nghị truy hỏi Quyền Thiệu Viêm có phải trước kia đã biết cô rồi hay không, nhưng mà Quyền Thiệu Viêm không có trả lời, không biết là quên hay không muốn trả lời nữa.

Quyền Thiệu Viêm trước đây biết cô sao? Chắc là khong biết, nếu không cô cũng có một vài ấn tượng chứ.

Xuống thêm chút nữa Mục Giai Âm còn chưa có xem hết tin nhắn, Mục Giai Âm vốn định để điện thoại xuống, nhưng tay lại không khống chế được mà chuyển danh sách gọi điện.

A men! Cô thật sự không cố ý, ai tới ngăn cản cô giùm đi!

Tất cả ghi chép trò chuyện đều là của một người đàn ông, thời gian trò chuyện cũng không dài lắm khoảng một hai phút là cùng,, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn người tới gọi nhiều nhất lại là ông nội cô, Hèn gì những người xung quanh đều nói quan hệ của Quyền Thiệu Viêm với ông nội cô rất tốt.

Quyền Thiệu Viêm đồng ý cưới cô là vì có quan tốt hệ với ông nội cô?

Mục Giai Âm nhớ lại, tay lại trượt xuống xem danh sách sau.

A men! Rình coi lén tới nghiện! Không nên ngăn cản cô nữa!

Danh bạ điện thoại của Quyền Thiệu Viêm cũng có không ít người, cũng gần cả trăm người, Mục Giai Âm lướt danh bạ điện thoại của Quyền Thiệu Viêm trừ trên xuống dưới coi hết một lần, sao lại không có số điện thoại của cô.

Chẳng lẽ quyền Thiệu Viêm không lưu số điện thoại của cô?Không khoa học!

Mục Giai Âm đánh số của mình trực tiếp vào danh bạ, kiểm tra một lúc mới phát hiện, trong điện thoại của Quyền Thiệu Viêm, ghi chú không phải Mục Giai Âm, mà là bà xã.

Chẳng lẽ mỗi lần cô gửi tin nhắn hay gọi điện Quyền Thiệu Viêm đều thấy hai chữ này? Mặt Mục Giai Âm có chút ửng đỏ.

“Vừa nãy là ai gọi tới?”Quyền Thiệu Viêm thay quần áo, tinh thần sảng khoái đi tới giường ngủ, ôm lấy Mục Giai Âm vẫn còn đang mơ màng hỏi.

Mục Giai Âm giật mình, nhanh chóng đưa điện thoại cho Quyền Thiệu Viêm: “Chị hai.”

Chắc Quyền Thiệu Viêm không thấy mấy hành động mờ ám của cô chứ, trên mặt Mục Giai Âm, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn lại càng đỏ giống như hoa Mân Côi vậy: “Anh trả pin điện thoại cho em, chị hai gọi không được cho em, mới phải gọi điện cho anh đó.”

“Pin điện thoại của em ở dưới gối ấy.”Trên màn hình điện thoại anh có cái gì làm người ta đỏ mặt sao? Quyền Thiệu Viêm kỳ quái cầm lấy điện thoại.

Mục Giai Âm đột nhiên nhớ tới, màn hình điện thoại vẫn còn trong giao diện mà cô đang xem.

Nhưng mà cô không dám lấy lại điện thoại, này không phải bằng chứng tỏ cô xem lén điện cho Quyền Thiệu Viêm biết? Hơn nữa, cô còn tìm được tên lưu số điện thoại của cô trên Quyền Thiệu Viêm.Mục Giai Âm vô cùng lo lắng đứng dậy, cầm điện thoại của mình rồi chạy vào nhà vệ sinh: “Em đi rửa mặt.”

Quyền Thiệu Viêm cúi đầu, liền nhìn thấy hai chữ bà xã kia.

Mục Giai Âm chắc là nhìn thấy hai chữ này, trên gương mặt băng sơn của Quyền Thiệu Viêm cũng xuất hiện hai vệt đỏ khả nghi.

Dự là 2 tuần nữa mua máy mới, chứ cứ lếch xác ra tiệm hoài ngượng ngùng quá đi. Chắc là tuần 2-3 chương gì đó chớ tới khi mình mua máy nhá.

Mục Giai Âm ngồi ở trên giường một lúc, bỗng nhiên nhìn thấy điện thoại của Quyền Thiệu Viêm vang lên, là Mục Giai Thu gọi.

Kỳ quái, chị hai sao lại gọi điện cho Quyền Thiệu Viêm.

Mục Giai Âm không hề suy nghĩ bắt máy: “Chị hai, có chuyện gì sao?”

Mục Giai Thu giật mình một hồi, một lát sau mới bình tĩnh lạnh nhạt nói: “Ừ, ông nội gọi điện bảo buổi chiều em đến nhà Lý gia, thương lượng một chút chuyện của Giai Nhan. Lúc nãy chị gọi điện cho em nhưng không được, mới gọi điện cho Quyền Thiệu Viêm.”

“A….” Mục Giai Âm lập tức sáng tỏ, xấu hổ nói: “Điện thoại em hết pin, nên tắt máy, ông nội rất tức giận hả chị?”

“Ừ.” Mục Giai Thu bất đắc dĩ nói: “Lần sinh nhật này của Giai Nhan mời rất nhiều người tới, mà nó lại làm ra chuyện như vậy, cũng không biết người ngoài nói gia giáo nhà chúng ta như thế nào.”

Trước đó cô đã đào hôn…Chị hai chắc là cảm thấy bị cô liên lụy?

Mục Giai Âm biết Mục Giai Thu rất để ý chuyện quan trường, từ nhỏ tới lớn chị hai nói với cô nhiều nhất là, không nên để chuyện của mình liên lụy đến người khác: “Có ảnh hưởng đến chị sao, em nghe nói chị đang muốn chuyển công tác đến thành phố A.”

“Không biết.” Lông mày Mục Giai Thu đều nhíu lại, cũng có vài tia oán giận: “Huống chi ông nội không cho chị đến thành phố A.”

Mục Uẩn Ngạo từ trước giờ là yêu thương Mục Giai Âm nhất, chỉ cần là yêu cầu của Mục Giai Âm, Mục Uẩn Ngạo đều cố gắng thực hiện cho được. Cô ta cũng chỉ muốn đến thành phố A mà thôi, Mục Uẩn Ngạo có chết cũng không đồng ý. Không chịu góp sức, thì thôi,còn luôn ngăn cản những người trợ giúp cô ta.

Mục Giai Âm trầm mặc, cô cũng biết chị hai với ông nội luôn cãi nhau, phần lớn là do bất đồng ý kiến.

Tính tình chị hai có hơi mạnh mẽ, nhưng ông nội cũng từng ôn hòa giảng giải, người hòa giải luôn là ông.

Phương diện chính trị, Mục Giai Âm thực sự không hiểu, cũng chỉ có thể cười gượng ngăn lại đề tài này: “Chắc ông nội có lí do của người, ông nội sẽ không làm chậm trễ chuyện của chị hai, chị không cần buồn, xe tới núi ắt có đường. Đúng rồi chuyện của Giai Nhan ông nội định xử lí thế nào vậy chị?”

“Ông nội bắt Giai Nhan ở nhà một tháng, để cho nó bình ổn lại,ông nội còn muốn Giai Nhan và Tả Trí Viễn đính hôn.” Khóe miệng Mục Giai Thu hiện lên một đường cong nhỏ, dáng vẻ xem diễn trò không hề quan tâm đến: “Chỉ là, Giai Nhan không đồng ý, em với Giai Nhan quan hệ tốt, ông nội nói em về khuyên nhủ Giai Nhan một chút.”

Quạn hệ tốt? Mục Giai Nhan với Tả Trí Viễn đều cũng đã lên giường với nhau, cô với Mục Giai Nhan còn có thể quan hệ tốt gì nữa? Hơn nữa, Mục Giai Nhan với Tả Trí Viễn vẫn ở trong căn phòng đó cho tới sáng hôm sau mới rời đi.

Nếu là kiếp trước, không chừng cô đã không để ý mặt mũi mà nháo động chuyện này lên.

“Được.” Mục Giai Âm đáp ứng nói: “Buổi chiều đúng giờ em sẽ đến.”

“Chị hai, chuyện bỏ thuốc trước kia, cảm ơn chị.” Tóm lại cũng nhờ Mục Giai Thu nhắc nhở Quyền Thiệu Viêm, tuy là, nhắc nhở này đối với cô lại phản tác dụng. Sau đó, Quyền Thiệu Viêm hung hăng khiển trách cô không lo lắng cho thân thể của bản thân.

“Không cần khách khí, em là em gái chị mà.”Nghe thấy Mục Giai Âm cảm ơn, MụcGiai Thu gật gật đầu, mới nói: “Thật ra chị cũng có ý riêng, để cho Quyền Thiếu nợ chị ân tình để em rể giúp đỡ chị vài chuyện.”

Lại là mấy chuyện chính trị, Mục Giai Âm xoa xoa tâm mi: “Lát nữa em sẽ nói với Quyền Thiệu Viêm, nhưng mà em không chắc anh ấy có giúp được hay không.”

Cô cũng không có khả năng quyết định thay Mục Giai Thu, với lại, ông nội đã không đồng ý, nhất định ông đã có suy tính riêng., die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Mục Giai Âm biết mấy năm nay ông nội luôn lo lắng lót đường cho Mục Giai Thu.

Ít nhất, mấy lần Mục Giai Thu mới nhận chức gây họa cũng đều là do ông nội giải quyết.

Chỉ tiếc, chị hai hình như cũng không cảm kích lắm.

Mục Giai Âm trái lại nói chuyện cẩn thận, Mục Giai Thu thản nhiên nói: “em truyền lời lại giúp chị là được.”

Hai người nói chuyện một chút thì hơi lúng túng, Mục Giai Âm vội vàng nói hẹn gặp lại rồi cúp điện thoại.

Thấy Quyền Thiệu Viêm còn chưa đi ra, Mục Giai Âm nhìn điện thoại Quyền Thiệu Viêm, không biết ma xui quỷ khiến gì mà mở danh bạ tin nhắn của Quyền Thiệu Viêm ra.

Cái này có xem như là hành vi trái pháp luật không? Trong lòng Mục Giai Âm thầm phỉ nhổ chính mình, một bên giống như trộm coi lén tin nhắn của Quyền Thiệu Viêm.

Quyền Thiệu Viêm gần như không có tin nhắn gì nhiều, phần lớn là của Quyền Duệ Tân,còn lại đều là tin nhắn công việc.

Từ từ còn có tin nhắn của mấy người Hàn Tử Nghị.

Mấy người Hàn Tử Nghị truy hỏi Quyền Thiệu Viêm có phải trước kia đã biết cô rồi hay không, nhưng mà Quyền Thiệu Viêm không có trả lời, không biết là quên hay không muốn trả lời nữa.

Quyền Thiệu Viêm trước đây biết cô sao? Chắc là khong biết, nếu không cô cũng có một vài ấn tượng chứ.

Xuống thêm chút nữa Mục Giai Âm còn chưa có xem hết tin nhắn, Mục Giai Âm vốn định để điện thoại xuống, nhưng tay lại không khống chế được mà chuyển danh sách gọi điện.

A men! Cô thật sự không cố ý, ai tới ngăn cản cô giùm đi!

Tất cả ghi chép trò chuyện đều là của một người đàn ông, thời gian trò chuyện cũng không dài lắm khoảng một hai phút là cùng,, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn người tới gọi nhiều nhất lại là ông nội cô, Hèn gì những người xung quanh đều nói quan hệ của Quyền Thiệu Viêm với ông nội cô rất tốt.

Quyền Thiệu Viêm đồng ý cưới cô là vì có quan tốt hệ với ông nội cô?

Mục Giai Âm nhớ lại, tay lại trượt xuống xem danh sách sau.

A men! Rình coi lén tới nghiện! Không nên ngăn cản cô nữa!

Danh bạ điện thoại của Quyền Thiệu Viêm cũng có không ít người, cũng gần cả trăm người, Mục Giai Âm lướt danh bạ điện thoại của Quyền Thiệu Viêm trừ trên xuống dưới coi hết một lần, sao lại không có số điện thoại của cô.

Chẳng lẽ quyền Thiệu Viêm không lưu số điện thoại của cô?Không khoa học!

Mục Giai Âm đánh số của mình trực tiếp vào danh bạ, kiểm tra một lúc mới phát hiện, trong điện thoại của Quyền Thiệu Viêm, ghi chú không phải Mục Giai Âm, mà là bà xã.

Chẳng lẽ mỗi lần cô gửi tin nhắn hay gọi điện Quyền Thiệu Viêm đều thấy hai chữ này? Mặt Mục Giai Âm có chút ửng đỏ.

“Vừa nãy là ai gọi tới?”Quyền Thiệu Viêm thay quần áo, tinh thần sảng khoái đi tới giường ngủ, ôm lấy Mục Giai Âm vẫn còn đang mơ màng hỏi.

Mục Giai Âm giật mình, nhanh chóng đưa điện thoại cho Quyền Thiệu Viêm: “Chị hai.”

Chắc Quyền Thiệu Viêm không thấy mấy hành động mờ ám của cô chứ, trên mặt Mục Giai Âm, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn lại càng đỏ giống như hoa Mân Côi vậy: “Anh trả pin điện thoại cho em, chị hai gọi không được cho em, mới phải gọi điện cho anh đó.”

“Pin điện thoại của em ở dưới gối ấy.”Trên màn hình điện thoại anh có cái gì làm người ta đỏ mặt sao? Quyền Thiệu Viêm kỳ quái cầm lấy điện thoại.

Mục Giai Âm đột nhiên nhớ tới, màn hình điện thoại vẫn còn trong giao diện mà cô đang xem.

Nhưng mà cô không dám lấy lại điện thoại, này không phải bằng chứng tỏ cô xem lén điện cho Quyền Thiệu Viêm biết? Hơn nữa, cô còn tìm được tên lưu số điện thoại của cô trên Quyền Thiệu Viêm.Mục Giai Âm vô cùng lo lắng đứng dậy, cầm điện thoại của mình rồi chạy vào nhà vệ sinh: “Em đi rửa mặt.”

Quyền Thiệu Viêm cúi đầu, liền nhìn thấy hai chữ bà xã kia.

Mục Giai Âm chắc là nhìn thấy hai chữ này, trên gương mặt băng sơn của Quyền Thiệu Viêm cũng xuất hiện hai vệt đỏ khả nghi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.