Trùng Sinh Danh Môn Quân Quyền Nịch Sủng

Chương 57: Nam cặn bã & nữ cặn bã




Mà Mục Giai Âm bị Quyền Thiệu Viêm ôm chặt trong ngực, mọi người ở đây đại khái từ đầu đến đuôi đều nghĩ Mục Giai Âm không biết nam nữ trong căn phòng này rốt cuộc là ai.

Chắc là Quyền Thiệu Viêm cảm thấy mất mặt thôi.

Quyền Thiệu Viêm đi rồi, những kẻ muốn nịnh bợ Quyền Thiếu cũng theo đuôi nốt.

Những người còn lại cũng lục tục đi ra, chỉ còn lại Ngô Ngôn Tín giống như phát điên liên tục gõ cửa, cuối cùng bị người Ngô gia nhìn không nổi mà kéo xuống.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mục Giai Nhan đẩy mạnh Tả Trí Viễn, giống như phát điên.

“Sao lão tử biết được.” Bị người ta coi như chuyện cười vây xem, Tả Trí Viễn là lần đầu bị như vậy. Xảy ra chuyện này, hình tượng ‘chính nhân quân tử’ nhiều năm gã bồi đắp hoàn toàn sụp đổ.

Bị nghẹn một bụng, Mục Giai Nhan cũng bất chất hình tượng nhu nhược trước đây, cực kì sắc bén, ngẩng cao đầu giống như đang chọi gà: “Là anh làm đúng không? Nhất định anh thấy chị tôi gả cho Quyền thiếu, không cam lòng, nên muốn kéo tôi xuống nước chứ gì?”

Mục Giai Nhan nói xong thì tiến tới, móng tay được vẽ tinh xảo vồ lấy mặt Tả Trĩ Viễn.

“Mục Giai Nhan, cô muốn làm gì lão tử.” Tả Trí Viễn một phát bắt được hai tay của Tả Trí Viễn, trong mắt âm u nói :”Ngay từ đầu, là cô quyến rũ lão tử.”(Kẹo bày tỏ:Móe nó chứ lộ mặt ra rồi một câu lão tử hai câu lão tử, cứ như tên thất học vậy.)

Tay Mục Giai Nhan bị nắm lấy, cô ta liền giơ chân đạp Tả Trí Viễn.

Tả Trí Viễn thấy Mục Giai Nhan chưa từ bỏ ý định, trực tiếp bẻ tay Mục Giai Nhan ra phía sau, Mục Giai Nhan ngay lập tức cảm nhận được tiếng nứt ở xương cổ tay, lòng bàn tay đau đớn truyền đến khắp tứ chi.

Mục Giai Nhan không dám nói tiếp nữa, lúc này cô ta mới phát hiện người đàn ông luôn ôn nhu như ngọc trước mặt mình lại có một mặt điên cuồng dã thú như vậy.

Sau khi làm vậy, trên mặt Tả Trí Viễn hiện lên một tia hả giận. Chỉ là lông mày càng tối tăm hơn: “Rốt cuộc cô đắc tội người nào?”

Anh ta và Mục Giai Nhan nhất định là bị chuốc xuân dược.

Sau khi bàn xong chuyện với Hoàng Khắc, Tả Trí Viễn bỗng cảm thấy người nóng như lửa đốt, tinh thần cũng trở nên mơ hồ.

Mục Giai Nhan suy nghĩ nhất định thời điểm cô ta mượn rượu giải sầu có người đã lén lút bỏ dược vào, sau đó hình như cô ta bị người nào đó đỡ vào phòng này, sau đó liền gặp Tả Trí Viễn.

“Tôi thì đắc tội ai được? Chính anh đã ăn trong bát, còn dòm vào đĩa, nhất định là có người phụ nữ nào đó chướng mắt làm liên lụy tôi.” Mục Giai Nhan không phục, dựa vào cái gì Tả Trí Viễn đổ hết chuyện này cho cô?

“Tôi.” Tả Trí Viễn nâng cằm Mục Giai Nhan lên, từ trên cao nhìn xuống Mục Giai Nhan. Trên mặt là bộ dáng điên cuồng như dã thú bị thương: “Lão tử còn giữ mình trong sạch hơn cô nhiều, một ngày quyến rũ đủ người, là sợ người khác không biết cô thiếu đàn ông sao?”

Tả Trí Viễn nói xong nhìn một chút trên giường lại nói tiếp: “Đã sớm không còn là xử nữ lại giả trang thanh thuần, lừa được không ít đàn ông đi, đến lão tử cũng bị cô lừa.”

“Anh kéo tôi lên giường, trước mặt mọi người hủy đi thanh danh của tôi giờ còn ngậm máu phun người, ghét bỏ tôi không phải xử nữ sao?” Mục Giai Nhan thật muốn cho Tả Trí Viễn một cái tát, nhưng đau đớn ở cổ tay lại nhắc nhở cô ta, ôn nhu dịu dàng của người đàn ông này cũng chỉ là vỏ bọc mà thôi.

Thanh danh? Thanh danh của gã không phải cũng đã bị hủy luôn rồi sao?

Hơn nữa, hiện tại công ty anh ta cũng có không ít vấn đề, ngay thời buổi rối loạn này, cố tình phẩm hạnh của gã lại xảy ra vẫn đề, lần này thật sự có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Điểm mấu chốt là, gã còn cần Mục Giai Âm làm việc cho mình, gã với Mục Giain Nhan xảy ra chuyện, Mục Giai Âm nhất định sẽ giận mình.

Ngộ nhỡ Quyền Thiệu Viêm thừa cơ can thiệp thì làm sao bây giờ?

“Không nói? Chột dạ rồi sao?”Thấy Tả Trí Viễn im lặng, giọng điệu của Mục Giai Nhan càng không tốt.

Tâm tình vốn đang buồn bực, lông mày Tả Trí Viễn càng nhăn lại hơn, quay đầu lại, đối với gương mặt đầy tức giận mà trở nên vặn vẹo của Mục Giai Nhan cho cô ta một cái tát.

Một cái tát này của Tả Trí Viễn không hề nể tình, Mục Giai Nhan bất ngờ không phòng bị, trực tiếp ngã từ trên giường xuống sàn nhà.

Trong mắt Tả Trí Viễn một điểm thương hương tiếc ngọc cũng không có: “Cô im lăng chút cho lão tử, cản thận suy nghĩ lại, cô đắc tội với người nào, có người muốn mưu hại chúng ta, cô tốt nhất không nên sanh sự nháo loạn nữa, có tin tôi đánh chết cô hay không.”

Mục Giai Nhan như không thể tin nhìn Tả Tri Viễn: Die nd da nl e q uu ydo n “Đánh chết tôi? Anh có biết bên ngoài có bao nhiêu người đang nhìn không? Nếu anh còn dám đánh tôi, có tin tôi đi cáo trạng với người bên ngoài, cho người ta biết được bộ mặt thật của anh là cái dạng gì.”

“Cô dám.” Tả Trí Viễn hèn mọn nhìn Mục Giai Nhan nằm trên sàn nhà, y lấy một gói thuốc trong áo, đốt thuốc, mới miễn cưỡng áp chế được cơn giận, đại não khẽ chuyển động, đang tự tìm đôi sách.

Mục Giai Nhan đương nhiên không dám, cô ta từ trước tới giờ rất để ý mặt mũi. Mới vừa rồi điên cuồng như vậy cũng làm mặt mũi cô ta mất sạch rồi.

Nhưng mà, Tả Trí Viễn thật sự khiến cô ta rét lạnh.

Chẳng lẽ nói, Tả Trí Viễn từ trước tới giờ đối với cô ta ôn nhu dịu dàng đều là giả. Hơn nữa, Tả Trí Viễn cũng biết cô ta có ý quyến rũ anh ta, nhưng vẫn nguyện ý sau lưng Mục Giai Âm quan hệ với cô ta, Tả Trí Viễn rốt cuộc có âm mưu gì?

Mục Giai Nhan bỗng cảm thấy sau lưng là một mảng mồ hôi lạnh, cô ta thật sự nhìn không thấu Tả Trí Viễn, cũng thật hối hận đã đi trêu chọc Tả Trí Viễn.

Một lúc sau, Tả Trí Viễn giống như đã nghĩ thông suốt, mới đi đến bên người Mục Giai Nhan.

Trên mặt Mục Giai Nhan vẫn còn đau xót, nhìn thấy Tả Trí Viễn đến gần, nhịn không được rùng mình một cái.

Trên mặt Tả Trí Viễn hiện ra vẻ đau lòng, ngồi xổm xuống bên người Mục Giai Nhan, giọng điệu mang theo vài tia xin lồi cùng ái náy: “Giai Nhan, lúc nãy anh cũng không cố ý, lúc nãy là do anh hoàn toàn mất lí trí, em đừng giận anh có được không?”

Mục Giai Nhan lại không có dễ bị lừa như vậy, trong lòng cô ta cũng không có mềm xuống.

Mục Giai Nhan khẩn trương nhìn Tả Trí Viễn nói: “Như thế nào, hối hận rồi sao, không muốn để tôi nói bộ mặt thật của anh cho người khác nghe? Để cho người ta biết, anh chính là sói đột lốt cừu.”

“Giai Nhan, sàn nhà rất lạnh, anh biết thân thể của em không tốt, anh ôm em lên giường.” Tả Trí Viễn vẫn giữ vẻ mặt hối hận nhìn Mục Giai Nhan: “Vừa rồi chính anh cũng không biết tại sao mình lại làm vậy với em, Giai Nhan, Die nd da nl e q uu ydo n dạo gần đây công ty của anh có mấy nơi thiếu hụt tiền vốn, mấy ngày nay anh vẫn luôn lo lắng chuyện này,, không điều khiển được cảm xúc, cho nên mới như vậy…”

Tả Trí Viễn nói xong liền nắm tay Mục Giai Nhan nói: “Giai Nhan, nếu em tức giận, thì đánh anh đi, đánh trả lại đi.”

Anh ta thật sự ái náy hay là giả vờ?

Cổ tay Mục Giai Nhan giờ phút này vẫn còn đau, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến hoạt động: “Thật sự, vậy tôi liền đánh anh.”

Mục Giai Nhan nói xong liền động thủ.

Tả Trí Viễn không né tránh, thâm chí còn đưa mặt ra đỡ.

Mục Giai Nhan cũng không khách khí tặng cho Tả Trí Viễn một cái tát.

Cái tát kia vô cùng ngoan lệ, Mục Giai Nhan giống như đặt toàn bộ sức lực vào cái tát này, một cái tát đi qua, nửa gương mặt của Tả Trí Viễn nhanh chóng sưng phù, Tả Trí Viễn nhắm mắt lại, che giấu đi hận ý nồng đậm trong mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.