Trùng Sinh Chi Phúc

Chương 77




Niên Khai Điềm rơi xuống vực thẩm, cũng may là Lương Tuấn Hy nhanh tay bắt được một sợi mây của thảm thực vật xanh thẩm ở vách núi, cả hai mới không tiếp tục rơi tự do. Niên Khai Điềm cúi đầu nhìn vực thẩm sâu gần như không đáy, nuốt nước bọt một cái, không nghĩ đến đời này nàng vẫn liên lụy người khác.

“Hy, còn chịu được không?”

“Nàng quan sát chung quanh xem, có thứ nào bám được không?”

Nàng ngẩng đầu nhìn Lương Tuấn Hy, chỉ thấy hắn cũng ngẩng đầu, mà dải băng trên mắt của hắn không biết từ lúc nào bị lệch rồi. Có lẽ hắn vẫn đang rất cố sức kéo mình. Nhờ ánh trăng, nàng lại nhìn hai bên vách núi, quả nhiên để nàng thấy được một cái hang, đây chính là sinh lộ duy nhất của cả hai hiện tại.

“Gần chúng ta có một cái hang, chúng ta tạm thời dùng nó trước.”

“Được, nàng nói, cự ly bao nhiêu.” Lương Tuấn Hy rất cố sức để nói, hai tay hắn đều dùng lực, nắm đến tay nàng rất đau.

“Hang ở cùng độ cao với ngươi, cách ta chừng một găng tay.” Niên Khai Điềm nhắm chừng xong liền nói ra ước lượng.

Lương Tuấn Hy lại dùng sức, lắc lư tay lấy đà tung nàng lên đó. Cả người Niên Khai Điềm vì hành động của hắn mà cũng lắc lư theo. Nàng luôn phải nhắc hắn ‘cao một chút’, hành động này lặp đi lặp lại đến lần thứ năm, nàng mới mới bám được vào miệng hang. Sau khi bám vững nàng bảo hắn buông tay để mình leo lên. Hít một hơi lấy tinh thần, nàng mới nằm xuống, chòm người ra ngoài, “Đưa tay cho ta.”

Lương Tuấn Hy cũng là sợ nàng nguy hiểm, vì vậy một tay hắn bám dây mây, một tay vịnh vách núi, cố lấy sức để từ từ bò sang đó, chỉ có một găng tay hắn cố được. Đến khi tay hắn đến miệng hang Niên Khai Điềm giữ chặt cổ tay hắn, hắn lại nói: “Nàng tránh sang một bên, ta tự lên được.”

Niên Khai Điềm cũng không dám dây dưa nhiều, nàng sợ hắn chịu không nỗi, vì vậy lập tức đứng lên lui vào trong một đoạn. Nàng còn chưa vững gót chân đã thấy cả người hắn chuẩn xác rơi vào trong hang rồi.

- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---

Do hắn đứng ngược sáng, nên nàng căn bản nhìn không rõ biểu hiện trên gương mặt của hắn lúc này là như thế nào. Nàng chỉ biết, trải qua hai lần sinh tử, nàng trân trọng mọi thứ, trân trọng cả hắn nữa.

“Hy!”Nàng đứng đó không động, âm thanh gọi hắn vì lưu lệ mà run.

Lương Tuấn Hy nghĩ rằng nàng sợ, nên thả bộ bước tới, trấn an, “Không sao nữa rồi.” Đều do hắn, là do hắn không đủ can đảm nên nàng mới chịu phải cảnh này, nếu lúc nãy...

Nàng ôm hắn rất chặt, nhưng hắn lại không ôm nàng mà chỉ chú ý đến dải băng bị lệch trên mặt mình. Điều này để nàng vừa tức giận vừa buồn cười, “Đến cùng ta quan trọng hay đôi mắt đó quan trọng?”

“Nàng quan trọng.” Lương Tuấn Hy buộc xong dải băng liền nắm tay nàng, không chút do dự đáp.

“Nhưng ta lại không cảm thấy như vậy?” Niên Khai Điềm như là dỗi mà nói lẫy. Từ lúc băng vải đó lệch hắn chưa từng để nàng nhìn thấy đôi mắt đó, tuy là hôm ở kinh thành quả thực nàng từng nhìn thấy rồi, tuy nhìn lướt qua nhưng cũng không có cảm thấy đáng sợ cơ mà.

Lương Tuấn Hy phì cười, đáp trả, “Chẳng phải cũng sợ dọa phải nàng sao?” Nếu có thể hắn cũng muốn để nàng thấy, chỉ là sợ khi nàng thấy rồi, lại sẽ không chịu gả cho hắn, vậy liền thà không cho.

“Nào phải ta chưa từng nhìn thấy, thậm chí từng chạm vào nữa, ngươi sợ cái gì chứ.” Niên Khai Điềm nhẹ đẩy hắn ra, nàng vô lực ngồi xuống đất lạnh. Lưng tựa vào vách đá lạnh, hai chân cũng duỗi thẳng, chứng tỏ nàng đã không còn bao nhiêu sức lực nữa rồi. “Ngươi nói muốn thú ta, đến chuyện nhỏ như vậy cũng không để ta nhìn, ta đây hoài nghi lời nói của ngươi không chút đáng tin.”

Lương Tuấn Hy ngồi xuống cạnh nàng, hắn lại ôn nhu hỏi: “Nếu nàng muốn xem cũng không phải không được.” Hắn nghe ra được nàng không phải hoài nghi hắn, mà chỉ là tò mò muốn xem mà thôi.

Nghe vậy Niên Khai Điềm lập tức nâng tay lên chụp lấy băng dải trên mắt hắn kéo xuống. Chỉ là hắn nhanh tay hơn, túm lại tay của nàng, xấu xa cười: “Đợi đến đêm tân hôn sẽ cho nàng xem, muốn xem lúc nào cũng được, xem tới chán thì thôi.”

“Lâu như vậy.” Niên Khai Điềm bĩu môi than vãn. Chẳng phải cũng là thôi xem sao, còn phải chờ đến đêm tân hôn nữa.

“Vậy cũng không lâu, chỉ cần mau chóng thành thân liền được rồi. Lúc đó dù nàng có sợ cũng không thể nói không gả nữa.” Lương Tuấn Hy nói đến đây thì cười rất ngây ngô, hắn chính là nghĩ lúc đó cho dù nàng muốn trốn cũng trốn không được nữa rồi.

Hắn nghĩ nàng chết nhát như vậy sao? Chỉ vì một đôi mắt mà phải trốn tránh sao? Xem thường nàng như vậy? Chỉ là... “Người đó chưa xuất hiện, chưa thể thành thân được.”

Lương Tuấn Hy xoay đầu hướng về phía nàng, chỉ cảm thấy nàng tựa vào vai hắn, hắn cảm nhận được lúc này nàng rất buồn. “Làm sao? Đột nhiên sao lại thay đổi thái độ nhanh như vậy a?” Sợ nàng lạnh nên hắn vươn tay ôm lấy nàng.

Niên Khai Điềm nhắm mắt lại, tất cả những chuyện của đời trước xoay quanh trong đầu khiến nàng run một cái. Cảm nhận được Lương Tuấn Hy ôm lấy mình, nàng có chút bình tĩnh hơn, có lẽ để trong lòng cũng không phải cách. Chính là nghĩ như vậy nên nàng quyết định kể hết cho hắn nghe.

Lúc này kể hết nàng mới nhớ ra một chuyện, nàng luôn trách hắn rằng, hắn nói với nàng cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì hắn cũng không rời xa nàng thế mà hôm này trúng độc chết hắn mới đến. Kỳ thực trước khi Thước nhi mất tích, nàng từng nói với hắn, chỉ cần hắn không xuất hiện trước mặt nàng nữa đó là sự chúc phúc lớn nhất của hắn dành cho nàng. Đó chính là lý do hắn rời khỏi Niên phủ, câu đó là nàng nói lúc nóng giận vô tâm mà thốt ra thôi, nên cũng không có nhớ kỹ.

Ai biết, nghe xong, Lương Tuấn Hy chỉ cười ôm chặt lấy nàng nói: “Nàng ngốc quá, trùng sinh gì chứ, đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Không cần phải để trong lòng có biết không?”

“Nhưng mọi thứ đều giống hệt như vậy cơ mà, làm sao là ác mộng được?” Niên Khai Điềm lập tức phản bác hắn, nàng mới không tin đó là ác mộng đâu. Mắt nàng vẫn ướt đẫm, mũi vẫn còn sụt sịt, rất hy vọng hắn biết được sự thật sẽ mắng nàng một trận để nàng không có áy náy nữa.

“Nàng cùng ta rõ ràng có tướng phu thê làm sao sẽ gả cho Hứa Bộ Nam được? Sau này nằm mộng cũng phải gả cho ta, có biết chưa?” Bình dấm nhỏ trong lòng Lương Tuấn Hy đột nhiên bị đẩy ngã, khiến cả người hắn chỉ ngửi được một mùi chua mà thôi.

Niên Khai Điềm đang buồn bã bị lời này của hắn chọc cho phì cười, nàng không biết lời hắn nói có phải thật không, nhưng nàng tình nguyện tin là thật. “Đó là nằm mộng, ta làm sao biết được a!” Nàng nào có siêu nhiên đến trình độ điều khiển được giấc mộng của mình đâu.

Nguyên lai nàng sớm biết trước mọi thứ nên mới thay đổi như vậy. Bất quá hắn cũng sẽ không thừa nhận kết thúc kia đâu, quá vớ vẩn mà. Nhưng chuyện đó khiến nàng thay đổi trở nên tốt hơn, cũng là một chuyện tốt, ít nhất lúc nàng biết được bản thân bị gạt cũng sẽ không kích động làm hỏng mọi chuyện. Trách không được nàng vừa biết tin Thước nhi mất tích liền tìm được đến nơi này.

Vậy, người nàng chờ kia là... “Nàng đang chờ tiểu đệ đệ của nàng sao?”

“Ân.”

“Đâu cần phiền phức như vậy, chúng ta thành thân xong từ từ chờ cũng được mà.” Lý nào như vậy, đó là hoài thai, nào phải một người sớm đã xuất hiện trên thế gian này chứ, biết chờ đến khi nào. Chỉ là hắn biết được nàng không muốn hắn ở rể, “Ta ở Niên gia lâu như vậy, cùng ở rể nào có gì khác nhau đâu.”

“Nhưng ta không muốn như vậy, dù gì khi trở về còn phải giải quyết chuyện của Hứa Bộ Nam mà.” Niên Khai Điềm nào bị âm thanh ôn nhu kia dụ dỗ, nàng vẫn là cứng rắn cự tuyệt.

“Vậy trước tiên ở rể trước, nếu có đệ đệ nàng liền không ở rể nữa, nàng nói xem như vậy có phải đỡ phí thời gian không?” Lương Tuấn Hy nghĩ nghĩ lại nói ra lời này, hắn muốn thú thê lắm rồi, nàng lại cứ cự tuyệt mãi.

“Chờ có một chút cũng chờ không được, ngươi không có chút thành ý nào.” Niên Khai Điềm khẽ vỗ lên vai hắn vài cái vờ trách móc.

Lương Tuấn Hy thở dài một tiếng thán, “Tiểu cửu tử a, ngươi mau mau xuất hiện để tỷ phu có thể mang tỷ tỷ ngươi trở về làm tân nương a!” Hắn cũng không dám nói đến chuyện nếu như tiểu cửu tử thực sự không đến, vậy có phải nàng cũng sẽ không gả luôn không. Nhỡ nàng nổi giận vậy cái gì cũng không phải nữa rồi.

“Còn đùa được.” Niên Khai Điềm đảo mắt nhìn xung quanh, hang này có lẽ rất sâu nên nhìn không thấy đáy, lại nói trời tối như vậy, muốn gì cũng phải chờ đến ngày mai. Nàng cũng không lo lắng cho tình cảnh của Thước nhi, bởi vì dạo gần đây nàng thấy rõ Lương Vân Kha cùng Thước nhi tuy là có khẩu thiệt qua lại, nhưng cũng xem là rất quan tâm tới nhau.

Lương Tuấn Hy sợ nàng lạnh, nên ôm chặt nàng trong lòng, thâm tình nỉ non, “Điềm Điềm, nàng nói xem, tam thư lục lễ ta chuẩn bị cho nàng đến khi nào mới sử dụng được a?”

Niên Khai Điềm đáp phi sở vấn, nhẹ nhàng hỏi, “Nếu ta không muốn nhìn mắt của ngươi vậy ngươi dự tính khi nào ngươi mới cho ta nhìn?” Sẽ không phải muốn không bao giờ muốn cho nàng nhìn chứ?

“Nàng không trả lời ta?” Mặt hắn hơi cúi, đối diện với mặt nàng như lại không thể nhìn thấy nàng, thật khó chịu biết bao nhiêu.

“Ta đã nói hết mọi chuyện trong lòng với ngươi, ta đợi ngươi nói rõ mọi chuyện trong lòng với ta. Đợi đến ngày chúng ta không còn gì che giấu đối phương nữa, chính là ngày chúng ta thành thân.” Niên Khai Điềm không chỉ trả lời hắn, mà còn cho hắn một lời hứa, giờ đây ngoại trừ hắn cùng thân nhân ra, nàng sẽ không tin bất kỳ một nam nhân nào nữa.

“Được!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.