Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 742: Sói tru quỷ khóc




Khi chị Dung gọi tới, trong lòng Tiểu Ngả thực sự cực ngán, cô biết Cốc Tòng Chính lại tới rồi, Tiểu Ngả ghét Cốc Tòng Chính không phải chỉ vì lão ta vừa già vừa béo, làm người ta buồn nôn, còn có một nguyên nhân khác, tiếp lão ta gần như là "miễn phí".

Cốc Tòng Chính tới hộp đêm gọi gái bồi tiếp, chưa bao giờ trả tiền.

Chị Dung đôi khi cũng cho các cô một chút ít, ví như tiền biểu diễn, chừng hai ba mươi đồng, có điều chút ân huệ nhỏ này chẳng ai để vào mắt.

Thậm chí có cô nghe nói Cốc Tòng Chính tới, thậm chí muốn bỏ 300 đồng ra thuê người khác giúp, chỉ cần không bổi tiếp lão già chết tiệt đó là được.

Tất nhiên chuyện này không thể rồi.

Mệnh lệnh của phó thị trưởng đại nhân, ai dám làm trái.

Có điều lần này chị Dung lại cười tủm tỉm nói với Tiểu Ngả:

- Tiểu Ngả này, có một nhân vật lớn tới, có thể ngồi ngang hàng với Cốc thị trưởng, lại trẻ tuổi đẹp trai, còn là người quen của cô đấy.

Tiểu Ngả hoàn toàn không tin, trừ mấy nhân vật lớn "làm quen trên giường", thì tổ tiên mười tám đời nhà cô cũng không có chút dính líu gì tới nhân vật lớn, càng chẳng nói tới nhân vật có thể ngồi ngang hàng với phó thị trưởng.

Tiểu Ngả rất khó chịu nói với cô ta:

- Chị Dung, bảo em đi tiếp lão Cốc thì cứ nói rõ, không cần lừa em.

- Hì hì, Tiểu Ngả, lần này không dỗ cô đâu, nhân vật lớn này là tổng giám đốc mới tới của nhà máy chúng ta, nghe nói còn là bí thư khu Trường Hà. Đúng là người quen của cô, cô đi thì sẽ biết. Này có điều tôi nói cho cô biết đừng ăn nói bừa bãi, loại nhân vật lớn này tâm tư rất khó nắm bắt, đừng thấy người ta hai ngày trước còn ân cần với cô, nếu chọc giận bọn họ là trở mặt không nhận người đâu đấy.

Nghe cô ta nói rất nghiêm túc, trong lòng Tiểu Ngả cũng tin vào phần.

Chẳng lẽ là vị khách mình từng tiếp, trước kia chưa bộc lộ thân phận.

Phải đi xem cho biết.

Giây phút nhìn thấy Liễu Tuấn, Tiêu Ngả thực sự ngẩn ra, thầm nghĩ sao y lại ở nơi này. Lúc này Tiểu Ngả còn chưa đem Liễu Tuấn liên hệ với nhân vật lớn trong lời nói của chị Dung, cho rằng y là tùy tùng của nhân vật lớn kia.

Còn nhớ Liễu Tuấn nói y được phân phối tới khối văn phòng mà.

- Liễu bí thư, đây là Tiểu Ngả, cô gái xinh đẹp nhật hộp đêm Dạ Đế của chúng tôi.

Chị Dung cười với vẻ lấy lòng rất rõ ràng, khom lưng giới thiệu Tiểu Ngả, giống như cô ta nói với Tiểu Ngả, những nhân vật lớn này tâm tư rất khó nắm bắt, ai biết y liệu có giả vở không quen Tiểu Ngả hay không.

Hơn nữa theo suy nghĩ của cô ta, với thân phận địa vị của Liễu Tuấn, còn có thể sinh ra "cảm tình" với loại gái phục vụ hộp đêm như Tiểu Ngả hay sao? Chỉ là ham của lạ, mua bán xác thịt mà thôi.

- Chào Liễu... Liễu bí thư.

Tiểu Ngả như tỉnh giấc mộng, lắp bắp khom lưng chào Liễu Tuấn, dưới cổ áo trễ, hai bầu vú đầy đặn trắng mịn có thể thấy loáng thoáng.

Liễu Tuấn gật đầu, bình thản nói:

- Nếu tới rồi thì ngồi đi.

- Vâng.

Tiểu Ngả hết sức thận trọng ngồi xuống bên cạnh Liễu Tuấn, thần thái cực kỳ cẩn trọng.

Có điều mấy cô gái khác chưa từng gặp Liễu Tuấn, không biết y là nhân vật cấp bậc nào, trong lòng tất nhiên không sợ hãi gì, như bầy óc ong ùa tới, vây quanh Cốc Tòng Chính, cười khúc khích tranh nhau, thậm chí có một cô đặt mông ngồi lên đùi lão ta, đưa ôm lấy cổ.

Cho dù các cô ghét loại keo kiệt như Cốc Tòng Chính, nhưng trước mặt chị Dung, đặc biệt là trước cái mặt ngựa kia, phải biểu hiện cho thật tốt.

Cha con họ Chu lòng dạ ác độc thể nào mọi người đề hiểu rõ.

Chu Phi Dường leo lên được chức phó giám đốc thường vụ, không biết đã xử lý bao nhiêu kẻ cừng đầu không chịu nghe lời, những người đó kết cục hình dùng là tan nhà nát cửa, vợ con ly tán cũng chẳng phải là quá đáng.

Cốc Tòng Chính là chỗ dựa lớn của Chu Phi Dược, không hầu hạ lão ta mà được sao?

Liễu Tuấn liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Cốc Tòng Chính không kiêng dè kỳ, hai bàn tay đang bận rộn "tìm hiểu" cơ thể của cô gái kia, còn vô liểm sỉ cười với Liễu Tuấn.

Xem ra Cốc Tòng Chính biết đường thăng tiến của mình vô vọng, nên không quan tâm tới kẻ khác đánh giá nữa rồi.

Con người một khi vứt bỏ liêm sỉ, chuyện tồi tệ gì cũng có thể làm ra được.

Cốc Tòng Chính sờ mó một hồi mới cười ha hả nói:

- Đi đi đi, cứ vây quanh lão già này làm gì? Tới bên kia, liễu bí thư mới là khách quý tối nay.

Thấy mấy cô phục vụ lại chuẩn bị ùa tới, Liễu Tuấn cười nói:

- Không cần các cô tiếp Cốc thị trưởng, Tiểu Ngả, cô chọn một bài hát đi!

Các cô phục vụ khựng lại tại chỗ, không dám tới nữa.

Khi tới chị Dung đã nói trước, hôm nay có một nhân vật lớn tới làm khách, hiện giờ thấy Liễu Tuấn tuy tuổi còn trẻ, nhưng khí độ vững vàng, dường như Cốc Tòng Chính cũng phải vô cùng khách khí với y, trong lòng các cô không khỏi lo sợ.

Cốc Tòng Chính nói:

- Được được, hát đi, Tiểu Ngả, cô chọn cái bài (Bó lửa trong mùa đông) của Phí Tường, bài đó hay.

*** Bài hát được ưa chuộng trước năm 90, Phí Tường nhờ nó mà nổi danh trong một đêm. 冬天里的一把火 các bạn có thể search google để nghe thử.

Liễu Tuấn lắc đầu.

Bài hát này của Phí Tường đúng là nổi tiếng một thời, khi đó chủ yếu lưu hành âm nhạc Đồng An Cách, đám Phí Tường và Hoàng Gia Câu được yêu thích, Tứ Đại Thiên Vương của Hồng Kông như Lưu Đức Hoa, Trương Học Hữu đều hát, hết sức nổi tiếng.

*** Đồng An Cách được xem như người phát ngôn dòng nhạc tình yêu chủ nghĩa lãng mạn. Toàn nhân vật xa xưa rồi.

Bài hát này chắc Cốc Tòng Chính cũng không thích lắm, chỉ chuyên đón ý Liễu Tuấn thôi.

Tiểu Ngả ngồi bên cạnh Liễu Tuấn một lúc cũng dần dần hồi phục tinh thần, nghe Cốc Tòng Chính nói liền nhìn Liễu Tuấn xin ý kiến. Cô gái này khá thông minh, đã nhìn ra Liễu Tuấn đúng là " nhân vật lớn", khách chính của tối ngày hôm nay, Cốc Tòng Chính chỉ khách phụ mà thôi.

Hát bài gì phải do Liễu bí thư quyết định.

Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:

- Phi Tường hát không tệ, nhưng bài Bó lửa trong mùa đông quá xốc nổi, hát (Độc nhĩ) đi, bài đó thú vị hơn.

Bài hát y thích là một chuyện, Cốc Tòng Chính tùy tiện quyết định cho y lại là một chuyện khác.

- A, Vâng!

Tiểu Ngả liền đứng lên chọn bài, trước kia thường ngúng ngẩy lắc eo và hông giờ lại không dám thể hiện ra nữa, đùi khép chặt, đi đứng rất quy củ.

Không biết vì sao Tiểu Ngả đột nhiên trở nên rất chú ý mỗi hành động tiếng nói của mình.

Cốc Tòng Chính mắt hơi nheo lại, lập tức lại bình thường.

Lão ta từng trải quan trường, biết rất rõ những người làm lãnh đạo lâu ghét nhất là người khác quyết định thay mình, không ngờ Tiểu Liễu còn trẻ như thế mà đã có cái thói quen này.

Khi đó còn chưa có thiết bị tiên tiến chọn bài bằng computer, mỗi phòng bao KTV đều có một quyển sách dày và mấy chục tờ giấy, may mà Phi Tường khi đó nổi danh toàn quốc, Tiểu Ngả dễ dàng tìm được băng ( Độc nhĩ), không bao lâu sau trong TV vang lên giai điệu quen thuộc.

- Liễu bí thư, xin mời thể hiện giọng ca cho mọi người được không?

Cốc Tòng Chính lần này học khôn rồi, không dám tự ý quyết định nữa, tươi cười hỏi ý kiến Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn khoát tay:

- Tôi thích nghe hát.

Thực ra Liễu Tuấn hát không hề tệ, khi tụ hội với người thân cận, cũng thường dẫn đầu hát vang, nhưng ở hoàn cảnh này phải tự trọng thân phận.

Đám người này còn chưa đủ tư cách để nghe y hát.

- Tiểu Ngả, đưa micro lại đây, tôi hát cho Liễu bí thư một bài.

Cốc Tòng Chính bảo Tiểu Ngả, dáng vẻ rất hăng hái.

Chu Phi Dược thầm cảm kích.

Nếu là bình thường vị thông gia này làm cao vô cùng, hôm nay vì giúp ông ta móc nối quen hệ với Liễu Tuấn, chủ độc biểu diễn, coi như là "có tình có nghĩa" rồi.

Có điều ông ta mau chóng nhớ ra, mình đút cho lão còn ít hay sao, thứ khác chưa nói, riêng hộp đêm này đã cho lão ta 3% cổ phần, cung phụng hoàng hoa khuê nữ cho lão chơi cũng không ít hơn mười cô, số xử nữ chơi qua còn nhiều hơn Chu Phi Dược.

Kính lão ta như bồ tát không phải để nhờ lão ra sức cho mình vào thời khắc quan trọng như hiện giờ sao?

- Ha ha , tôi bêu xấu đây! Bài hát này tặng cho bí thư Liễu Tuấn.

Cốc Tòng Chính đứng dậy, một tay chống nạnh, đứng giữa gian phòng hướng Liễu Tuấn tỏ ý xin phép.

Liễu Tuấn chỉ đành ra sức kìm chế cơn buồn nôn, mỉm cười rồi vỗ tay vài cái mang tính tượng trưng.

Tiểu Ngả ở bênh cạnh đột nhiên ghé sát tai y, thì thầm:

- Anh phải chuẩn bị tâm lý trước đi.

- Sao thế?

Liễu Tuấn còn đang ngạc nhiên thì tiếng ca của Cốc Tòng Chính đã vang lên.

Đồng chí Liễu Tuấn lập tức hiểu ra.

Có người hình dung ai mới học kéo vi-ô-lông, tiếng như kéo cưa, hoặc là tiếng mổ heo, nhưng toàn bộ những người học vi-ô-lông trên toàn thế giới gộp lại cũng không bằng một phần vạn "giọng ca" của Cốc phó thị trưởng.

Lấy một câu "sói tru quỷ khóc" là chính xác nhất.

Liễu bí thư không kịp đề phòng, bị dọa cho giật bắn mình.

Lúc này Tiểu An luôn ngồi bên cạnh không nói đưa cho Liễu Tuấn một cốc nước quả, Liễu Tuấn khoát tay, cầm lấy một rượu phía trước nốc sạch.

Muốn nghe hết bài hát này của Cốc phó thị trưởng, không uống tý rượu thêm dũng khí không được.

Có vẻ Cốc phó thị trưởng hát hết sức say sưa, thậm chí còn học theo động tác trong TV, bắt đầu lắc mông, đánh mắt với các cô phục vụ đang cố gượng cười, thi thoảng đưa tay ra sờ soạng.

Liễu Tuấn cảm thấy không thể ở lại trong gian phòng này được nữa.

Xã giao trên quan trường khó tránh được, Liễu bí thư mới tới Ngọc Lan không thể quá tự đại, nhưng bất kỳ việc gì cũng có giới hạn, vượt khỏi giới hạn này là không được.

Khó khăn lắm mới nghe hết bài hát của lão ta, Liễu Tuấn vỗ tay vài cái cho có, cầm cốc bia tới trước mặt Cốc Tòng Chính chạm cốc, cười nói:

- Cốc thị trưởng thứ lỗi, hôm nay tôi hơi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.

Nói xong cũng không đợi cho lão ta tỏ vẻ gì, gật đầu với Chu Phi Dược rồi đi thẳng ra ngoài


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.