Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 717: Đào Nghĩa Âu nổi giận




Điều tra quỹ hỗ trợ nông nghiệp đã gặp phải bất lợi.

Bản thân vấn đề quỹ hỗ trợ nông nghiệp thì tương đối dễ điều tra, dùng cả Lý Giang, cùng hai thành viên thường ủy, cùng toàn bộ tinh nhuệ của cục công an , viên kiểm sát, kỷ ủy chỉ là để tỏ rõ quyết tâm bài trừ tham ô.

Khâu Viên Triêu là tâm phúc của Liễu Tuấn, chấp hành mệnh lệnh của Liễu bí thư không hàm hô, điều này mọi người hiểu được, nhưng Lý Giang ra sức như thế, lại hơi bất ngờ.

Có điều suy nghĩ kỹ thì cũng chẳng có gì lạ, Lý Giang sau khi mất đi chỗ dựa, luôn tìm kiếm chỗ dựa mới, sự kiện này há chẳng phải là một cơ hội tốt trời ban? Biển hiện cho thật tốt, nói không chừng được Liễu bí thư vui, từ đó bước lên con thuyền lớn của Liễu bí thư cũng không biết chừng.

Lý Giang và Khâu Viên Triêu đều không hiểu lắm rốt cuộc trong lòng Liễu Tuấn nghĩ gì, Lục Hương Mai luôn gây khó dễ với Liễu bí thư, lần này đúng là một cơ hội tốt, nhưng bắt đầu từ lúc thành lập tổ chuyên án, thái độ và chỉ thị của Liễu Tuấn đều hết sức đường hoàng, trước mặt sau lưng đều không lộ chút ý thừa cơ sinh sự nào, làm hai người Lý Khâu không nắm bắt được.

Tâm tư vị bí thư trẻ tuổi này ngày càng khó đoán rồi.

Nhưng bất kể như thế nào, chuyện này phải tra ra hai năm rõ mười, đây là điều không cần nghi ngờ, như vậy Liễu bí thư sẽ nắm chắc toàn bộ quyền chủ động, tới khi đó y muốn xử lý thế nào người khác không thể xen vào, hạ Lục Hương Mai xuống hay là tặng một cái nhân tình, hoàn toàn khuất phục nữ huyện trưởng "kiêu ngạo khó bảo" này, đều do Liễu bí thư quyết định.

Là cấp dưới, nhiệm vụ của Lý, Khâu là toàn lực cung cấp "vũ khí" thích hợp nhất cho Liễu bí thư.

Tra xét quyết liệt tốc độ như vậy chưa tới một tuần, vấn đề của đám người phụ trách quỹ hỗ trợ, cục trưởng cục phó cục nông nghiệp cơ bản đã được làm rõ.

Phàm là chuyện vay vốn trái quy định đều tồn tại tình hình giao dịch quyền và tiền, dù khoản vay chính quy, cúc tồn tại dấu vết sai phạm đằng sau.

- Liễu bí thư, lá gan của đám khốn kiếp này không nhỏ.

Khâu Viên Triêu một mình tới văn phòng của Liêu Tuấn, báo cáo tiến triển của vụ án.

Mặc dù Liễu bí thư cường điệu vụ án này phải định kỳ trực tiếp báo cáo cuộc họp văn phòng bí thư, có điều trước khi lên cuộc họp báo cáo riêng với người đứng đầu, tựa hồ cũng hợp thông lệ, Liễu Tuấn hiểu rõ tình hình rồi, tất nhiên sẽ đươc ra quyết định phải báo cáo trên cuộc họp thế nào, cái gì tạm gác lại.

Liễu Tuấn đẩy gói thuốc Trung Hoa tới trước mặt hắn, khẽ mỉm cười.

Khâu Viên Triêu châm thuốc rít một hơi nói:

- Nói đơn giản, có một tỉ lệ phí hoa hồng so với khoản vay chính quy, là 3- 5 % khoản vay, khoản vay vi phạm thì tỉ lệ rất cao, khoảng tới 7- 10%, phải xem chỗ dựa của đối phương có mạnh hay không...

Liễu Tuấn cau mày lại.

Hiện giờ khoản cho vay là chừng 54 triệu, trong đó 42 triệu là vay chính quy, dựa theo tỉ lệ phí hoa hồng thấp nhất 3%, thì là 1 triệu 260 ngàn, còn tổng kim ngạch khoản bất hợp pháp là 12 triệu, 7 % phí hoa hồng là 8 trăm 40 ngàn, đám sâu mọt này đã ăn mất hơn 2 triệu tiền quỹ nông nghiệp.

Án lớn rồi.

Có lẽ ở một địa khu ven biển giàu có, chỉ vẻn vẹn hai triệu không là gì cả, một nhân viên cơ quan có quyền lực một chút, lại khôn khéo một chút, thì một năm kiếm mấy trăm ngàn không phải là chuyện khó lắm.

Đó chỉ là năm 95, nếu là đời sau, Liễu Tuấn biết tình hình này còn nghiêm trọng hơn.

Nhưng huyện Ninh Bắc là một huyện nội địa hẻo lánh, năm năm trước còn là huyện nghèo khó, hiện giờ còn có 10% nhân khẩu chưa thoát nghèo, vậy mà đám cán bộ phụ trách cục nông nghiệp cả gan nửa năm đút túi hơn hai triệu đồng.

Sao có thể chấp nhận được.

- Bắt hết cả lại!

Liễu Tuấn trầm giọng nói.

- Tăng cường thẩm vấn, tranh thủ đem từng xu tồn thất vãn hồi lại.

Khâu Viên Triêu giật mình:

- Bí thư quyết định rồi?

Khâu Viên Triêu hỏi như vậy là có nguyên nhân, một khi chuyển vòa trình tự tư pháp, vụ án này không còn đường xoay chuyển nữa, không che dấu được nữa, hai năm trước huyện Ninh Bắc vừa có vụ Phương Triêu Dương, ảnh hưởng chưa được xóa hết, khó khăn lắm dưới sự lãnh đạo của Liễu Tuấn, kinh tế phát triển nhanh chóng, các ngành nghiệp bừng bừng đi lên, hiện giờ lại xảy ra vụ án kinh tế lớn như vậy, ánh hưởng xấu của nói khỏi nói cũng biệt.

Mấy tháng trước Liễu Tuấn còn được trung độ bộ biểu dương dựng làm điển hình.

Điển hình bí thư huyện ủy ưu tú toàn quốc.

Thực sự tra tới cùng sợ rằng không chỉ vị trí huyện trưởng của Lục Hương Mai không giữ được, nói không chừng Liễu Tuấn cũng bị liên lụy, với trí tuệ của Liễu Tuấn, sao có thể không nhìn thấu sự chỗ lợi chỗ hại trong chuyện này.

- Viên Triêu, không thể mềm lòng được.

Liễu Tuấn rít một hơi thuốc, mày giãn ra, nói với ánh mặt kiên nghị.

Thân là bí thư huyện ủy, Liễu Tuấn luôn đem việc rèn nên một đội ngũ cán bộ trong sạch vững mạnh là nhiệm vụ hàng đầu, nếu như suy tình thiệt hơn trong chuyện này, thì rèn luyện đội ngũ cán bộ chỉ là mộng trưởng hão huyện mà thôi.

Một đội ngũ cán bộ trong sạch vững mạnh, mới là động lực lớn nhất cho huyện Ninh Bắc tiếp tục phát triển.

Khâu Viên Triêu im lặng gật đầu.

Tiếp đó trên cuộc họp thường ủy, Lục Hương Mai bị thông báo của tổ chuyên án làm kinh hãi, ai cũng phát hiện ra mặt của Lục huyện trưởng trắng nhợt như tờ giấy.

Chẳng có gì phải nghi ngờ, cô ta đã cảm thụ được áp lực cực lớn.

Vốn Liễu Tuấn hạ chỉ thị báo cáo cho cuộc họp văn phòng bí thư thảo luận, nhưng tình huống hiện giờ phát sinh biến hóa, vấn đề nghiêm trọng hơn xa dự liệu, Liễu Tuấn mở cuộc họp thường ủy, thông báo cho toàn bộ thành viên trong ban huyện ủy.

Suốt cuộc họp Lục Hương Mai không nói một lời.

Ý của Liễu Tuấn đã quá rõ ràng, chuyện này chỉ có thể tra tới cùng, không có khả năng che đậy, Lục huyện trưởng còn gì để nói nữa?

Các thường ủy khác cũng giống như Lục Hương Mai, lựa chọn im lặng.

Ai cũng suy tính được sức sát thương của vụ án này.

Song Liễu Tuấn đã quyết tâm thì không ai tiện nói nhiều nữa.

Liễu Tuấn rất bình tĩnh ra chỉ thị:

- Đồng chí Lý Giang, đồng chí Viên Triêu, bắt những phần tử sâu mọt này không phải là chuyện quan trọng, vẫn là câu nói đó, quan trọng là phải giảm thiệt hại cho quốc gia tới mức thấp nhất, nhiệm vụ tiếp theo của tổ chuyên án là truy hồi khoản vay vi phạm, tranh thủ lấy lại từng đồng một, phạm là kẻ nào không phối hợp, cơ quan chính pháp có thể dùng biện pháp cưỡng chế.

Lý Giang gật đầu.

Khâu Viên Triêu thì đáp khí thế:

- Vâng.

-- Các đồng chí, căn cứ vào tình huống sơ bộ của tổ chuyên án mà xem, đơn vị và cá nhân vay vốn vi phạm đa phận là có chỗ dựa, liên quan rất nhiều cán bộ, vì thế vụ án này đã không còn là chuyện kỷ ủy và cơ quan chính pháp nữa, thành viên trong ban đều có trách nhiệm, phố hợp với tổ chuyên án, làm công tác tư tưởng cho những người đó nhanh chóng trả lại tiền cho dân.

Liễu Tuấn giọng trầm thấp, ánh mắt nghiêm nghị quét qua mặt mỗi thường ủy, làm ai nấy đều thấy áp lực.

Mọi người đều hiểu những kẻ có chỗ dựa mà Liễu Tuấn nói có quan hệt dây mơ rễ má với đa phần thành viên ngồi đây, thậm chí còn có một số thư ủy vì chuyện này mà đích thân đánh tiếng với người đứng đầu quỹ hỗ trợ và cục nông nghiệp.

Nhiều năm nay tất cả đã hình thành một loại tư duy chung, tiền nhà nước là thịt Đường Tăng, chỉ cần có bản lĩnh ai cũng có thể cắn một miếng.

Hiện giờ xem ra loại tư tưởng này đã lỗi thời rồi, ít nhất là không thể dùng được dưới thời Liễu Tuấn, nếu như các khoản tiền đều được truy hổi lại, giảm thiệt hại cho quốc gia tới mức thấp nhất, thì ảnh hưởng của vụ án này mới có thể không chế trong phạm vi nhỏ nhất.

Vị lãnh đạo trẻ tuổi này đầu chí đã hừng hục cháy, bất kể là trước kia có quan hệ thế nào với Liễu Tuấn, nếu như biểu hiện trong vụ án này không tốt, tiền đồ sẽ rất đáng lo ngại.

Liễu bí thư một khi đã hạ quyết tâm làm việc gì, thì biện pháp tốt nhất là phối hợp.

Kết thúc cuộc họp, Lục Hương Mai ngồi xe số hai rời khỏi huyện, đi thẳng tới thành phố Đại Ninh, chừng một tiếng sau, Lục Hương Mai xuất hiện ở phòng làm việc của bí thư Đào Nghĩa Âu.

Người ngoài rất ít ai biết được Đào Nghĩa Âu và Lục Hương Mai rốt cuộc có quan hệ gì, có điều người thân cận đều biết một bí mật, bất kể là ở đâu, chỉ cần Đào Nghĩa Âu ở đó thì Lục Hương Mai đều có thể gặp bất kỳ lúc nào.

- Đào bí thư, tôi....

Lục Hương Mai vừa nhìn thấy Đào Nghĩa Âu ngồi uy nghiêm sau bàn làm việc, mới mở miệng nói được vài câu, nước mắt đã tuôn ra như thác đồ.

Đôi mày rậm của Đào Nghĩa Âu cau lại.

Chuyện huyện Ninh Bắc trống giương cờ mở tra quỹ hỗ trợ nông nghiệp Đào Nghĩa Âu có nghe nói rồi, quỹ này do một tay Lục Hương Mai làm ra, Đảo Nghĩa Âu cũng biết, trước kia Lục Hương Mai cũng từng báo cáo trước mặt trưng cầu ý kiến của hắn.

Hiện giờ nhìn thần thái hoảng sợ của Lục Hương Mai, Đào Nghĩa Âu đoán chuyện nghiêm trọng rồi.

- Tiểu Lục, ngồi đi.

Đào Nghĩa Âu chỉ vào ghế đối diện.

- Đừng khóc nữa, có chuyện gì hãy nói chõ rõ.

Lục Hương Mai ngừng thút thít, lấy khăn tay ra lau nước mắt, trấn tĩnh lại tinh thần rồi mới nói rõ với Đào Nghĩa Âu.

Đào Nghĩa Âu lại lần nữa cau mày.

Hắn không ngờ chuyện lại nghiêm trọng tới mức ấy.

- Đào bí thư, bọn chúng.... bọn chúng cố ý muốn làm khó tôi.

Lục Hương Mai giống như cô gái hờn dỗi.

- Hồ đồ!

Đảo Nghĩa Âu vẫn luôn nhẹ nhàng trước mặt Lục Hương Mai đột nhiên nổi giận, bực mình quát.

Lục Hương Mai tức thì kinh sợ, ngây ra nhìn Đào Nghĩa Âu, đôi mắt long lánh nước mở thật lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.