Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 707: Nhiệm vụ chính trị




Đại hội biểu dương bí thu huyện thị ưu tú tổng cộng tổ chức ba ngày.

Ngày hôm qua cơ bản đề tài chủ yếu của đại hội đã xong, hai ngày tiếp theo đó là an bài hoạt động tham quan và một số thảo luận, nói trắng ra là để những bí thư ưu tú tới từ cơ sở này được buông lòng một chút.

Trong một 100 đại biểu ưu tú, tất nhiên cũng có người thường xuyên tới thủ đô như Liễu Tuấn, cũng có rất nhiều người không biết rõ lắm về trái tim của nước cộng hòa như thế nào, trung tổ bộ an bài cho bọn họ đi du lãm phong cảnh của thu đô là việc rất có tình người.

Những hoạt động này Liễu Tuấn không theo, nói thực mỗi lần y tới thủ đô, phương diện thời gian an bài tương đối chặt chẽ, vừa rời khỏi đại viện nhà họ Hà, theo lệ Hà Mộng Doanh lái xe đưa y về nhà khách.

Hà Mộng Doanh khởi động chiếc BMW, cười nói:

-Tiểu Thanh tới thủ đô rồi.

- Hả?

Liễu Tuấn lập tức nhướng mày lên.

Y không biết luật bất thành văn "phân chia phạm vi thế lực" của ba cô gái, nhưng quỹ Thịnh Nghiệp chẳng có hạng mục đầu tư nào ở thủ đô, đột nhiên tới đây làm y rất khó hiểu.

Liễu Tuấn không nghĩ Tiểu Thanh tới thủ đô để du lịch.

Mà hành động lớn như thế Tiểu Thanh lại không báo cho y.

- Cũng là lâm thời nhận lời mời của phía bên bộ thống chiến.

Hà Mộng Doanh giải thích, di động của Liễu Tuấn không sử dụng được ở thủ đô, y lại suốt ngày "hành tung khó lường", trong lúc cấp bách chẳng dễ gì mà tìm được y.

Có điều Tiểu Thanh biết, chỉ cần Liễu Tuấn ở kinh thành, Hà đại tiểu thư khẳng định sẽ biết hành tung củ y, cho nên vừa rồi mới gọi điện cho Hà Mộng Doanh.

Nghe Hà Mộng Doanh nói, Liễu Tuấn trầm ngâm.

Y không thích Tiểu Thanh tham dự vào hoạt động chính trị cho lắm, chỉ có điều cùng với tài sản của tập đoàn Thịnh Nghiệp tăng lên, danh vọng tăng vọt, bị bộ thống chiến quan tâm là khó tránh khỏi.

Cho dù Tiểu Thanh không lấy thực nghiệp làm chủ, nhưng Hồng Kông là trung tâm tài chính Châu Á, một còn cá mập tài chính như quỹ Thịnh Nghiệp sức ảnh hưởng của nó không hề dưới tập đoàn họ Từ họ Lý, nhất là sức ảnh hưởng với thị trường tài chính, thực sự là không thể ước lượng được, trước đó không có tập đoàn tài chính nào có thể gây ảnh hưởng lớn tới thị trường tài chính quốc tế như vậy.

Theo Tiểu Thanh nói, sau cơn bảo tài chính, người nắm quyền của mấy quỹ tài chính nổi danh thế giới đều gọi điện thoại tới, nhiệt liệt chúc mừng chủ tịch Liễu và tất cả lãnh đạo chủ yếu của quỹ Thịnh Nghiệp, thậm chí còn có người trực tiếp đưa ra ý hợp tác.

Mặc dù trong cơn bão đồng Yên, mấy quỹ tài chính lớn của phương tây đầu thu được toàn thắng, vác bạc chất đầy nhà, nhưng thực sự thắng triệt để nhất, thu hoạch lớn nhất vẫn là quỹ Thịnh Nghiệp, từ đầu tới cuối, chém vào tận xương tủy của tiểu quỷ tử.

Quỹ Thịnh Nghiệp trong lần đại chiến này, từ điều động tài chính tới quá trình thao tác, đều là có tính toán trước, có thể nói là hoàn mỹ, được mấy học viện kinh tế nổi tiếng lấy đây làm ví dụ biên thành tài liệu dạy học điển hình.

Thậm chí một số nhà kinh tế nổi tiếng nhận định rằng đây là chiến dịch kinh điển nhất trong lịch sử kỳ hối, chuyên môn tiến hành nghiên cứu.

Mấy công ty khoa học kỹ thuật mới nổi lên của Nhật Bản đã kéo màn trong cơn bão tài chính này, lặng lẽ thuộc về quyền sở hữu của tập đoàn Thịnh Nghiệp.

- Cái trò xâm lược kinh tế này là chiêu mà bọn tiểu quỷ tử hay dùng, giờ chúng ta gậy ông đập lưng ông, tất cả chỉ mới bắt đầu thôi.

Nguyên văn lời Liễu Tuấn với Tiểu Thanh.

Chuyện chính phủ không hoàn thành, Liễu Tuấn không ngại để Tiểu Thanh đi làm.

Nhưng hoàn thành hành động này, Tiểu Thanh sẽ thành "thân phận siêu nhiên", phải tuân thủ một số quy tắc cần thiết.

Tâm tư của Liễu Tuấn thế nào Hà Mộng Doanh rất hiểu, thấy y mày nhíu chặt, liền quyên giải:

- Nếu như đã tới thì nói chuyện kỹ càng, tỏ thái độ cẩn thận một chút chắc vấn đề không lớn.

Liễu Tuấn gật đầu, xe vấn đi về phía trước.

- Đến nhà khách quốc gia nhé?

Hà Mộng Doanh hỏi.

Liễu Tuấn trừng mắt nhìn cô, hừ một tiếng:

- Biết còn cố hỏi.

Hà Mộng Doanh hé miệng cười, không trêu đùa nữa.

Nhà khách quốc gia đâu phải là ai cũng có thể vào được, song Liễu Tuấn nếu chỉ là bạn hoặc là đồng hương của Tiểu Thanh, vậy thăm hỏi cá nhân chủ tịch Liễu vấn đề không lớn.

Nhà tư bản lớn mời từ Hồng Kông tới, bộ thông chiến phải cố gặng hết sức để người ta được thoải mái.

Nhưng thân phận hiện giờ của Liễu Tuấn là bí thư huyện ủy, không thể tùy tiện tới nhà khách chính phủ gặp Tiểu Thanh được, vì đây là thời khắc mẫn cảm.

Xe đi tới cửa nhà khách, Hà đại tiểu thư cười nói:

- Chị không vào nữa, nói không chừng có người đang đợi cậu đó.

Liễu Tuấn gật đầu, khẽ vỗ lên đùi săn chắc của cô, nói nhỏ:

- Đêm chờ em nhé!

Nói rồi mở cửa xe đi ra.

Hà Mộng Doanh hơi sửng sốt, rồi lộ ra nụ cười ấp áp, đóng cửa lại, chiếc BMW lao vút đi.

Liễu Tuấn còn chưa về phòng của mình, phục vụ lầu đã đi tới nói:

- Liễu bí thư, có người đợi anh ở trong phòng.

Kỳ thực không phải mỗi một người khách đều được phục vụ nhớ tên, nhưng Liễu Tuấn đúng là hơi chói mắt một chút, các cô phục vụ trẻ tuổi tất nhiên càng chú ý hơn vị bí thư huyện ủy trẻ tuổi này.

- Cám ơn cô.

Liễu Tuấn mỉm cười đáp lại, chình lại trang phục của mình mới đi vào phòng.

Trong phòng tổng cộng có ba vị khách, Giang Hữu Tín đang tiếp chuyện bọn họ, một vị trong đó là một trong số người phụ trách đại hội lần này, phó chủ nhiệm văn phòng, họ Trang.

- A Liễu bí thư về rồi.

Trang phó chủ nhiệm nhìn thấy Liễu Tuấn, liền cười đứng lên đón.

- Chào Trang chủ nhiệm, không biết Trang chủ nhiệm tới đây có chỉ thị gì.

Liễu Tuấn bắt tay Trang phó chủ nhiệm, đối với nhân vật nắm thực quyền như thế này, Liễu Tuấn tất nhiên phải quan hệ cho tốt.

- Ấy Liễu bí thư khách khí quá, tôi có chỉ thị gì được chứ, tôi chỉ là đại quản gia phục vụ cho mọi người thôi. Liễu bí thư, giới thiệu với đồng chí đây là Nhuận phó cục trưởng tam cục bộ thống chiến trung ương, còn đây là Lê xử trưởng trong tam cục, đặc biệt tới tìm Liễu bí thư đấy.

Tam cục của bộ thống chiến trung ương là các cục phụ trách vùng hải ngoại Hồng Kông, Đài Loan, Ma Cao, phụ trách liên hệ các xã đoàn liên quan, liên hệ nhân sĩ các giới, phủ trách chính sách định cư, liên hệ đảng phái dân chủ, và các đoàn thể hữu quan khác, phụ trách liên hệ công tác thường ngày văn phòng hải ngoại.

Nhuận phó cục trưởng trên bốn mươi, mặt tròn, hơi béo, Lê xử trưởng vóc người tầm trung còn khá trẻ.

Hai người đều tươi cười bắt tay Liễu Tuấn.

- Ối cha, Liễu bí thư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu hôm nay coi như được chiêm ngưỡng phong thái bí thư huyện ủy trẻ tuổi nhất.

Nhuận phó cục trưởng dù cấp bậc trên Liễu Tuấn, nhưng lời dễ nghe nói hết sức trôi chảy.

Liễu Tuấn khiêm tốn nói:

- Nhuận cục trưởng quá khen rồi, đều là nhu cầu của cách mạng.

Mọi người hàn huyên một hồi rồi phân chủ khách ngồi xuống, phục vụ tiến vào đổi trà nước.

- Nhuận cục và Lê xử tới đây có gì chỉ thị?

Liễu Tuấn biết rõ vẫn giả hồ đồ.

- Liễu bí thư khách khí quá, là thế này, bộ có mời một số vị thành đạt trong xã hội Hồng Kông tới thủ đô thăm quan, trong đó có Liễu tiểu thư chủ tịch của công ty trách nhiệm hữu hạn đầu tư Thịnh Nghiệp, Liễu bí thư hẳn là quen thuộc.

Nhuận phó cục nhìn Liễu Tuẫn cười nói:

- Đương nhiên, chủ tịch Liễu Thanh là đồng hương của tôi, nguyên quán của chúng tôi đều là Liễu gia sơn huyện Hướng Dương, dựa theo tộc phổ, Liễu chủ tịch là chị họ của tôi.

Liễu Tuấn đáo đúng theo quy củ xã giao.

Những tình huống này, Nhuận phó cục và Lê xử trưởng tất nhiên là hiểu rõ ràng, nếu không bọn họ cũng chẳng tới, có điều vẫn phải đúng theo thông lệ, nếu không lại thành quá qua loa.

- Thế là tốt rồi, chủ tịch Liễu Thanh nghe nói Liễu bí thư tới thủ đô tham gia đại hội biểu dương thì rát vui, muốn gặp Liễu bí thư ở nhà khách quốc gia, nói chuyện tình hình kiến thiết quê hương, không biết Liễu bí thư có thời gian không?

Nhuận phó cục hỏi, ngôn từ rất khách khí.

Bất quá Liễu Tuấn biết đây là nhiệm vụ chính trị cần phải phối hợp liền cười nói:

- Vâng, vậy thì khi nào chúng ta đi?

- Nếu như Liễu bí thư thấy thuận tiện thì ngay bây giờ.

Liễu Tuấn gật đầu.

Đoán chừng với lần được mời này, trong lòng Tiểu Thanh cũng khá thấp thỏm, cho dù cô đã qua vô số lần xã giao lớn, nhưng tiếp xúc với cao tầng thì là lần đầu tiên, hơn nữa Liễu Tuấn còn bảo cô cố gắng giữ trung lập, nên giờ tới thủ đô cần phải mau chóng bàn bạc với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn há lại chẳng cần gặp Tiểu Thanh.

Hội đàm với thủ trưởng cao tầng phải chú ý điều gì, ở trường hợp công chúng phải tỏ thái độ gì, không thể thuận miệng nói được, lúc này địa vị của Tiểu Thanh quá mẫn cảm.

- Anh Giang, em đi một chút.

Liễu Tuấn nói với Giang Hữu Tín.

Kỳ thực với quan hệ thân cận của hai người, theo lý Liễu Tuấn có thể mời Giang Hữu Tín cùng đi nói chuyện với Tiểu Thanh.

Thực tế nếu không liên hệ được với Liễu Tuấn, Nhuận phó cục và Lê xử trưởng cũng định mời Giang Hữu Tín đi.

Có điều hiện giờ "chính chủ" đã tới, vấn đề tự nhiên được giải quyết, nếu chủ tịch Liễu Thanh không chính thức mời Giang Hữu Tín, bọn họ chẳng làm chuyện thừa thãi.

Liễu Tuấn lập tức cùng hai người tới thằng nhà khách quốc gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.