Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 667: Văn kiện trung ương




Trong phòng làm việc thị trưởng ở thành ủy Đại Ninh, Liễu Tuấn đang ngồi đối diện với Đường Hải Thiên, Liễu Tuấn trở về Đại Ninh chưa được mấy ngày Đường Hải Thiên đã triệu kiến y rồi.

- Tiểu Tuấn, lần này tới Hồng Kông mời gọi đầu tư như thế nào?

Đường Hải Thiên vừa hỏi vừa nhận lấy điếu thuốc Liễu Tuấn đưa cho.

- Cũng không tệ ạ, không lâu nữa chắc sẽ có một đoàn khảo sát quy mô lớn tới huyện Ninh Bắc, định hướng đầu tư chừng mười hạng mục, tỉ lệ thành công không nhỏ.

Trước mặt Đường Hải Thiên, Liễu Tuấn đều nói thật, rất ít khi chơi hư chiêu.

Đường Hải Thiên nói:

- Ừ thế thì tốt, chính phủ thành phố hôm qua nhận được thông báo của chính phủ tỉnh, trong thời gian gần, tập đoàn họ Từ ở Hồng Kông có khả năng tới thành phố khảo sát môi trường đầu tư, bảo chúng ta phải tiếp đãi cho tốt.

Liễu Tuấn gật đầu.

Xem ra Từ Hưng Bang muốn thực hiện lời hứa rồi, chuyện này không tệ, dù sao tập đoàn họ Từ là xí nghiệp lớn có tiếng, có thể làm chút đầu tư ở huyện Ninh Bắc, dù là chỉ một hạng mục, thì ảnh hưởng của nó cũng không thể coi thường, ít nhất khiến cho nhà đầu tư sau này có cảm giác thương nhân Hồng Kông đã nhìn trúng huyện Ninh Bắc.

Tập đoàn họ Từ còn tới đầu tư, người khác cần phải hoài nghi sao?

Nhưng tập đoàn họ Tử vẫn không bỏ thể diện xuống được, rõ ràng là nhắm vào huyện Ninh Bắc, nhắm vào Liễu Tuấn mà tới, nhưng lại đi một đường vòng, trước tiên liên hệ với tỉnh, để thông báo với thành phố, cuối cùng mới tới huyện Ninh Bắc, làm cao hết sức.

Liễu Tuấn hơi chút buồn cười.

Có điều chẳng ảnh hưởng tời toàn cục.

Chỉ cần mang tới lợi ích thực tế cho huyện Ninh Bắc, Liễu Tuấn không ngại cấp thể diện cho người ta.

Đường Hải Thiên hỏi:

- Chuyện này lại là dính líu tới cháu hả?

Tập đoàn họ Từ đầu tư ở nội địa nhiều nhát, hạng mục đầu tư bao phủ rộng khắp, trước kia chủ yếu tập trung đầu tư ở khu duyên hải và gần thủ đô, hiện giờ đột nhiên nhìn trúng thành phố Đại Ninh, hơn nữa vừa khéo sau khi Liễu Tuấn dẫn đoàn kêu gọi đầu tư tới Hồng Kông là tới ngay, Đường Hải Thiên tất nhiên là liên hệ với chuyến đi Hồng Kông của Liễu Tuấn.

Chỉ tên tiểu tử này mới có bản lĩnh thông thiên như vậy.

- Nghe nói khí cháu ở Hồng Kông, Từ Hưng Bang đang đích thân tới bái phỏng, thể diện lớn thật đấy!

Chuyện Từ Hưng Bang đích thân tới bái phòng Liễu Tuấn, đoàn đại biểu đầu tư còn chưa trở về huyện Ninh Bắc đã truyền đi rồi, các thành viên trong đoàn đại biểu dùng tin tức đem tin tức oanh động này thông báo cho các đồng nghiệp ở nhà.

Thanh danh của tập đoàn họ Từ và bản thân Từ Hưng Bang thật sự quá vang dội, trầm ổn như Đường Hải Thiên cũng tò mò không biết Liễu Tuấn đã làm thế nào.

Nghe nói có nguyên thủ hoặc người đứng đầu chính phủ nước ngoài khi tới Hồng Kông, thì đám nhà giàu đỉnh cấp của Hồng Kông mới tới gặp.

Liễu Tuấn cười nói:

- Cũng chẳng có gì, cháu và Từ Triết Hoằng con trai Từ Hưng Bang có duyên gặp mặt một lần.

Cái cớ này của Liễu bí thư không cao minh chút nào.

Có duyên gặp mặt một lần với Từ Triết Hoằng là có thể làm Từ Hưng Bang đích thân tới bái phỏng sao?

Chỉ có điều Liễu Tuấn không muốn nói sâu hơn, Đường Hải Thiên cũng không miễn cưỡng.

Rất nhiều chuyện, biết chân tướng không bằng không biết.

Đường Hải Thiên thân ở vị trí cao, khôn khéo hơn người, tất nhiên hiểu đạo lý này.

- Tiểu Tuấn, trung tổ phát ra một văn kiện, muốn chọn một trăm bí thư huyện thị ưu tú nhất trong phạm vi toàn quốc, cháu đã nghe nói tới chưa?

Đường Hải Thiên gạt chủ đề tập đoàn họ Từ qua một bên.

Liễu Tuấn gật đầu.

- Có nghe qua một chút ạ.

Văn kiện của trung tổ vừa mới xác định, còn chưa đưa tới các huyện hắn đã biết rồi.

Hành động lớn như thế, Bạch Dương tất nhiên là thông báo ngay cho Liễu Tuấn biết, biểu dương của trung tổ, kỳ thực là đại biểu cho biểu dương của trung ương đảng, gần ba nghìn bí thư huyện thành phố trong cả nước, đều khao khát nhìn vào 100 suất này.

Thân ở trong thể chế, loại biểu dương này không chỉ đại biểu cho sự vinh dự, còn là một vốn liếng chính trị dồi dào, nói không khoa trương một chút nào, 100 bí thư này, trên 99% sẽ thành nhân tuyển cho cán bộ cao cấp dự bị.

Đây là một nấc thang vững chắc.

Đường Hải Thiên chăm chú nhìn Liễu Tuấn hỏi:

- Có suy tính gì không?

Liễu Tuấn cười nói:

- Bác Đường, bác biết rõ còn cố hỏi, cháu không nghĩ gì mà được sao? Thành phố mà không báo tài liệu của cháu lên, cháu sẽ tới đây lèo nhèo với bác suốt từ sáng tới tối đấy.

Đường Hải Thiên ngẩn ra, rồi lập tức phá lên cười.

Người đứng đầu ba khu năm huyện, cũng chỉ có Liễu Tuấn dám nói với ông như vậy.

- Thành phố của chúng ta chỉ có hai chỉ tiêu thôi, cạnh tranh rất quyết liệt đấy.

Đường Hải Thiên nói thật.

Liễu Tuấn cười:

- Cho dù chỉ có nửa cái cháu cũng phải tranh thủ.

Kỳ thực nói ra, nếu dựa theo tỉ lệ mà tính thì thành phố Đại Ninh chẳng có lấy được một nửa chỉ tiêu. Gần ba nghìn người trong toàn quốc tranh nhau 100 chỉ tiêu, tỉ lệ một chọi 30, mà thành phố Đại Ninh chỉ có tám khu huyện.

Có điều đây chỉ là sơ tuyển, sau khi báo tỉnh ủy, sau đó là hai chọn lấy một, rồi báo lên trung tổ.

Đối với hạn ngạch này, Liễu Tuấn tất nhiên cần phải có.

Bước đầu tiên ở thành phố tất nhiên phải đi, đi xong bước này, mới vận động tiếp, có điều cho dù hoàn toàn dựa theo trình tự bình thường, Liễu Tuấn cũng rất tự tin.

Từ sau khi y tới huyện Ninh Bắc làm việc, thay đổi ở nơi này thì ai cũng thấy rõ, người ta thì một năm tiến bộ nhỏ, ba năm tiến bộ lớn, còn tiến bộ của huyện Ninh Bắc có thể nói là năm nào biến đổi lớn, thậm chí hình dung là đổi mới từng ngày từng tháng cũng chẳng có gì là quá.

Căn cứ vào số liệu thống kê, tổng sản lượng huyện Ninh Bắc đã đứng đầu ba huyện, hơn nữa còn bỏ hai huyện còn lại một khoảng rất xa, đã rất gần với khu Giang Đông kém nhất trong năm khu, mục tiêu năm nay của Liễu Tuấn là vượt qua khu Giang Đông và hai khu khác, phân cao thấp với hai khu Thiên Mã và khu Cách Hồ có cơ sở vững nhất.

Còn về thu nhập tài chính cùng tại lực có thể điều động của huyện Ninh Bắc càng là thành tích chói lọi, các hạng mục lớn như trung tâm thương mai, công ty Hưng Thịnh đều nắm trong tay chính phủ huyện, trở thành hòn đá cơ sở vững chắc nhất cho tài chính huyện Ninh Bắc.

Cùng với việc công ty quản lý sản phẩm phụ nông nghiệp đi vào hoạt động bình thường, cùng với công tác mời gọi đầu tư triển khai toàn diện, tài lực có thể dùng của huyện Ninh Bắc năm nay chắc chắn đứng hàng đầu thành phố Đại Ninh, thậm chí có thể vượt qua khu Thiên Mã và khu Cách Hồ.

Những người thực sự chấp chính một phương đều biết, tài lực có thể chi dùng của chính phủ mới là chỗ dựa vững chắc nhất để có thể tiếp tục phát triển, số tiền này càng đầy đủ, đà phát triển càng mạnh, những năm qua các vùng ven biển phát triển mạnh mẽ, đều do có nguồn tiền hùng hậu này chống đỡ.

Ở điều này đầu óc Liễu Tuấn vô cùng tỉnh táo, thậm chí trước khi y đến huyện Ninh Bắc đã hiến kế cho Bạch Dương, phải nắm thật chắc công ty than ở trong tay chính phủ.

Sự thực chứng minh đó là bước bờ quan trong nhất của huyện Ninh Bắc.

Đường Hải Thiên rít một hơi thuốc, nhìn Liễu Tuấn thong thả nói:

- Muốn tranh giành chỉ tiêu này, khả năng là phải nói chút điều kiện.

- Bác Đường, không phải là bác lại đình trút thêm gánh nặng cho cháu đấy chứ?

Liễu Tuấn cả kinh nói:

- Cháu nói thật, hiện giờ cháu đã sức cùng lực kiệt rồi, không còn gì giấu diếm nữa, bác có ép cháu cũng không ra được cái gì đâu.

Đường Hải Thiên có "tiền án" rồi, không phải lần này lại thì thụt gì với Nghiêm Ngọc Thành lấy chiêu số gì ra chơi y đấy chứ!

- Chẳng ra làm sao cả, sợ trọng trách như vậy sao?

Đường Hải Thiên có chút không vui:

- Được, ta không cho cháu thêm áp lực nữa, mà ta giảm! Cháu bỏ chức huyện trưởng kiêm nhiệm ra đây.

Nụ cười hiện ra trên khuôn mặt Liễu Tuấn.

Hóa ra là chuyện này.

- Bác Đường, có phải là có kẻ nào không kiên nhẫn được nữa? Thèm cái vị trí huyện trưởng này rồi?

Liễu Tuấn hỏi.

Đường Hải Thiên hỏi ngược lại:

- Cháu nói thử xem?

Liễu Tuấn gãi đầu, đừng nói Đại Ninh, dù là toàn tình, cũng chỉ có đồng chí Liễu Tuấn một thân kiêm hai chức bí thư lẫn huyện trưởng thôi, khó khăn lắm mới trống được một vị trí đứng đầu chính phủ, Liễu Tuấn đặt phệt một vào ngồi, mấy tháng liền không nhúc nhích tí nào, quá thiếu đạo nghĩa rồi.

Trên quan trường, cản trở người khác tiến bộ là bị căm hận nhất.

- Được, nếu như lãnh đạo thành phố nhìn ngứa mắt rồi, vậy cháu làm kẻ thức thời! Có điều bác Đường, lãnh đạo thành phố cùng phải an bài cho cháu một người cộng tác khá một chút, đừng cứ suốt ngày gây sự với cháu! Như vậy không tiện phát triển.

Liễu Tuấn cười nói.

Đường Hải Thiên vừa bực mình vừa buồn cười.

Tên tiểu tử này khi làm huyện trưởng ép cho Bành Thiếu Hùng ngạt thở, hiện giờ làm người đứng đầu rồi, có ai cộng tác còn mù mắt gây sự với y.

- Vậy cháu nói xem, ở trong lòng đã ý chọn ai rồi?

Đường Hải Thiên vừa nói vừa ném cho Liễu Tuấn một điếu thuốc, ông còn nghiện thuốc hơn cả Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn nhận lấy điếu thuốc, vội lấy bật lửa ra châm cho Đường Hải Thiên, tự mình cũng châm một điều, rít mấy hơi rồi mới thong thả nói:

- Bác Đường, bác đừng nói thế, chuyện này đâu phải do cháu quyết.

- Ha ha, cháu trở nên cẩn thận như vậy từ khi nào thế?

Đường Hải Thiên cười, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.

Liễu Tuấn thấy vậy thì nghiêm túc suy nghĩ rồi nói:

- Nếu như thực sự hỏi ý kiến của cháu, thì cháu tiến cử Thạch Trọng, người này tuy năng lực hơi kém một chút, nhưng ở vấn đề nguyên tắc, lập trường tương đối kiên định, có thể quán triệt tốt ý đồ của huyện ủy.

Liễu Tuấn nói rất ngắn gọn.

Với quyền uy "nhất ngôn cửu đỉnh" của y ở huyện Ninh Bắc, ý đồ của huyện ủy, thực tế là ý đồ của Liễu Tuấn, chẳng qua chỉ là một cách nói đường đường chính chính mà thôi.

Liễu Tuấn kỳ thực không lo lắng huyện trưởng mới gây chuyện với y, chỉ cần y muốn thậm chí có thể lột sạch quyền lực của huyện trưởng, nhưng như thế cái tiếng "độc đoán" bị gắn chắc vào rồi, sẽ sinh ra ảnh hưởng bất lợi nhất định với tiền đồ của y sau này.

Nếu như Thạch Trọng làm huyện trưởng, thì y không cần phải lo lắng nữa.

Đường Hải Thiên nói:

- Sao, lại còn muốn kéo bè kết cánh hả?

Liễu Tuấn hơi giật mình, lập tức cười khổ lắc đầu.

Thái độ này của Đường Hải Thiên đã nói với y một cách rõ ràng, nếu muốn tranh thủ được chỉ tiêu kia, thì chức huyện trưởng căn bản không cho y xen vào nữa.

Có được phải có mất.

Quan trường vĩnh viễn là thỏa hiệp và bình hình


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.