Trong phòng hội nghị số một thành ủy Quảng Nam, không khí trang trọng.
Vị bí thư tỉnh ủy trẻ ở trên cao, La Lương Hoa ở bên trái, Quách Hồng Vận ở bên phải, tất cả lãnh đạo tại chức của bốn ban ở Quảng Nam đều tham dự cuộc họp, đó là yêu cầu của Liễu Tuấn. Trước kia y tới địa phương khảo sát, ít có tổ chức họp lớn như vậy, thường chỉ có thành viên chủ yếu của hai ban thành phủ và thành ủy.
Liễu Tuấn kiên trì, khảo sát cũng được, nghiên cứu cũng được, chú yếu là để giải quyết vấn đề. Những thứ phù phiếm không cần phải chuẩn bi.
Lần này phá lệ là có nguyên nhân.
- Liễu bí thư.
Quách Hồng Vận ưỡn thẳng lưng nhìn Liễu Tuấn xin chỉ thị.
Thông thường mà nói, lãnh đạo sẽ nghe địa phương báo cáo trước.
Liễu Tuấn nhìn qua hội trường, chậm rãi nói:
- Các đồng chí, hôm nay tôi là trưởng phòng Lương Hoa tới đây là muốn nghe tình hình vụ án Nhiêu Phượng Sơn hối lộ phiếu bầu. Đồng chí Hồng Vận, hãy nói trước đi.
Các thành viên dự hồi thầm hít một hơi khí lạnh.
Vốn cũng biết lần này Liễu bí thư tới chủ yếu là vị vụ án Nhiêu Phượng Sơn, nhưng không ngờ Liễu Tuấn nói thẳng như thế, làm mọi người hết sức khẩn trương. Nghe ý tự tựa hồ Liễu bí thư tới để hỏi tội.
Lại còn mời cả La Lương Hoa đi cùng, ý tứ đó đã quá rõ.
- Vâng thưa Liễu bí thư.
Quách Hồng Vận hít sâu một hơi, mở sổ ghi chép trước mặt, bắt đầu báo cáo.
- Thưa Liễu bí thư và các đồng chí, huyện Tam Văn xảy ra vụ án hối lộ phiếu bầu, nằm ngoài dự liệu của chúng ta. Trách nhiệm này trước tiên là ở thành ủy Quảng Nam, là ở Quách Hồng Vận tôi. Tôi xin đại biểu cho thành ủy chính phủ Quảng Nam, kiểm điểm với ....
Quách Hồng Vận ngữ nghĩ nặng nề, sắc mặt cũng nặng nề.
Mọi người nhìn thấy Liễu bí thư cau mày.
Quách Hồng Vận giật nảy mình, không biết mình nói sai ở đâu? Liễu Tuấn tới nhậm chức gần ba năm, mọi người cơ bản đều hiểu tính y rồi. Quách Hồng Vận cố gắng loại bớt lời mở màn, không ngờ Liễu bí thư vẫn cứ cau mày.
Xem ra Liễu bí thư cực kỳ bát mãn về chuyện này.
Tiếp theo đó Quách Hồng Vận càng đơn giản hóa, thật sự cầu thị phản ánh vụ án Nhiêu Phượng Sơn, cái gì có thể cắt tận tình cắt, trước sau báo cáo chừng nửa tiếng là kết thúc, nhìn Liễu Tuấn xin chỉ thị.
- Các đồng chí, căn cứ vào điều tra sơ bộ của phòng đốc sát và kỷ ủy tỉnh, Nhiêu Phượng Sơn là phần tử xấu, nhiều năm qua hoành hành bá đạo, ức hiếp đồng chí, uy hiếp quần chúng, tham ô hối lộ, không chuyện gì không làm ở huyện Tam Văn. Đừng nói là còn xa mới đủ tư cách đảng viên, dù lấy tiêu chuẩn người dân cũng hoàn toàn không đủ tư cách.
Liễu Tuấn chậm rãi nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.
- Đó là một phần tử xã hội đen, nhưng lại trước sau đám nhận các nhiệm vụ trọng yếu như bí thư trấn ủy, cục trưởng cục giám sát. Xin hỏi trước đó những hành động việc làm của hắn không một ai phát ra sao? Tôi không tin! Một kẻ hoành hành bao năm như thế, có thể che giấu hết được hành vi của mình. Thành ủy Quảng Nam chúng ta, lãnh đạo Tam Văn đều không hệ phát giác ra, đó là điển hình của thất trách.
Giọng của Liễu Tuấn cao hơn vài phần.
Các thành viên dự hội người run lên.
Mao Nghĩa Phương trán toát mồ hôi, cúi đầu xuống, sắt mặt tái nhợt, nếu nhìn kỹ còn thấy cánh môi của hắn đang run rẩy.
Vụ án này truy cứu trách nhiệm lãnh đạo, hắn là kẻ trước tiên không chạy thoát.
- Từ vụ án của Nhiêu Phượng Sơn, bộc lộ ra mấy vấn đề. Thứ nhất tuyển chọn đề bạt và giám sát cán bộ, nhất là cán bộ cơ sở chưa tới nơi tới chốn. Nhiêu Phượng Sơn là cán bộ có vấn đề điển hình, phòng tổ chực huyện Tam Văn cùng phòng tổ chức thành phố Quảng Nam không thể chối bỏ được trách nhiệm. Đồng chí Mao Nghĩa Phương...
Liễu Tuấn đột nhiên điểm danh Mao Nghĩa Phương.
- Có.
Mao Nghĩa Phương không đề phòng, cao giọng đáp, vội vàng đứng dậy.
Lúc này mỗi người trong phòng hội nghị đều nín thở, tiếng đáp của Mao Nghĩa Phương trở nên hết sức vang dội, làm mọi người giật nảy mình.
Liễu Tuấn hai mắt sáng quắc, nhìn hắn chậm rãi nói:
- Đồng chí là phó bí thư quân quản công tác tổ chức cán bộ, vấn đề của Nhiêu Phượng Sơn, đồng chí không phát giác chút nào hay sao?
- Vâng, thưa Liễu bí thư, đây là sai lầm công tác của tôi, tôi xin kiểm điểm! Xin tỉnh ủy xử phạt tôi...
Mao Nghĩa Phương mấp máy môi, đáp một cách hết sức gian nan, hai mắt không dám nhìn Liễu Tuấn, vẻ mặt cực kỳ xấu hổ.
- Xử phạt là chắc chắn, mỗi một cán bộ chúng ta, nhất là cán bộ lãnh đạo, đều phải chịu trách nhiệm với công tác của mình. Công tác đồng chí phụ trách xảy ra vấn đề, đồng chí phải gánh chịu trách nhiệm.
Liễu Tuấn trầm giọng nói.
- Vâng thưa Liễu bí thư...
Mao Nghĩa Phương người hơi lảo đảo, mồ hôi nhỏ ròng ròng.
Không ít ánh mắt nhìn Mao Nghĩa Phương thương hai, hắn tuổi còn trẻ đã tới cấp phó sở, lại là thân tín của Vương Bỉnh Hòa, vốn là cán bộ tiền đồ vô hạn. Sau khi tới Quảng Nam nhậm chức, làm việc rất kín tiếng, giữ đúng quy tắc quan trường, quan hệ với các đồng chí không tệ. Mọi người không có gì phản cảm với hắn. Vốn cho rằng vụ án Nhiêu Phượng Sơn sẽ ảnh hưởng tới hắn nhưng không nghiêm trọng. Dù sao Nhiêu Phượng Sơn không phải do hắn đề bạt lên, chỉ tiến cử Nhiêu Phượng Sơn làm phó huyện trưởng thường vụ mà thôi. Những chuyện khốn nạn trước kia Nhiêu Phượng Sơn làm không thể đổ lên đầu hắn.
Nhưng hiện giờ xem ra mọi người sai rồi.
Liễu Tuấn không định giơ cao đánh khẽ, có vẻ muốn tra tới cùng.
Một cán bộ trẻ đầy tiền đồ đoán chừng sẽ phải trầm luân rồi.
- Đồng chí ngồi xuống đi.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói.
- Vâng.
Mao Nghĩa Phương ngồi xuống.
- Các đồng chí, vấn đề thứ hai bộc lộ ra ở vụ án này, đó là một số nơi, ví như ở huyện Tam Văn, tác phong xấu chiếm thượng phong, cán bộ quần chúng kiên trì chính nghĩa liên tục bị đả kích báo thù. Tình hình này không thể xem như chuyện bình thường. Một phần tử xấu hoành hành bao năm nhưng không hề bị trừng phạt, lại còn không ngừng được thăng chức , điều này nói lên cái gì? Nói rằng rất nhiều cán bộ của chúng ta đã đánh mất nguyên tắc tổ chức của đảng, mất đi dũng khí đấu tranh với phần tử tội phạm, trong đó có cả cán bộ lãnh đạo huyện Tam Văn. Căn cứ vào điều tra, khi làm phó cục trưởng cục giám sát, lại đẩy hai vị cục trưởng đi. Trong quá trình đó, huyện ủy Tam Văn không có bất kỳ hành động nào, chỉ ngồi yên bỏ mặc. Các đồng chí của chúng ta rốt cuộc sợ cái gì? Đường đường một tổ chức lại đi sợ một tên xã hội đien, thật là nực cười.
Ánh mắt Liễu Tuấn ánh lên sự phẫn nộ.
- Đồng chí Quách Hồng Vận, đồng chí Hàn Khắc Xương, từ đó có thể thấy, thành ủy chính phủ Quảng Nam thiếu suy xét trong việc bố trí ban bệ huyện Tam Văn. Các đồng chí bố trí một người lãnh đạo kiểu gì? Không có lấy một chút khí cốt nào.
Lời này của Liễu tuấn làm tất cả rùng mình kinh hãi.
Xem ra mọi người đánh giá thấp sức sát thương của chuyện này rồi.
Liễu bí thư phẫn nộ rồi.
- Vụ án này không thể kết thúc một cách đơn giản. Phải đi sâu điều tra. Tôi muốn biết trong việc này rốt cuộc xảy ra vấn đề gì. Khi tên Nhiêu Phượng Sơm hoành hành bá đạo thì vì sao lãnh đạo toàn huyện lại lựa chọn im lặng? Trong chuyện này rốt cuộc có mắc míu gì? Sợ báo thù hay là cùng một bọn. Phải tra cho rõ. Không tra rõ là không thể được, cán bộ quần chúng huyện Tam Văn sẽ mất đi tín nhiệm với chúng ta. Các đồng chí , đây là vấn đề nghiêm trọng, cần nghiêm túc đối diện...
- Vâng thưa Liễu bí thư, chúng tôi kiên quyết chấp hành chỉ thị của bí thư, đào sâu điều tra, moi tất cả vấn đề ra.
Quách Hồng Vận nghiêm giọng đáp.
- Đúng, phải moi hết tất cả vấn đề ra, nghiên cứu cho kỹ, xem xem rốt cuộc vì nguyên nhân nào tạo thành chuyện này ... Đương nhiên, bất kỳ chuyện gì cũng phải chia ra mà xét, xem xét một cách biện chứng. Tuyệt đại bộ phận cán bộ quần chúng Tam Văn còn là tốt, có chính nghĩa. Có rất nhiều quần chúng phản ánh vấn đề của Nhiêu Phượng Sơn và đấu tranh với hành vi xắu của hắn. Nhiêu Phượng Sơn sở dĩ hối lộ phiếu bầu, nói rõ hắn sợ sức mạnh của quần chúng, biết hành vi của mình không qua được tuyển cử. Càng như thế càng nói rõ vấn đề, hành vi của Nhiêu Phượng Sơn càng không thể tha thứ. Hắn chẳng những hoành hành bá đạo còn vọng tưởng cưỡi lên đầu toàn bộ cán bộ quần chúng, vọng tưởng vĩnh viễn không bị truy cứu. Một tên xấu xa như thế phải nghiêm trừng không tha.
Liễu Tuấn giơ tay phải lên chém xuống, ngữ khí hết sức kiên định.
- Vâng thưa bí thư, chúng tôi nhất định nghiêm trừng Nhiêu Phượng Sơn.
Lần này Quách Vạn Đào đáp cực kỳ cọn gàng, điều này không cần chỉ thị của Liễu Tuấn hắn cũng không tha cho Nhiêu Phượng Sơn.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Các đồng chí, bản thân Nhiêu Phượng Sơn chỉ là một tên hề mà thôi, xử lý hắn không cần phí sức. Quan trọng là ở chỗ, chúng ta không thể cung cấp đất sống cho những kẻ thứ hai xuất hiện. Đây mới là vấn đề mọi người cần chú ý...