Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1996: Đừng khoe mẽ




Trong văn phòng bí thư tỉnh ủy, Liễu Tuấn và Ngụy Ninh Sinh ngồi đối diện với nhau.

Đây là văn phòng Tiễn Kiến Quân và Cù Hạo Cẩm sử dụng, Vương Bỉnh Hòa đã xin chỉ thị, Liễu Tuấn liền nói dùng gian phòng này, không cần an bài cái khác.

Vương Bình Hòa vâng lời.

Tỉnh D rất thịnh hành cái gọi là "phong thủy", các quan lớn cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng một chút. Tiễn Kiến Quân và Cù Hạo Cẩm đều lần lượt từ văn phòng này đi lên cương vị lãnh tụ quốc gia, nói rõ phong thủy của nó cực tốt. Liễu Tuấn không yêu cầu an bài gian phòng khác là hợp lý.

Ngụy Vinh Sinh rất quen thuộc văn phòng này, trước kia ông ta không chỉ tới đây một lần. Liễu Tuấn sau khi chuyển vào cũng không sửa đổi nội thân là bao. Nhưng vật đổi sao dời, hiện giờ bí thư tỉnh ủy ngồi chiếc ghế sô pha đã là người khác.

Chỉ cần nghĩ tới điều này, trong lòng Ngụy Ninh Sinh đã cảm thấy khó chịu. Điều này cũng bình thường, Cù Hạo Cẩm uy nghiêm, tuổi tác cũng tương đương, dùng thân phân cấp dưới với một bí thư tỉnh ủy như thế, ông ta không thấy vấn đề gì. Hiện giờ TW lại phải Liễu Tuấn tới. Thực sự đây là "xem thường" những cán bộ già tỉnh D bọn họ rồi.

Tưởng chuyện ở tỉnh D dễ xử lý sao.

Ngụy Ninh Sinh thậm chí lộ chút khó chịu này ra ngoài, vẻ mặt rất nghiêm nghị, mang ý muốn ngang hàng với Liễu Tuấn. Thực ra, phân tích theo lẽ thường, TW phái Liễu Tuấn tới là có lợi cho ông ta.

Nếu như bí thư tỉnh ủy mới cũng là cán bộ lão thành như Tiễn Kiến Quân và Cù Hạo Cẩm, t hì ông ta hoàn toàn không có ưu thế gì. Trên quan trường rất chú trọng tư cách tuổi tác. Hiện giờ luận cả tuổi tác lẫn tư cách, Ngụy Ninh Sinh đều hơn xa Liễu Tuấn, lại còn là nhân vật lãnh tụ phái bản địa, ưu thế này rất rõ ràng. Ngụy Ninh Sinh có hi vọng thành một vị trỉnh trưởng uy thế.

Thân ở quan trường, nói trắng ra chẳng phải là theo đuổi quyền lực hay sao.

Đây đúng là cơ hội trời cao ban cho.

Ngụy Ninh Sinh lần đầu tiên chính thức trao đổi với Liễu Tuấn đã bày ra vẻ mặt nghiêm túc xử lý công việc, dụng ý là muốn "đánh đòn phủ đầu" đồng chí Liễu Tuấn, có thể y mới thực sự tôn trọng vị tỉnh trưởng mình đây. Muốn làm ra vẻ uy phong nha nội ở tỉnh D thì còn sớm lắm.

Sự uy thế của Liễu Tuấn ở tỉnh A, ông ta cũng có nghe những không để ý, tỉnh A chẳng thể so với tỉnh D.

Cứ tính trong số cán bộ cấp tỉnh bộ toàn quốc, có bao nhiêu người từ tỉnh D đi ra là biết rồi. Cho dù họ không phải là cán bộ bản địa tỉnh D chăng nữa, chưng quy cũng tới tỉnh D quá độ, nói cách khác tỉnh D là cái nôi của cán bộ cấp tỉnh bộ.

Liễu Tuấn rất hiểu tâm thái của Ngụy Ninh Sinh, nhìn qua có vẻ không để ý lắm, miệng luôn mang nụ cười nhẹ nhàng. Lần đầu tiên trao đổi với tỉnh trưởng, Liễu Tuấn vẫn hi vọng có được hiệu quả tốt đẹp.

- Tỉnh trưởng, tôi muốn tìm hiểu đại khái tình hình kinh tệ hiện giờ của tình ta.

Ngụy Ninh Sinh nghiêm mặt nói:

- Bí thư, tình hình kinh tế hiện nay của tỉnh ta rất ổn định, từ khi thi hành kế hoạch mười lăm năm cho tới nay, chúng ta giành được thành tích rất rõ ràng...

Tiếp theo đó Ngụy Ninh Sinh thao thao bất tuyệt kể ra thành tựu kiến thiết kinh tế tỉnh D thu được trong mấy năm qua, mặt đầy vẻ tự hào. Với địa vị kinh tế hiện nay của tỉnh D, Ngụy Ninh Sinh tự hào cũng là hợp lý.

Đó là chỗ ông ta dựa vào, nếu không chỉ riêng bằng tư cách lão thành chẳng ăn thua.

Trên quan trường, trừ nguyên lão đã nghỉ hưu, cán bộ tại chức, tư cách càng lão thành thì càng nói rõ "tiền đồ vô lượng", không phải không thăng nên nổi nữa, ông lấy tư cách gì mà lão thành.

Liễu Tuấn nghe rất nghiêm túc, thi thoảng gật đầu phụ họa với ý kiến của Ngụy Ninh Sinh.

Cho dù bí thư quản cản bộ, tỉnh trưởng quản kinh tế là phân công trong nội bộ, nhưng ở tình D, bí thư hoàn toàn không quản kinh tế là không được.

Dùng thời gian ngắn nhất làm rõ gia sản, cũng là công tác Liễu Tuấn phải làm khi chấp chính một phương.

Ngụy Ninh Sinh "diễn thuyết" phải tới 40 phút, gần như không ngơi nghỉ, từ đó có thể thấy với công tác trong phận sự, Ngụy Ninh Sinh nắm rất chắc chắn. Điều này làm Liễu Tuấn tăng thêm chút thiện cảm với ông ta. Cho dù thái độ của Ngụy Ninh Sinh ra sao, chỉ cần nỗ lực làm tốt công tác của mình, thì đáng được đánh giá cao.

- Tất tốt, xem ra tình D chúng ta không thẹn là tỉnh kinh tế đứng đầu cả nước, những con số này nghe ra làm lòng người phấn chấn.

Liễu Tuấn mỉm cười khẳng định:

- Điều này không thể tách rời sự lãnh đạo anh minh của tỉnh trưởng.

Một chút đắc ý thoáng qua mặt Ngụy Ninh Sinh:

- Bí thư quá khen rồi, đó đều là sự lãnh đạo anh minh của tỉnh ủy, thêm vào sự đồng lòng hợp sức của của các đồng chí chính phủ tỉnh, mới có được thành tích như thế.

Bất thể ra sao cũng phải giữ quy tắc cơ bản, không để người ta nắm thóp.

Cho dù Ngụy Ninh Sinh có muốn ngồi ngang hàng với Liễu Tuấn, cũng không thể lộ ra ngoài, chỉ có thể dùng thủ đoạn âm thầm sau màn. Nguy Ninh Sinh rất rõ phân lượng của mình trong lòng các đại lão TW không bằng được vị bí thư trẻ tủổi này. Vì để y tới tỉnh D "quá độ" kiếm thành tích mà đưa một kẻ chưa tròn 38 tuổi mới làm bí thư tỉnh ủy một năm vào cục chính trị. Có thể thấy thái độ nâng đỡ Liễu Tuấn của TW ra sao. Nếu để mâu thuẫn công khai hóa, làm quan hệ căng thẳng, kết quả cuối cùng tám phần là mình không thể lưu lại quê hương dưỡng lão, nếu như uy hiếp tới sinh tồn của Liễu Tuấn, TW sẽ ra tay không hề do dự.

Liễu Tuấn hơi cau mày lại.

Cùng với nụ cười này của Liễu Tuấn, nụ cười trên mặt Ngụy Ninh Sinh cũng dần biến mất, mang ý dò hỏi.

Chẳng lẽ Liễu bí thư không hài lòng với công tác kiến thiết kinh tế của tỉnh D?

Ngụy Ninh Sinh cũng nghe tới thanh danh "cao thủ kiến thiết kinh tế của Liễu Tuấn", nhưng chửng coi vào đâu. Kiến thiết kinh tế tỉnh A và tỉnh D là hai chuyện khác hoàn toàn. Thậm chí một trường phong cả công ty nhỏ ở tỉnh D đưa tới tỉnh A cũng là nhân tài quản lý ghê gớm lắm rồi.

Liễu bí thư không tới mức vừa mới tới đã lấy vấn đề kinh tế ra "phát tác" chứ?

Liễu Tuấn trầm ngâm một chút, chậm rãi nói:

- Tỉnh trưởng, tôi có mấy vấn đề muốn thương thảo với tỉnh trưởng một chút.

- Xin bí thư chỉ thị.

Liễu Tuấn xua tay:

- Tỉnh trưởng, đồng nghiệp trong ban không cần khách khí như thế, chỉ là thương thảo thôi... Điều thứ nhất là vấn đề chuyển hình kinh tế.

- Chuyển hình kinh tế?

Ngụy Ninh Sinh hỏi ngược lại, tựa hồ không hiểu.

Tỉnh D nhiều năm qua luôn có tổng lượng kinh tế đứng đầu toàn quốc, tốc độ phát triển không chậm, điều đó đủ chứng minh, mô hình kinh tế ở tỉnh D là thành công, sao phải chuyển hình?

Chẳng lẽ Liễu bí thư vì muốn thể hiện bản thân nên cố ý "buông lời dọa dẫm"?

- Đúng, chính là chuyển hình kinh tế. Tôi đã tìm hiểu một chút, tình D cùng với việc giữ tổng lượng kinh tế đứng đầu, thì việc tiêu hao năng lượng và ô nhiễm môi trường cũng rất nghiêm trọng. Một phần hiệu quả kinh tế, dựa vào bên ngoài, kiểu sản xuất xuất khẩu. Hơn nữa những sĩ nghiệp này, rất nhiều là sản nghiệp cần nhiều sức lao động, sản phẩm có kỹ thuận không cao. Cùng với việc đềi chỉnh chính sách mậu dịch của quốc gia, loại xí nghiệp thuần tùy dựa vào ưu đãi chính sách này sẽ ngày càng sinh tồn khó khăn. Đó là một phương diện. Một phương diện khác là thế cục tài chính quốc tế không lạc quan. Nhất là Châu Âu và Mỹ đã có hiện tượng kinh tế bong bóng liên tục nhiều năm rồi. Thị trường của bọn họ phồn vinh chủ yếu đặt trên cổ phiếu và địa ốc phát triển mau chóng. Kỳ thực đó là trò chơi về vốn, thực lực chi tiêu thực sự của người tiêu dùng không cao tới múc độ đó. Loại kinh tế bong bóng phồn vinh giả tạo này khó duy trì lâu dài được, nguy hiểm cực lớn. Một khi thị trường Âu Mỹ phát sinh biến hóa lớn, nhu cầu sụt giảm, những xí nghiệp xuất khẩu dựa vào chính sách ưu đãi của chúng ta sẽ có vấn đề lớn. Tới khi đó mới áp dụng đối sách đã muộn rồi.

Liễu Tuấn thong thả nói.

Ngụy Ninh Sinh cười khẽ:

- Chỉ thị của bí thư rất có lý, khoảng thời gian qua đúng là có khôcn ít nhà kinh tế học phân tích như thế. Nghi ngờ kinh tế Âu Mỹ, nhất là kinh tế Mỹ, cho rằng có khả năng xảy ra khủng hoảng tài chính. Điều này không phải hoàn toàn không đáng tin. Có điều tôi nghĩ Âu Mỹ làm kinh tế thị trường sớm hơn chúng ta, quy tắc cuộc chơi càng hoàn thiện hơn chúng ta. Nếu như tồn tại loại nguy cơ này, chính phủ Âu Mỹ sẽ không khoanh tay ngồi nhìn. Nếu có khủng hoảng tài chính, tổn thất của bọn họ càng lớn hơn chúng ta.

Ngụy Ninh Sinh cho dù không nói hết, nhưng ý tứ rõ lắm rồi. Liễu bí thư cậu đừng có nghe gì cũng tin, bị đám gọi là chuyên gia kinh tế kia lừa. Phải biết lãnh đạo một tỉnh kinh tế lớn chẳng phải là bàn việc quân trên giấy. Chuyển hình kinh tế nói ra không khó, làm được gian nan nhường nào. Không có xí nghiệp đông đảo sức lao động kia, tổng lượng kinh tế và tốc độ phát triển của tỉnh D có giữ được tốc độ tốt như vậy không? Nếu chuyển hình kinh tế các xí nghiệp kia phải đầu tư biết bao nhiêu tài chính? Chẳng may thất bại phải trả giá đắt thế nào?

Những điều này phải trù tính kỹ, không thể bốc đồng lên là quyết định bừa.

Cho dù đúng như lời tiên đoán của các chuyên gia kinh tế kia, Âu Mỹ khủng hoảng kinh tế thì còn cách chúng ta xa.

Bọn họ chịu tổn thất hơn mình nhiều, tới khi đó so sánh hai bên, chúng ta vẫn chiếm ưu thế. Có gì mà phải lo?

Xem ra Liễu bí thư nóng vội lập uy rồi, thế thì phiền cậu kiếm chỗ khác mà giờ trò. Có chút xíu kiến thức kinh tế, còn đi sao chép của đám gọi là chuyên gia kinh tế thì đừng mang ra đây khoe mẽ với tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.