Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1994: Khu trục hạm Nam Phương




Sau bữa cơm tối, Yêu Hải Anh tới bái phỏng.

Nhìn thấy Yêu Hải Anh, Nghiêm Phi rất cao hứng, tươi cười đi tới đón, hai nữ dồng chí nắm tay nhau, nói rất nhiều lời tri tâm. Cả hai được xem như bạn bè thân thiết rồi, Yêu Hải Anh tới thủ đô, cũng thường gọi điện liên hệ với Nghiêm Phi,vì muốn thường thấy mặt Nghiêm Phi, Yêu Hải Anh thậm chí còn học dùng YY để chat qua video.

Có điều làm sao so với gặp mặt được.

- Dương Dương đâu, mau ra đây cho dì xem nào, ái chà, đã lâu không gặp rồi, nhớ quá.

Yêu Hải Anh ở cùng với Nghiêm Phi là không khác gì phụ nữ gia đình bình thường. Con cái cô ta đều trưởng thành rồi , công tác ở bên ngoài, không thường ở cùng, Liễu Dương lại hết sức đẹp trai, ở Tiềm Châu, Yêu Hải Anh đã thích lắm rồi.

Không đợi mẹ bảo, Liễu Dương đã chạy tới chào hỏi Yêu Hải Anh.

Yêu Hải Anh cười tươi như hoa, xoa đầu Dương Dương, tấm tắc khen:

- Chà chà, Dương Dương này, có mấy tháng không gặp mà cháu cao thế này rồi, lớn nhanh quá ... Ừm, khí độ ngày càng giống quý ngài rồi, đúng là cùng Liễu bí thư đúc từ một khuôn ra! Lớn lên nhất định giống ba cháu, lấy vợ đẹp nhất thế giới, phải không?

Tính khí Yêu Hải Anh luôn thẳng thắn, hiện giờ gặp Liễu Dương, liền trêu đùa.

Liễu Dương sống trong hào môn, dù Liễu Tuấn không cố ý yêu cầu, cũng đã tạo nên khí độ trầm ổn, không giống những cậu bé hơn mười tuổi khác. Nghe người lớn đùa như vậy, ngại ngùng không thôi, nói:

- Cám ơn dì Yêu khen ngợi, mẹ cháu chính là người đẹp nhất thế giới rồi.

Yêu Hải Anh cười nói:

- Đúng thế.. Vậy thì yêu cầu phải hạ thấp xuống một chút, lấy vợ đẹp thứ hai thế giới là được rồi.

Nghiêm Phi cười khúc khích.

- Lại đây Dương Dương, dì chuẩn bị cho cháu một món quà.. À, chính là cái này, cháu xem có thích không?

Yêu Hải Anh lần này tới chơi mang theo một hộp quà lớn đặt ở trên bàn, nhìn cô ta vi mang vào cửa khá vất vả, có thể thấy món quà này rất nặng.

Thế là chẳng những Liễu Dương tỏ vẻ mong đợi, ngay Liêu Tuấn và Nghiêm Phi cũng tò mò nhích tới. Không biết Yêu Hải Anh tặng Liễu Dương món quà gì.

Liễu Dương mở hộp quà ra, không ngờ là mô hình một chiếc khu trục hạm, làm toàn bộ bằng thép, nhất là pháo và dàn tên lửa trên boong, càng trông y như thật.

- Oa, là chiếc Nam Phương.

Liễu Dương kinh ngạc reo lên.

Yêu Hải Anh không khỏi ngạc nhiên:

- Dương Dương, sao cháu biết là chiếc Nam Phương.

- Cháu biết chứ, đây là chiếc khu trục hạm hiện đại, loại 052b, kỹ thuật của Nga, do nước ta sản xuất. Chiến Nam Phương hiện giờ là một trong khu trục hạm tiên tiến nhất, năng lực tác chiến mạnh nhất của nước ta.

Yên Hải Anh tặc lưỡi:

- Chà chà,bí thư, thật tài quá, trong nhà bí thư sắp có chuyên gia quân sự rồi. Nó thực cái mô hình này lão Tạ nhà tôi tiến cử, nếu không giới thiệu, tôi cũng không biết nó là chiếc Nam Phương. Dương Dương chút tuổi đầu mà thật tài, đúng là gia giáo sâu xa..

Liễu Tuấn cười:

- Cái này tôi không dạy nó, là sở thích của nó thôi.

Con trai tới độ tuổi nhất định, đa số đều có hứng thú mạnh với vũ khí và quân sự, Liễu Dương sinh sống trong hoàn cảnh như thế, có kiến thức nhất định với vũ khí là rất bình thường.

Liễu Dương vội vã cầm sách hướng dẫn lên, vừa xem vừa reo hò:

- Hay quá, nó chạy bằng dầu ma dút, có một động cơ ... Ừm, tốc độ có thể đạt tới 10 tiết , điều khiển từ xa.. A, còn có mô phỏng bắn pháo, phóng tên lửa... Thật quá tuyệt vời.

Mô hình khu trục hạm này, công năng đầy đủ, giống y như thật. Ban đầu Yêu Hải Anh biết mình sắp cùng Liễu Tuấn tới tỉnh D nhậm chức, liền bỏ thời gian cùng chồng là lão Tạ chuyên đi mua quà. Cô ta biết Liễu Tuấn là phú ông trong thể chế, Nghiêm Phi càng kiếm được nhiều tiền, trong mắt hai người bọn họ, tiền bạc chỉ là phù vân, không có ý nghĩa gì. Yêu Hải Anh và Liễu Tuấn làm việc với nhau nhiều năm, cực hiểu tính y, tuyệt đối không tặng cho y quà cáp gì. Chỉ mua cho Liễu Dương một món đồ chơi biểu thị tâm ý mà thôi.

Lão Tạ biết Liễu Dương hơn mười tuổi, liền chủ trương tặng một mô hình chiến hạm. Yêu Hải Anh ban đầu nhìn trúng một chiếc hàng không mẫu hạm của Mỹ, trông khí thế hơn nhiều. Nhưng lão Tạ nhắc vợ, phải chú ý tới thân phận của Liễu Tuấn.

Yêu Hải Anh choàng tỉnh.

Nếu là trẻ con gia đình bình thường, tặng một chiếc chiến hạm Mỹ tất nhiên là không vấn đề gì. Nhưng Liễu Tuấn thân phận là lãnh đạo của đảng và quốc gia, sao trong nhà có thể xuất hiện mô hình chiến hạm nước Mỹ? Nếu truyền ra ngoài không khéo gây ra phong ba gì đó.

Cho nên cuối cùng lựa chọn chiếc Nam Phương này.

Chiếc Nam Phương thật là chủ lực của hạm đội Nam Hải, lại lấy tên theo thành phố Nam Phương, chiếc chiến hạm này đặt trong biệt thự số một tỉnh ủy mới hoàn toàn phù hợp với thân phận của Liễu Tuấn.

- Dương Dương, tri thức quân sự thì dì không hiểu nhiều bằng cháu rồi, chiếc chiến hạm này chạy nhanh lắm hả?

Thấy Liễu Dương hết sức yêu thích, trong lòng Yêu Hải Anh cũng cao hứng, hỏi.

Liễu Dương vuốt ve boong tàu sáng bóng, hưng phấn gật đầu:

- Vâng ạ, tốc độ tối đa là 10 tiết, tương đương với 18 km/h rồi... Cháu đọc qua một số sách, mô hình chiến hạm thường chạy bằng điện, chiếc Nam Phương nặng như thế, nếu chạy điện tốc độ không thể cao. Khởi động bằng dầu ma dút thì tốc độ rất nhanh..

Nghiêm Phi cười:

- Dương Dương, mẹ thấy con hiểu không ít kiến thức tàu bè, sao trước kia không nghe con nói tới?

- Mẹ, chuyện thế này có nói mẹ cũng chẳng nghe.

Nghiêm Phi hiếm khi đỏ mặt lên, nhưng miệng vẫn còn không chịu phục, nói:

- Mẹ là phụ nữ, cho nên không thích những cái này, con cho thể nói cho ba mà.

Liễu Dương liếc cha một cái:

- Ba còn bận hơn mẹ.

Lần này tới lượt Liễu bí thư xấu hổ, cười ngượng nói:

- Dương Dương phê bình rất đúng, lần sau ba sẽ sửa sai.

Thấy hai vợ chồng Liễu bí thư bị "Tiểu Liễu nha nội" làm xấu mặt, Yêu Hải Anh cười hì hì, đứng ra giảng hòa:

- Dương Dương, vừa khéo nơi này có hồ Bạch Mã, cháu có thể ra hồ chơi tàu rồi, tới khi đó gọi ba mẹ cháu chơi cùng được không?

Liễu Dương cười:

- Không sao, cháu đi chơi một mình cũng được.

- Thằng bé này, tính độc lập thật cao.. Dương Dương, lớn lên cháu muốn làm gì?

Yêu Hải Anh hỏi.

Liễu Dương nghiêm túc suy nghĩ đáp:

- Vấn đề này cháu còn chưa nghĩ kỹ, đợi cháu lên trung học rồi sẽ trả lời dì.

Yêu Hải Anh cảm thán:

- Bí thư, Dương Dương đúng là giống bí thư y hệt, như ông cụ non, vấn đề chưa nghĩ kỹ không tùy tiện trả lờ... Tôi thấy, lớn lên rồi nhất định giống bí thư, là một nhân vật lớn.

Liễu Tuấn cười:

- Con trẻ lớn lên, muốn đi con đường nào là tự nó quyết định, chúng ta không can thiệp, Chỉ dẫn dắt một chút, sau này bất kể Dương Dương theo công tác nào, chỉ cần có ích cho quốc gia là được.

Yêu Hải Anh mỉm cười gật đầu.

Nhưng có thể thấy, Liễu Dương từ nhỏ sống trong hoàn cảnh gia đình như thế, tiếp xúc toàn với quan lớn, không bị ảnh hưởng chút nào là không thể. Nhìn dáng vẻ già dặn của Liễu Dương, sau này nếu nối nghiệp Liễu bí thư cũng không phải là không thể.

Đương nhiên lời này Yêu Hải Anh sẽ không nhắc tới, quan hệ có tốt tới đâu, một số chuyện không thể tùy tiện nói ra.

- Bí thư Hải Anh, chị ngồi đi.

Nghiêm Phi rót trà mời khách:

- Nhà chị bố trí xong rồi chứ, chị ở biệt thự số mấy?

- Không xa, là biệt thự số 5, thế là tiện rồi, tôi có thể qua chơi bất kỳ lúc nào, chúng ta thoải mái chuyện trò.

Nghiêm Phi cũng rất cao hứng:

- Đúng thế, rất là tiện. À, bí thư Hải Anh, giáo sư Tạ khi nào điều tới?

Chồng Yêu Hải Anh tên là Tạ Sùng An, trước kia là giáo sư đại học công nghiệp Ngọc Lan, về sau Yêu Hải Anh điều tới thủ đô, Tạ Sùng An cũng tới thủ đô nghiên cứu. Là điển hình vợ bảo chồng nghe. Giờ Yêu Hải Anh tới tình D công tác, hẳn Tạ Sùng An cũng điều tới, dù sao hai vợ chồng ở cùng, hàng ngày chiếu cố cho nhau.

Yêu Hải Anh cười:

- Không vội, ông ấy nói còn có một đề tài chưa làm xong, xong rồi điều tới cũng không muộn.

Liễu Tuấn nói"

- Phần tử trí thứ là như thế, làm học vấn quan trọng. Tôi thấy bí thư Hải Anh này, chị cũng điều con mình qua đi, nếu không có người thân nào thì không hay. Xa cách lâu, tình cảm cũng lạnh nhạt.

Yêu Hải Anh có một trai một gái, đều công tác bên ngoài. Là bí thư tỉnh ủy, Liễu Tuấn quan tâm cuộc sống gia đình các đồng chí trong ban cũng là hợp lý.

Nghiêm Phi lập tức tán thành:

- Đúng thế, chị điều con tới đi, thế tốt hơn.

Yêu Hải Anh nói:

- Cám ơn bí thư quan tâm, chuyện này không cần vội nhất thời. Đợi làm quen hoàn cảnh, thông thuộc công tác hẵng hay.

- Công tác là công tac, cuộc sống là cuộc sống. Ngày mai tôi trao đổi với đồng chí Bỉnh Hòa về việc này, mời đồng chí ấy ra mặt xử lý.

Yêu Hải Anh không phản đối nữa:

- Cám ơn bí thư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.