Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1863: Xác minh vấn đề của Tằng Vĩnh Chính




- Tỉnh trưởng, tôi cho rằng biện pháp xử lý cũng có, đây không phải lam dụng chức vụ, không định tội tham ô được, có thể định tội lừa đảo. Dù sao cũng là chiếm đoạt tài sản của anh em nông dân dưới tình huống bọn họ không biết, tương đồng với tội lừa đảo.

Vu Hoài Tín nói.

Ở cuộc tụ hội thế này Vu Hoài Tín rất thoải mái.

Tào Hiểu Quốc sáng mắt lên, gật gù liên hồi:

- Kiến nghị này của Vu trưởng phòng rất hay, tôi thấy có thể định tội lừa đảo, có danh mục trị tội này, là có thể để ban nghành kiểm toán tham gia, đem tất cả sổ sách hợp tác xã nạp vào phạm trù kiểm toán. Tỉnh trưởng thấy sao?

Ánh mắt mọi người đều tập trung lên mặt Liễu Tuấn.

Trong lòng Triệu Sư Phạm có chút rối rắm, Triệu Văn Hổ chiếm đoạt tài sản hợp tác xã tất nhiên đáng hận, Triệu Sư Phạm đã giáo huấn hắn một trận. Tài sản hắn chiếm đoạt hải trả về cho người dân, nhưng nếu định tội thì phải vào tù.

Triệu Sư Phạm có chút không nỡ, thành thực mà nói, hắn làm lãnh đạo không mang lạo cho gia tộc được lợi lộc gì, không chiếu cố người nhà thăng quan, cũng chẳng ưu đãi cho phát tài. Triệu Văn Hổ trong dòng tộc, được coi là hậu bối trẻ tuổi tương đối linh hoạt, thường ngày qua lại nhà hắn mật thiết, là người có tầm nhìn. Nếu không có chuyện này, cảm quan của Triệu Sư Phạm và vợ với Triệu Văn Hổ đều không tệ.

Nếu đưa Triệu Văn Hồ vào tù, hắn không biết phải đối diện với những người thân bạn bè thế nào, mọi người nhất định sẽ chỉ trích hắn vì làm quan mà bất nhân bất nghĩa.

Vẻ mặt của Triệu Sư Phạm tất nhiên là lọt vào mắt Liễu Tuấn, nên y không vội tỏ thái độ.

Mọi người cũng không nói nữa.

Trầm ngâm một hồi Liễu Tuấn hỏi:

- Hiểu Quốc, tr đem hợp tác xã nông nghiệp liệt vào phạm trù kiểm toán, trên hội nghị còn có phương pháp nào hay nữa không?

- Tỉnh trưởng, chúng tôi cho rằng, HTX nông nghiệp mặc dù do nông dân tổ chức tự phát, nhưng liên quan tới lợi ích trực tiếp của rất nhiều quânc chúng, công tác thường ngày chủ yếu là hoạt động kinh tế, hoàn toàn bỏ mặc quản lý là không thỏa đáng, phải nạp vào phạm trù giám sát chính thức, giống như ủy ban thôn vậy, HTX nông nghiệp cũng cần một kế hoạch hoàn chỉnh, tài vụ phải công khai định kỳ. Ngoại ra lấy huyện là đơn vị, thành lập văn phòng chỉ đạo công tác HTX nông nghiệp, văn phòng có thể đặt trong cục nông nghiệp, về nghiệp vụ thuộc sử chỉ đạo của cục nông nghiệp, nhưng không phải là cơ cấu quan hệ cấp trên cấp dưới. Văn phòng chỉ đạo này là ban nghành quản lý trực tiếp HTX, nếu HTX nông nghiệp xảy ra vấn đề thì truy cứu trách nhiệm của người quản lý văn phòng, còn về phương diện cấp bậc tôi cho rằng định là cấp chính khoa hoặc phó khoa. Tỉnh trưởng thấy có thích hợp không?

Liễu Tuấn suy nghĩ một chút rồi gật đầu:

- Tôi thấy được, cấp bậc định là phó khoa đi, một ban ngành mới, không thể lập tức định cấp bậc quá cao, quan trọng là được việc. Ngoài ra biên chế không được tăng lên. Đội ngũ cán bộ của chúng ta đã vượt biên chế quá nhiều rồi, văn phòng chỉ đạo này không thể trở thành người nhiều hơn việc.

- Đương nhiên, đương nhiên, tỉnh trưởng nói rất có lý. Chuyện này tôi sẽ đích thân đi giám sát thực thi.

Tào Hiểu Quốc vội đáp.

Thời gian qua hiệu suất công tác của Tào Hiểu Quốc tăng lên rất nhiều, Liễu Tuấn khá hài lòng.

Liễu Tuấn nhìn sang Vu Hoài Tín, hắn liền cười, nói:

- Giống như Tào tỉnh trưởng đã nói, công tác này phải đưa vào sự giảm sát quản lý bình thường, tôi thấy nên đặt vào phạm trù kiểm toán.

Liễu Tuấn nói:

- Ừm, bất kỳ chuyện gì, sự mở đầu rất quan trọng, giống như một đơn vị quân đội, sự hình thành truyền thống của bộ đội có tác dụng quyết định. Chúng ta làm tốt sử mở đầu, lập nên quy củ, nghiêm trị mấy người phụ trách chiếm đoạt HTX nông nghiệp, chuyện này sẽ chính quy hóa, coi như lập nên quy tắc, sau này dễ quản lý.

Mọi người liền gật đầu.

Triệu Sư Phạm do dự một hồi, cuối cùng nói:

- Tỉnh trưởng, tôi tán thành phương thức xử lý đây là lừa đảo. Vừa rồi Hoài Tín nói rất đúng. Vậy cứ bắt đầu từ Triệu Văn Hổ của xã Tam Loan, lấy nó ra khai đao, để cảnh tỉnh những người phụ trách khác.

Vào thời khắc quan trọng kỷ luật đảng của Triệu Sư Phạm chiến thắng tình cảm cá nhân.

Nếu như có thể làm tốt chuyện HTX nông nghiệp này, dù Triệu Văn Hổ có vào tù vài năm cũng là đáng.

Lời này người khác không tiện tiếp lời.

Mặc dù nghe nói Triệu Văn Hổ chỉ là một người cháu họ của Triệu Sư Phạm, nhưng rốt cuộc quan hệ như thế nào thì ai mà biết được.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu:

- Đề nghị này của đồng chí Sư Phạm rất tốt, HTX nông nghiệp có khởi nguồn từ Tiềm Châu, Tiềm Châu phải làm tấm gương. Đương nhiên, trừng trị Triệu Văn Hổ hay ai khác không phải là mục đích của chúng ta, mà mục đích là để mang lại phục lợi thực sự cho đông đảo nông dân. Cho nên Hiểu Quốc, điều này anh nhất định phải nhớ ký, văn phòng chỉ đạo kia chỉ có tác dụng giám sát, không được can thiệp vào công tác thường ngày của HTX, từ bản chất mà nói, HTX vẫn là tổ chức nông dân tự phát. Giống như cụ tôn giáo của chúng ta, không can thiệp vào chuyện nội bộ các tôn giáo. Không thể làm lẫn lộn đầu đuôi.

- Tỉnh trưởng, tôi nhớ kỹ rồi.

Liên quan tới việc thành lập "văn phòng chỉ đạo HTX nông nghiệp", Liễu Tuấn chính thức đề xuất trên cuộc họp ban bí thư, từ mặt nghiệp vụ mà nói, chuyện này hoàn toàn thuộc về cai quản của chính phủ tỉnh, nhưng tăng thêm một cơ cấu trên phạm vi toàn tỉnh, tuy Liễu Tuấn đã nói rõ là không tăng thêm biên chế, nhưng cũng cần phải được tỉnh ủy tán đồng.

Cho nên sau khi thông qua ở cuộc họp thường vụ chính phủ tỉnh, Liễu Tuấn liền chủ động trao đổi với Liễu Tuấn.

Chuyện như thế này Lưu Phi Bằng không tiện phản đối, cũng không cần phải phản đối, chỉ mỉm cười gật đầu, đồng ý đưa lên văn phòng bí thư thảo luận.

Cơ bản điều này được coi là kiến nghị kinh tế thuần tùy, tỉnh trưởng và tỉnh ủy thu được sự nhất trí, các thành viên khác của ban bí thư cũng không phản đối, mọi người đều bày tỏ sự ủng hộ nên có.

Chủ đề cuộc cuộc họp bí thư này là thông báo kết quả xác minh vấn đề của Tằng Vĩnh Chính.

Vì Liễu Tuấn kiên trì, Hứa Hoành Cửu biết không bảo vệ nổi Tằng Vĩnh Chính, sau tết liền mở cuộc họp kỷ ủy tỉnh, thương thương thảo vấn đề của Tằng Vĩnh Chính.

Kỳ thực các phó bí thư kỷ ủy tinh khác đã biết chuyện này từ lâu rồi.

Sau khi Liễu Tuấn triệu kiến Đăng Văn, hắn lập tức trở về Đơn Dương mở cuộc họp ban bí thư một cách bí mật, trước đó Đặng Văn đã gặp riêng Tằng Vĩnh Chính, chuyển đạt chỉ thị của Liễu Tuấn. Nghe nói khi ấy Tằng Vĩnh Chính rất tức giận, làm ầm ĩ trước mặt Đặng Văn một hồi, ý nói, Liễu tỉnh trưởng chõ mũi vào quá nhiều việc, xen cả vào công tác kỷ ủy, không biết quy củ.

Kỳ thực ở trong lòng Đặng Văn cũng đồng ý với lời nói của Tằng Vĩnh Chính.

Đồng chí Liễu Tuấn, thực sự là quá cường thế, tỉnh trưởng bình thường, cho dù muốn quản tới chuyện này cũng tương đối khéo léo, trao đổi riêng với bí thư tỉnh ủy và bí thư kỷ ủy tỉnh, chứ không đích thân ra mặt.

Liễu nha nội đúng là còn tuổi trẻ xốc nổi.

Đương nhiên, điều này cũng liên quan tới cách cục chính trị đặc thù của tỉnh A, mọi người đều biết, Liễu tỉnh trưởng và Lưu bí thư đối địch với nhau mà. Hơn nữa Liễu Tuấn luôn mạnh mẽ, khi làm bí thư Ngọc Lan đã hết sức oai phong, "chõ mũi khắp nơi", hiện giờ làm tỉnh trưởng càng "quá đáng".

Nhưng những lời này Đặng Văn tuyệt đối không nói ra được, tỉnh trưởng không giữ quy củ đấy, thì sao? Hơn nữa chẳng lẽ Tằng Vĩnh Chính giữ quy củ.

Tiếp theo đó cuộc họp ban bí thư Đơn Dương, đưa ra quyết định khôi phục quyền vận hành kinh doanh trạm thú phí của Cốc Thành Công, thời gian bị mất vừa qua cũng đền bù lại cho ông ta. Bởi vì trạm thu phí sau khi bị cưỡng ép đổi người quản lý, đã không tiến hành duy tu bảo dưỡng con đường, khiến cho con đường xuất hiện vết nứt, số tiền bảo dưỡng này, cũng do chính phủ bỏ, còn tiền bảo dưỡng sau này tất nhiên do Cốc Thành Công gánh vác.

Trên cuộc họp Tằng Vĩnh Chính không nói gì, nhưng quay về nói với đám cán bộ thân cận: Sợ cái gì? Chính phủ tỉnh không quản được vào được kỷ ủy chúng ta.

Thực ra Tằng Vĩnh Chính rất rõ, có lẽ chính phủ tỉnh không quản vào được, nhưng Liễu Tuấn thì chắc chắn quản vào được.

Cho tới tận bây giờ, thậm chí bao gồm bí thư tỉnh ủy, cả tỉnh A có cán bộ nào Liễu Tuấn không quản tới được?

Chuyện như thế, tất nhiêu là gây xôn xao trên quan trường. Một số người trước kia có quan hệ không tệ với Tằng Vĩnh Chính, bắt đầu âm thầm xa lánh hắn. Nguyên nhân đơn giản là cán bộ Liễu Tuấn nhắm vào, không một ai có được kết cục tốt, cứ cẩn thận là hơn, khỏi cháy thành vạ lây.

Còn quan trường Đơn Dương lại càng nơm nớp lo sợ, rất nhiều cán bộ nhận định rằng, đây là dấu hiệu Liễu Tuấn "hạ độc thủ" với Đơn Dương. Căn cứ vào "kinh nghiệm" ở An Phong, chuyện này tuyệt đối không đơn giản, cán bộ An Phong bị liên lụy bởi vụ án Hồng Thiên Kinh bị ngã ngựa hơn một trăm người, trời mới biết chuyện của Đơn Dương có khá hơn không.

Kết quả của cuộc họp ban bí thư kỷ ủy tỉnh cũng khỏi phải nói.

Hai vị phó bí thư thứ nhất thứ hai là Thạch Hàn Băng và Lục Duyệt đều tỏ thái độ ủng hộ, hai vị phó bí thư khác không có ý kiến. Cuối cùng Hứu Hoành Cửu phái tổ sát hạch tới Đơn Dương, có điều thành viên toàn là thân tín của Hứa Hoành Cửu.

Bất kể như thế nào, tiến trình vụ án này phải chủ động nắm trong tay, có bảo vệ được Tằng Vĩnh Chính hay không là một việc, Hứa Hoành Cửu vẫn phải giữ quyền ủy của mình.

- Tiếp theo xin mời bí thư Hứa Hoành Cứu trình bày kết quả sát minh vấn đề Tằng Vĩnh Chính.

Lưu Phi Bằng ôn hòa nói.

Thời gian gần đây, Lưu Phi Bằng ngày càng tỏ ra khách khí với Hứa Hoành Cửu rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.