Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1780: Khí khái anh hùng




Liễu tỉnh trưởng chuyến này về thủ đô nghỉ phép, thực chất là vì vụ án của Cố Nhâm Hùng.

Liêu Thuận Lợi kiến nghị rất có lý, chuyện này phải thương lượng với hai vị lão gia tử, chính nghĩa phải giương cao, sách lược cũng phải chú trọng.

Nhưng không ngờ Nghiêm Ngọc Thành chủ động hỏi tới chuyện này.

Vì y về nhà, Liễu Tấn Tài phá lệ về nhà ăn cơm, Nghiêm Minh và Liễu Diệp cũng dẫn Nghiêm Hạo sang nhà họ Liễu ăn cơm, rỗi xem TV.

Nghiêm Hạo làu bàu, tựa hồ trách dượng không đưa Liễu Dương về.

Hai Anh em một thời gian không gặp nhau rồi, lần trước là ngày nghỉ lễ 1/5, Liễu Dương theo mẹ về thủ đô ở vài ngày.

Liễp Diệp an ủi con trai, nói sắp nghỉ hè rồi, tới khi đó Dương Dương sẽ lại về, hai anh em sẽ chơi thoải mái. Nghiêm Hạo cao hứng nói:

- Mùa hè thật hay, Mục Dã cũng về nhà, bọn con cùng chơi với nhau.

Vũ Mục Dã theo cha mẹ tới duyên hải đông nam cư ngụ, Vũ Chính Hiên vẫn là sư trưởng hải quân lục chiến, nhưng sắp thăng lên lèm phó tư lệnh đội phản ứng nhanh, như thế sắp điều về thủ đô rồi.

Tư lệnh viên đội phản ứng nhanh, hiển giờ là Bạch Tú Khôn, trước tuyển cử đổi khóa, quân đội có khả năng điều chỉnh, Bạch Tú Khôn kinh nghiệm đã đủ, nói không chừng sẽ tiến lên một bước nữa.

Xem xong thời sự, Nghiêm Minh nói:

- Liễu Tuấn, tối có việc gì không? Ba gọi cậu qua, có chuyện muốn nói.

Kỳ thực Nghiêm Minh hỏi cha vợ, Nghiêm Ngọc Thành triệu kiến, Liễu Tuấn có việc gì cũng phải bỏ qua một bên, trừ khi Liễu Tấn Tài có chuyện muốn nói với con trai thì là chuyện khác.

Liễu Tấn Tài nói:

- Con qua đó trước đi.

Liễu Tuấn vâng lời.

Liễu Diệp ở lại nói chuyện với mẹ, Nghiêm Minh và Liễu Tuấn đi bộ về chỗ ở của Nghiêm Ngọc Thành. Nguyễn Bích Tú có bốn người con, chỉ Liễu Diệp có thể thường xuyên trò chuyện với bà.

Trên đường đi Nghiêm Minh nói:

- Đoán chừng ông cụ muốn nói chuyện với cậu về vụ án Lộc Môn, chuyện này anh nói với ông rồi.

Nghiêm Minh sợ Liễu Tuấn ương ngạnh lên, cố chấp ý mình, nên nói chuyện với cha trước, dù thế nào chuyện này phải đễ ông cụ lèo lái.

Liễu Tuấn gật đầu không nói gì, đứng ở góc độ chính trị mà xét, cách làm của Nghiêm Minh chắc chắn hơn y.

Tới Nghiêm phủ, phát hiện ra Nghiêm Ngọc Thành đi lại trong phòng khách hút thuốc, đó là yêu cầu của Giải Anh, chỉ cần ông chịu đi lại, sẽ thưởng cho ông hưởng thụ sự khoan khái điếu thuốc mang lại.

Nghiêm Ngọc Thành không phải sợ vợ, nhưng rất tự giác phối hợp với yêu cầu của vợ và bác sĩ chăm sóc.

- Tiểu Tuấn đến rồi.

Giải Anh thấy con rể, mỉm cười chào.

Nghiêm Ngọc Thành vẫn như cũ, ánh mắt chỉ liếc qua trên mặt Liễu Tuấn một cái, tiếp tục đi lại, không có thêm chút thái độ nào.

Liễu tỉnh trưởng oai phong lẫm liệt, nhưng đãi ngộ trước mặt cha vợ chẳng ra sao, có điều Liễu tỉnh trưởng cũng cứng đầu, gọi một tiếng "ba", rồi không để ý tới Nghiêm bí thư nữa, đi thẳng sang bên kia cười tơi roi rói nói chuyện với Giải Anh.

Nghiêm bí thư hút xong một điếu thuốc, quyết luyến dập mẩu thuốc vào gạt tàn, rồi chắp tay sau lưng đi vào thư phòng.

Lần này Giải Anh không giữ Liễu Tuấn, cười nói:

- Các con vào đi, hoa quả đã rửa để trong đó rồi, uống nhiều trà ăn nhiều hoa quả vào.

Liễu Tuấn và Nghiêm Minh vâng lời, rồi cùng vào thư phòng.

Trên bàn trà quả nhiên đã bày một khay hoa quả lớn được rửa sạch sẽ, đồ phá trà cũng được chuẩn bị chỉnh tề. Liễu Tuấn ngồi xuống đối diện Nghiêm Ngọc Thành, không nói gì, lấy trà ra pha.

Nghiem Minh theo thói quen lấy thuốc lá ra, liếc nhìn cha một cái, lại đút vào túi, cầm một quả táo cắt ra, đưa cho cha một phần.

Nghiêm Ngọc Thành vẫn không nói gì, nhận lấy cho vào miệng.

Nghiêm Ngọc Thành hơn Liễu Tấn Tài hai tuổi, có điều nhìn qua tinh thần rất tốt, so với Liễu Tấn Tài còn trẻ hơn vài phần.

Liễu Tuấn đặt ấm nước lên bếp lò, hỏi:

- Ba, có phải là vì vụ án Lộc Môn không?

- Ừ.

Nghiêm Ngọc Thành đáp, kỳ thực hôm nay trước khi Nghiêm Minh báo cáo cho ông, Nghiêm Ngọc Thành đã biết chuyện này, báo cáo cho ông trước tiên là Lương Quốc Cường.

Dù Nghiêm Ngọc Thành không phân quản công tác chính pháp nữa, nhưng Lương Quốc Cường hỉểu rõ những dính líu đằng sau nó, trước khi có hành động liền báo cáo cho Nghiêm Ngọc Thành.

Khi ấy ý kiến của Nghiêm Ngọc Thành là tán thành, nếu có án oan, thì phải sửa chữa. Nhưng Cao Kính Chương lại ngó lơ, Nghiêm Ngọc Thành không có thêm chỉ thị gì nữa.

Tw vốn thực hiện chế độ thường ủy phụ trách, thêm vào Nghiêm Ngọc Thành là bí thư chính pháp ủy tiền nhiệm, thân phận càng mẫn cảm hơn các thường ủy khác, càng không hợp quá can thiệp vào việc này.

Nhưng chuyện này càng ngày càng diễn biến xấu, vợ Bành Dũng Học rêu rao khắp nơi trong thủ đô, chỉ trích Liễu Tuấn và Lương Quốc Cường muốn thừa cơ gây chuyện với Bành Dũng Học. Một số tin đồ khó tránh khỏi truyền vào tai Nghiêm Ngọc Thành, lại nghe Nghiêm Minh báo cáo Liễu Tuấn không chịu yên phận, có ý muốn làm lớn, Nghiêm Ngọc Thành liền thận trọng.

Không ai hiểu tính cách Liễu Tuấn hơn Nghiêm Ngọc Thành.

Đây không chỉ là con rể mà còn là sư đệ của ông, tính cách quật cường được truyền thừa từ lão tiên sinh Chu Dật Phi. Nếu y không chịu buông tha việc này, thì cần phải thận trọng đối đãi.

Liễu Tuấn nói qua tình hình:

- Căn cứ vào tình hình Trình Tân Kiến và Tống Tiểu Lôi điều tra được mà xét, vụ án này cơ bản có thể khẳng định là án oan rồi. Thái độ bên Giang Hán rất tệ, còn bắt cả Tống Tiểu Lôi.

Liễu Tuấn gọi điện thoại cho Cao Trường Hoành, Lương Tuyết Bình lại mang chiêu bài của cha tới Giang Hán tìm người, bên Giang Hán rất nể mặt, lập tức thả Tống Tiểu Lôi, nói là một sự hiểu lầm.

Nhưng chuyện này không nói lên cái gì.

- Nếu như Tống Tiểu Lôi chỉ là một luật sư bình thường, thì lần này cô ấy khó thoát khỏi kiếp nạn. Ba, chuyện như thế con cho rằng không thể dung thứ, phải xử lý công bằng. Nếu không câu "vì dân phục vụ" chỉ là một trò cười mà thôi.

Liễu Tuấn nghiêm túc nói.

Hai người họ nói chuyện luôn khá tùy ý, Liễu Tuấn cũng mang trọng trách thả lỏng cho cha vợ, nhưng lần này không khí trò chuyện khá nặng nề.

Nghiêm Ngọc Thành không tỏ thái độ, quay sang hỏi:

- Nghiêm Minh, ý con thế nào?

Nghiêm Minh cũng biết ông kiểm tra mình, có điều tình cảnh này Nghiêm Minh trải qua không ít rồi, lập tức đáp ngay:

- Vụ án này phải điều tra lại, nhưng hiện giờ không phải là thời cơ thích hợp.

- Vậy thì bao giờ?

- Hai năm sau.

Nghiêm Minh trả lời rất nhanh.

Ý tứ rất rõ ràng, Cao Kính Chương tuổi cao nhất trong các cự đầu, làm hết khóa này cơ bản chắc chắn sẽ phải lui về. Mà tới lúc đó Liễu hệ với Minh Châu hệ tranh đấu cũng có kết quả.

Dù sao vụ án Cố Nhâm Hùng đã phát sinh mười năm, oan khuất mười năm, vậy đợi thêm hai năm vấn đề không lớn. Đương nhiên hai năm sau Liễu Tuấn còn ương bướng như thế không thì khó nói.

Nghiêm Ngọc Thành nhìn sang Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn trầm ngâm:

- Biện pháp của anh Minh khá ổn thỏa. Nhưng ba thứ cho con nói thẳng, khi chúng ta suy nghĩ chuyện này, có phải hơi lẫn lộn đầu đuôi không? Nếu như chỉ coi nó như một vụ án hình sự thì đơn giản, sai thì sai rồi, đã sai thì sửa.

Nghiêm Ngọc Thành lạnh nhát nói:

- Sự thực có kẻ không coi đây là vụ án hình sự thuần túy.

Liễu Tuấn tức tối:

- Những kẻ đó vì sao nhất định phải làm phức tạp hóa vấn đề chứ? Người đã giết nhầm rồi, nhận sai có gì mà khó? Nói thực con không nghĩ ra vấn đề là gì!

Nghiêm Minh ngạc nhiên nhìn Liễu Tuấn, lờ này không giống do một vị tỉnh trưởng nói ra. Nghiêm Minh và Liễu Tuấn quen biết nhau gần 30 năm, dù Liễu Tuấn luôn tỏ ra khác người, nhưng luôn định kế sẵn rồi mới hành động, rất ít khi kích động như thế này.

Vì một vụ án oan mười năm trước, một oan hồn chẳng bất kỳ sự liên quan nào tới mình.

Nghiêm Ngọc Thành rất bình thản nói:

- Nếu như con muốn xem vào vụ án này thì lấy dánh nghĩa cá nhân phản ánh lên TW, ba không phản đối.

Nghiêm Minh kinh hãi nhìn cha, mặt tỏ ý không hiểu, còn hoài nghi mình nghe nhầm.

Chuyện đảo lộn cả rồi.

Hay là chuyện này có có mắt xích mà mình không nghĩ tới?

Liễu Tuấn thì lại cười.

Nghiêm Ngọc Thành chính là thế, dù lên tới đỉnh cao quyền lực, khí khái anh hùng vẫn chảy trong máu ông.

Có điều cười xong Liễu Tuấn liền bình tĩnh lại, nhấc ấm nước lên bắt đầu pha trà, không bao lâu mùi Thiết Quan Âm tỏa khắp phòng.

Liễu Tuấn đặt chén trà tới trước mặt cha vợ nói:

- Tạm thời còn chưa cần dùng biện pháp kịch liệt như thế, con thử mấy cách khác đã. Nếu không được, thì đi bước cờ cuối cùng đó.

Nghiêm Ngọc Thành khẽ gật đầu.

Nghiêm Minh không hiểu lắm, Liễu Tuấn còn cách gì khác, chẳng lẽ thuyết phục được Cao Kính Chương sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.