Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1775: Đáng phải suy nghĩ




Nghe Hà đại tiểu thư nói, Liễu tỉnh trưởng hồi lâu không đáp.

Thực sự quyết định này của Hà đại tiểu thư, phá vỡ nhận thức của Liễu tỉnh trưởng rồi!

- Làm sao không nói?

Hà đại tiểu thư không buông tha, hỏi một câu. Vốn cũng biết nói ra câu kia sẽ làm cho "tiểu sắc ma" chết đứng, chỉ nghĩ tới bộ dạng của Liễu tỉnh trưởng ở bên kia, môi cô liền cong lên, như cảm thấy hết sức thú vị.

- Em muốn anh nói cái gì? Anh có thể nói không à?

Hồi lâu trong cổ họng Liễu tình trưởng mới phát ra một câu như thế.

- Đúng, anh dựa vào cái gì mà nói không chứ? Liễu Tuấn, em nói với anh nhé, thế giới này có nam nhân nào hạnh phúc hơn anh đâu. Chuyện gì cũng có bọn em xử lý hết rồi, anh chẳng phải lo gì hết, cứ yên tâm làm tốt chức quan của anh là được.

Hà đại tiểu thư đắc ý nói.

Lời này phát ra từ nội tâm Hà Mộng Doanh, các hồng nhan của y mỗi người đều cố gắng làm tốt chuyện của mình. Ủng hộ Liễu Tuấn, cho dù chuyện lớn như sinh con, người này chỉ góp chút sức trên giường, còn việc khác không liên quan tới y nữa. Ngay cả "hiềm khích" giữa Hà đại tiểu thư và giám đốc Bạch cũng hóa giải, Liễu Tuấn còn có gì phải lo.

Đương nhiên, trong suy nghĩ của Hà đại tiểu thư, nhiệm vụ chủ yếu Liễu Tuấn hoàn thành không tệ, 35 tuổi làm tỉnh trưởng đã vượt quá sự đoán của Hà Mộng Doanh rồi. Chỉ cần tiểu sắc ma giữ được xu thế này, sớm muộn cũng có một ngày thành nhân vật vĩ đại vạn dân kính ngưỡng.

Chỉ mới nghĩ một chút thôi, Hà Mộng Doanh cũng cảm thấy hưng phấn.

Ngưới đó là cha của con trai cô nhé!

- Này, chuyện, em, em và Bạch Dương... À.. Ừm...

Liễu tỉnh trưởng ấp úng nói, ngữ khí không khẳng định lắm.

- Em và Bạch Dương là bạn thân đấy, thể nào, có giật mình không?

Hà Mộng Doanh cười khanh khách, tựa hồ rất đắc ý, nếu như đối diện với Liễu Tuấn, không biết cô còn bày trò gì.

Dù là thế Liễu tỉnh trưởng đã thấy sao lớn sao nhỏ đầy trời rồi.

Xảo Nhi và Tiểu Thanh thành bạn đã khiến y cảm thán rồi, hiện giờ thế nào Hà Mộng Doanh lại thành bạn Bạch Dương, Liễu tỉnh trưởng làm sao không giật mình.

Hình như Hà Mộng Doanh luôn mang thành kiến với Bạch Dương cơ mà, từ sau khi Bạch Dương đích thân tham dự hôn lễ của Hà Mộng Doanh, cô không còn nhắc tới Bạch Dương với cái giọng ngọt nhạt trước mặt Liễu Tuấn nữa. Có điều Liễu Tuấn cho rằng tối đa đại biểu Hà đại tiểu thư không "nhớ thù" nữa, nói tới bạn thân thì xa xôi thế nào?

Có điều nghĩ tới chị em Tiểu Tiểu và Hà Nam Phương có thể cùng chơi với nhau trong một nhà trẻ, lớn lên, bồi dưỡng tình cảm, đúng là chuyện hết sức mỹ diệu.

Hà Mộng Doanh chuyện nhỏ quấy phá, chuyện lớn chẳng hồ đồ, đúng là một hiền nội trợ của Liễu tỉnh trưởng.

- Tỉnh trưởng đại nhân, đừng đứng trơ ra nữa, mỹ nữ bên cạnh nhiều như mây, nhưng nói thực, anh chẳng hiểu tâm tư phụ nữ một chút nào. Thật không biết vì sao nhiều cô gái một lòng thích anh như thế.

Hà Mộng Doanh tiếp tục cười hi hì trên Liễu Tuấn.

Trước kia Hà Mộng Doanh đả kích Liễu Tuấn như thế, Liễu nha nội thường mặt ửng đỏ xấu hổ. Hiện giờ sớm đã luyện thành mặt gang da thép, chẳng hề bận lòng, cười nói:

- Thế gian có cô gái thông minh như Hà Mộng Doanh, tự cũng có cô gái khác thông minh, Liễu tỉnh trưởng là nhân tài như thế mà không thích, thì còn thích ai được nữa?

Hà Mộng Oánh cười khanh khách, cực kỳ sung sướng nói:

- Kỳ thực em cũng không nỡ đưa Nam Phương tới nhà trẻ, ba năm qua em và con như hình với bóng. Nhưng con lớn rồi, phải tiếp xúc với xã hội. Còn nữa chẳng phải anh nói Hoa Hưng phải tới tỉnh trung du làm công tác phòng chống động đất sao? Chuyện lớn như thế không thể qua quít, em phải đi một chuyến, thông suốt các mối quan hệ.

Lời này người thường mà nghe sẽ hồ đồ.

Quỹ từ thiện tới địa phương làm sự nghiệp công ích, còn phải khai thông quan hệ, thật sự làm người ta không tưởng tượng được.

Nhưng mà tình hình trong nước là như thế, người ta đang yên lành, tự nhiên vô duyên vô cớ chạy tới tuyên truyền, diễn tập chống động đất, không phải là tạo khủng hoảng sao? Làm không khéo bị người ta hoài nghi có mưu đồ gì khác.

Hà Mộng Doanh thận trọng là cần thiết, dù cô không tin các tỉnh trung du mấy năm sau sẽ có động đất, nhưng Liễu Tuấn nói đúng, chẳng may mà có thì công tác hiện nay nói không chừng cứu được ngàn vạn sinh mạng. Vì điều này dự phòng không phải là xấu, đáng làm.

Liễu tỉnh trưởng khen:

- Ừ, vợ anh ngày càng có giác ngộ cao rồi, làm nhiều việc thiện, trời sẽ phù hộ cho em.

Hà đại tiểu thư cười đắc ý, có điều cười xong cô lại nổi giông tố:

- Đồng chí Liễu Tuấn, anh có bị thắng lợi làm cho mất tỉnh tảo rồi không? Vụ án mốc meo của người ta thì liên quan gì tới anh mà cần anh đi làm Thanh Thiên lão gia?

Vốn đây là nguyên nhân cô gọi điện cho Liễu Tuấn, nhưng nói đủ chuyện lặt vặt nên quên hết cả.

Liễu Tuấn cười không đáp.

- Này anh đừng có bình chân như vại, chuyện này đã xôn xao ở thủ đô rồi. Dư Thục Quân đi khắp nơi nói, Nghiêm Liễu hệ muốn hạ Bành Dũng Học, muốn gây chuyện với nhà họ Cao. Mọi người đều đang đợi để cười anh đó.

Hà Mộng Doanh nói với vẻ lo lắng.

Dư Thục Quân là vợ Bành Dũng Học, nhà họ Dư là thế gia kinh thành giống nhà họ Lăng.

- Dư Thục Quân à?

Liễu Tuấn lặp lại.

- Đúng, Dư Thục Quân làm việc ở bộ xây dựng rất lâu, quen biết nhiều ở thủ đô, toàn là nhân vật có lai lịch.

Hà Mộng Doanh giải thích, đây là thói quen của cô, Liễu Tuấn đã quan tâm tới việc này thì cô phài làm rõ tình hình, xem có giúp được cho y không?

- Vậy em thấy thế nào?

Liễu Tuấn hỏi ngược lại.

Hà Mộng Doanh hiển nhiên không ngờ Liễu Tuấn sẽ hỏi như thế, tức thì trở nên trầm ngâm, nghĩ một lúc mới đáp:

- Đứng ở lập trường nhân đạo và công bằng mà nói, nếu như đây là án oan thì cần sửa sai. Bành Dũng Học coi mạng người như cỏ rác, bị xử phạt là đáng đời. Nhưng đứng ở quan trường mà nói, Liễu Tuấn, anh làm thế là không sáng suốt.

- Vậy nếu em đứng ở lập trường của anh thì sao?

Hà Mộng Doanh thửo dài:

- Em biết cái tính cứng đầu của anh lại nổi lên rồi.

Liễu Tuấn thản nhiên:

- Quan không làm chủ cho dân, chẳng bằng về nhà bán khoai.

- Được rồi, anh định làm sao đây? Chuyện này Cao Kính Chương không tỏ thái độ, chẳng ai làm được gì.

Hà Mộng Doanh có chút bực bội, dù cô không vui, nhưng hiện thực là thế, TW thực hành chế độ thường ủy phụ trách, các cự đầu mỗi người quản lý lĩnh vực của mình, người khác không tiện can thiệp. Liễu Tuấn cho dù có ghê gớm, cũng còn chưa đáng để Cao bí thư người ta bận tâm.

Trong mắt Cao Kính Chưưong, y hoàn toàn là một tiểu bối.

Liễu Tuấn không nói, chuyện không nắm chắc, Liễu tỉnh trưởng không tùy tiện phát biểu, dù là với Hà Mộng Doanh cũng thế.

Hà Mộng Doanh tất nhiên biết thói quen của y, nghĩ một lúc rồi nói:

- Cấp TW, em nghĩ anh đừng tốn công nữa. Hai vị lão gia tử nhà anh cũng không tiện ra mặt vì việc này. Trừ khi...

- Trừ khi làm sao?

- Trừ khi bỏ bỏ qua chính pháp ủy TW, bỏ qua Cao Kính Chương, ra tay trực tiếp với Giang Hán.

Hà Mộng Doanh chưa nói xong đã tự lắc đầu, dù Liễu Tuấn hay Nghiêm Liễu hệ cũng không vươn tay tới Giang Hán được.

Liễu Tuấn trầm ngâm:

- Chuyện vặt này em đừng lo, em an tâm làm công tác phòng chống động đất đi, để anh nghĩ cách.

- Ừ, nhưng em nhắc anh đừng khinh xuất, thế cục mẫn cảm lắm.

- Ừ, anh biết mà.

Hà Mộng Doanh cắn môi nói:

- Vậy, bao giờ anh tới thủ đô họp? Em nhớ anh rồi.

Liễu Tuấn mỉm cười

- Mấy ngày nữa, mấy ngày nữa có một cuộc họp.

- Được, vậy em cúp điện thoại đây.

- Ừ.

Hà Mộng Doanh cúp điện thoại, ôm lấy con trai đang chơi đồ chơi ở phòng khách, thơm lên gò mà hồng của con, vui sướng nói:

- Con trai, ba con đúng là một nhân vật lớn, mẹ con mình đều thích ba.

Hà Nam Phương liếc mẹ một cái, thấy mẹ nói câu này hơi "thiếu khôn", tất nhiên con trai phải thích cha rồi, còn phải nói sao?

Cái liếc mắt này làm Hà đại tiểu thư rất mất mặt, bực bội một hồi.

Có điều Liễu tỉnh trưởng tất nhiên không biết vợ bị con trai cho ăn trái đắng, y còn chưa nghĩ ra cách ứng phó, Kha Khải Phạm đột nhiên gọi điện thoại báo cáo:

- Tỉnh trưởng, cục trưởng Lương Tuyết Bình cầu kiến.

Thường thì cán bộ trong tinh cầu kiến tỉnh trưởng đều phải hẹn trước, dù có là phó bí thư tỉnh ủy, phó tỉnh trưởng ít nhất cũng phải gọi điện hỏi tình trưởng có thời gian không. Xông thẳng tới như Lương Tuyết Bình đúng là hiếm có.

Lương Tuyết Bình sau khi tới tình rất quy củ, không ỷ vào chiêu bài của Liễu Tuấn đi khoe khoang, hôm nay đột nhiên cầu kiến hơi bất ngờ.

- Mời đồng chí ấy vào.

Kha Khải Phải dẫn Lương Tuyết Bình vào văn phòng, Lương Tuyết Bình đi vào trong còn thở dốc liên tục, đưa tay lau mồ hôi, vẻ mặt hết sức khẩn trương, có thể thấy đã xảy ra chuyện lớn gì đó.

- Tỉnh trưởng Tiểu Lôi xảy ra chuyện rồi.

Vừa thấy Liễu Tuấn, Lương Tuyết Bình nói ngay.

Liễu Tuấn cả kinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.