Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1771: Lại gặp người quen




Liễu Tuấn nhìn Trầm Nhàn nói.

- Trầm Nhàn, em rất giống chị em.

Trầm Nhàn gật đầu nói:

- Vâng, em và chị em đi với nhau, rất nhiều người nói bọn em là chị em sinh đôi.

Vì trong điện thoại Trầm Nhiêu nói Liễu Tuấn là người bạn có thể hoàn toàn tin tưởng, Trầm Nhàn vốn có chút bất an đã hoàn toàn bình ổn lại, bất giác có cảm giác thân cận.

Dù sao vừa rồi cô bị uy khuất ở khách sạn Thái Phượng, Trầm Nhàn cảm giác "cô đơn ở xứ người".

- Chị em sinh đôi? Còn chưa giống thế đâu.

Liễu Tuấn bật cười lắc đầu, Trầm Nhàn cho dù nhìn qua có khuôn mặt rất giống Trầm Nhiêu, có điều nét trẻ con còn chưa tan hết, dù sao trông non nớt hơn Trầm Nhiêu nhiều, nói là chị em sinh đôi hơi quá.

Thực tế Trầm Nhiêu hơn Trầm Nhàn 4 tuổi.

Trầm Nhàn chun mũi nói:

- Em cũng biết là không giống như thế, nhưng người ta cứ nói, em cũng chẳng giải thích.

Liễu Tuấn gật đầu:

- Bọn em gọi đồ uống đi, cà phê Lam Sơn ở nơi này không tệ, hay là thưởng thức một chút.

- Vâng.

Trầm San gật đầu, mặc dù tâm tình cơ bản đã khôi phục, có điều không quen Liễu Tuấn lắm, ít nhiều còn có chút khẩn trương. Cô tạm thời không biết người mà chị cô gọi là "anh Liễu" này rốt cuộc có quan hệ gì với chị cô, có điều Trầm Nhàn cũng đoán, có khả năng là bạn trai của Trầm Nhiêu, nhưng chị lại không nói rõ, có vẻ cổ quái.

Chị cô chưa kết hôn, có bạn trai là chuyện bình thường mà.

Liễu Tuấn gọi phụ vụ tới, gọi 2 cốc cà phê Lam Sơn , còn vài món ăn vặt.

- Anh bạn trẻ, cậu tên gì?

Phục vụ cúi chào rời đi, ánh mắt Liễu Tuấn dừng trên người Trần Hải Kiều, hứng thú nhìn hắn. Người này là đối tượng Trầm Nhiêu bảo mình khảo sát rồi.

Nhìn qua thì Trần Hải Kiều khá béo, khi cười mắt híp lại rất đôn hậu đáng yêu, giống như Trầm Nhàn vẫn còn rất trẻ con, nhìn kỹ có chút vẻ mọt sách, ấn tượng đầu tiên tạm được.

- Em họ Trần, tên là Trần Hải Kiều là bạn , bạn học của Trầm Nhàn.

Liễu Tuấn gật đầu:

- Vậy quê em ở đâu.

- Dạ, ngay ở Minh Châu.

- À người bản địa, vậy ba mẹ em làm gì?

Liểu tỉnh trưởng hỏi rất tỉ mỉ, đúng là bắt đầu "khảo sát" rồi. Kỳ thực Trầm Nhiêu cũng chỉ nói như thế thôi, yêu đương thời đại học chẳng đáng tin, nói không chừng ngày hôm nay còn là bạn trai của Trầm Nhàn, ngày mai đường anh anh đi, đường tôi đôi đi rồi.

Nhưng bạn gái đã căn dặn, Liễu tỉnh trưởng thế nào phải có câu trả lời, giống như y yêu cầu cấu dưới vậy. Kết quả không quan trọng, quan trọng là thái độ của Liễu tỉnh trưởng phải nghiêm túc.

Trầm Hải Kiều ức chế.

Cái gì đây, điều tra hộ khẩu à?

Có điều nể mặt Trầm Nhàn, hắn vẫn trả lời:

- Ừm, ba em kinh doanh, mở một câu ty xuất nhập khẩu, mẹ em ở công ty giúp ba.

Liễu Tuấn gật đầu, kỳ thực chỉ cần làm rõ thân phận Trần Hải Kiều thì điều tra bối cảnh của hắn rất dễ, bên phía Hắc Tử gọi một cú điện thoại là được.

- À, tiên sinh xưng hô ra sao?

Trần Hải Kiều thấy Liễu Tuấn chủ động tấn công, liền phản kích.

- Anh tên là Liễu Tuấn, là bạn của Trầm Nhiêu chị Trầm Nhàn.

Liễu tỉnh trưởng uống một ngụm cà phê, y không ghét cà phê, có điều y đã nghiện trà rồi, không muốn nghiện cà cà phê nữa. Thứ này mà dính vào là không dễ cai, nên chỉ nếm là dừng.

- Anh Liễu, anh làm việc ở Ngọc Lan ạ?

Trầm Nhàn tò mò hỏi.

- Ừ, ánh làm việc ở chính phủ tỉnh.

- Chính phủ tỉnh!!

Trầm Nhàn kinh ngạc, thật ra cô giả vờ thôi, hiện giờ sinh viên đại học rất kiêu ngạo, làm việc trong chính phủ tỉnh chỉ là tầm thường. Có điều phải nể mặt người ta, dù thế nào bạn Liễu Tuấn giúp cô một việc lớn, còn trả hộ 20.000.

Nghĩ tới 20.000, Trầm Nhàn lại tức giận, tại sao phải trả chứ?

- Trầm Nhàn nói xem nào, tối nay vì sao lại cãi nhau với người ta?

- Còn chẳng phải vì anh ta.

Trầm Nhàn trợn nhắt nhìn Trần Hải Kiều, tức tối nói:

- Kết bạn không cẩn thận.

Liễu Tuấn khóe miệng hiện lên nụ cười, có lẽ cảm thấy chuyện này thú vị, hỏi:

- Chuyện là thế nào?

Trần Hải Kiều mặt lộ vẻ xấu hổ, mấ máy môi không biết phải giải thích thế nào.

- Anh khó nói hả? Em nói gúp.

Nhắc tới chuyện này, Trầm Nhàn lại tức giận trừng mắt nhìn hắn cái nữa.

Chuyện tối nay, thực sự hoàn toàn là chuyện của người trẻ tuổi, Hoàng Thái Phượng là bạn học của họ, trước kia có thời gian là bạn gái của Trần Hải Kiều. Nhưng vì cô ta quá tiểu thư, có chút phong phạm "bạn gái dã man" của Hàn Quốc, Trần Hải Kiều trong nhà cũng được nuông chiều quen, làm sao chịu nổi? Không bao lâu thì chia tay.

Không ngờ chuyện này Hoàng Thái Phượng cho là xỉ nhục, không phải cô ta quá nhiêu Trần Hải Kiều, quan trọng là lời chia tay không nên do anh béo này nói ra. Trước nay luôn là Hoàng Thái Phượng đã người ta, làm gì có chuyện bị người ta đá.

Từ đó hai người thành một đôi oan gia, là oan gia thật, không phải là "hỉ hoan oan gia". Hoàng Thái Phượng năm ba ngày là gây sự với Trần Hải Kiều, hắn vốn có thái độ "nam nhân không đấu với nữ nhân", nên chỉ nhịn. Thêm vào hắn lại cùng Trầm Nhàn đến với nhau rồi, Trầm Nhàn cũng khuyên hắn không nên đấu đá với Hoàng Thái Phượng.

Lần này bạn bè thù hội, tới khách sạn Thái Phượng ca hát, không biết làm sao Hoàng Thái Phượng cũng nghe ngóng được, liền hẹn một đám bạn học khác tới, mọi người chen lấn trong một phòng bao. Mới đầu không khí còn hài hòa, về sau nói tới đề tài trang sức, Hoàng Thái Phượng liền lấy vòng tay của cô ta ra khoe khoang, trong lúc hỗn loạn bị rơi vỡ, cô ta liền nói là Trầm Nhàn làm vỡ, bắt bối thường. Thế là tranh cãi tưng bừng.

- Anh Liễu, cái vòng đó thực sự là Hoàng Thái Phượng tự làm vỡ, vị đại ca kia còn trả cho bọn chúng 20.000. Bọn chúng đúng là tống tiền người ta.

Trâm Nhàn thở phì phì nói, 20.000 với cô mà nói là con số rất lớn. Tuy Trầm Nguyệt Sơn kinh doanh tương đối lớn, tài sản tới mấy triệu rồi, nhưng tài chính lưu động không nhiều. Cô học ở trường, cũng không khác gì đám bạn bè giai cấp làm công ăn lương thông thường. Tự nhiên bí người ta "cướp" mất 20.000, cho dù không phải tiền của mình, nhưng là tiền của bạn chị mình. Trầm Nhàn dù chưa hiểu chuyện đời tới đâu cũng biết đây là ân tình lớn, nói không chừng sau này phải trả.

Liễu Tuấn nghe xong chuyện liền yên tâm.

Trầm Nhiêu trong điện thoại khẩn trương cứ như Trầm Nhà gặp phải chuyện khó bằng trời vậy, làm Liễu tỉnh trưởng cũng khẩn trương theo. Trầm Nguyệt Sơn có hai cô con gái, cô chị đã bị mình "ép" làm vợ bé rồi, nếu Trầm Nhàn còn xảy ra chuyện gì thì không trả lời được.

Hiện giờ nghe ra thì chẳng qua là đám sinh viên ghen tuông với nhau thôi, chuyện nhỏ. Còn 20.000 thì chẳng đáng nói tới.

- Trầm Nhàn, không sao cả. Trầm Nhiêu còn lo em gặp chuyện gì cơ, chỉ cần người không sao là được.

Liễu tỉnh trưởng phất tay nói thản nhiên.

Trầm Nhà và Trần Hải Kiều tò mò, rốt cuộc người này nhiều tiền thật hay làm bộ? Làm việc ở chính phủ tỉnh giàu lắm sao?

Liễu Tuấn cười:

- Người vừa rồi tới khách sạn Thái Phượng tên là Nhan Hải Quân, là bạn anh, khách sạn Thu Thủy dưới quyền của anh ấy. Bọn em sau này muốn mời khách thì cứ tới đây, anh ấy sẽ ưu đãi cho. Đừng tới khách sạn Thái Phượng nữa, cấp bậc không cao, lại hỗn loạn.

Lần này Trầm Nhà và Trần Hải Sơn nghe rõ rồi, vừa rồi ở khách sạn Thái Phượng nhốn nhào, Hắc Tử giới thiệu bọn họ không nghe rõ.

Khách sạn Thu Thủy dưới quyền anh ấy!

Câu này kinh hãi nhường nào.

Vừa rồi khi vào cửa bọn họ bọ sự xa hoa của khách sạn này làm cho váng vất, hoàn toàn ở cấp bậc khác với khách sạn Thái Phượng. Chẳng trách chẳng để 20.000 vào trong lòng, trong mắt họ 20.000 có lẽ chẳng khác gì 1 đồng.

Trầm Nhàn lè lưỡi:

- Khách sạn Thu Thủy đắt lắm em không trả tiền nổi.

- Không sao, có ưu đãi mà. Em cứ ký tên em vào là được, không lấy tiền của em đâu.

Trầm Nhàn sững sờ.

Người này là ai chứ?

Trần Hải Kiều lại không tin, dù sao hắn xuất thân trong nhà giàu có , biết tiêu pha ở nơi thế này đắt đỏ thế nào. Liễu Tuấn lại bạo Trầm Nhàn có thể miễn phí.

Lời này không đáng tin.

Chính đang lúc nói chuyện thì có một đoàn người đi vào nhà ăn, ở giữa là hai phụ nữ được đám đông vây quanh, bên trái là Hầu Vĩnh Hồng, bên phải là bị "bộ trưởng ngoại giao" mà Hắc Tử cho y xem ảnh.

Hầu Vĩnh Hồng đang ra sức lập quan hệ, nên tiếp xúc với nữ đồng chí này là đương nhiên.

Cô ta đôi khi có thể chù trì công việc cho Vu Hướng Hoành.

Hầu Vĩnh Hồng và "bộ trưởng ngoại giao" nói cười đi vào, nhìn thấy Liễu Tuấn đang ngồi ở bên cửa sổ liền tỏ ra vui mừng, nói với "bộ trưởng ngoại giao" một câu, cả hai đi sang phía Liễu Tuấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.