Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1770: Kẻ mạnh




Người kia không còn nghi ngờ gì nữa là Hắc Tử rồi, Trầm Nhiêu nói vị trí của Trầm Nhàn cho Liễu Tuấn, Liễu Tuấn liền nói với Hắc Tử. Hắn liền lập tức chạy tới, còn mang theo hai nam nhân cũng mạnh mẽ theo sát.

Hắc Tử nhìn Trầm Nhàn một cái, gật đầu nói:

- Tôi là bạn của Trầm Nhiêu.

Trầm Nhàn choáng váng, chị mình có bạn "xã hội đen" từ khi nào thế? Nam nhân này chỉ nhìn thêm một cái cũng làm người ta ngạt thở.

- Xảy ra chuyện gì thế?

Hắc Tử lên tiếng hỏi, nhưng lại nhìn giám đốc Thượng, trong thời gian ngắn, Hắc Tử nhìn rõ tình hình ở trong phòng, toàn đám nhóc con! Nhìn đi nhìn lại chỉ có giám đốc Thượng giống người quản lý.

- Xin hỏi anh là ai?

Giám đốc Thượng nhìn khí thế của Hắc Tử, lại nhìn hai người đằng sau hắn giống kiểu vệ sĩ, không dám lỗ mãng cười giả là hỏi.

Hắc Tử lạnh nhạt nói:

- Tôi là Nhan Hải Quân, tổng giám đốc tập đoàn khách sạn Thu Thủy.

- Tổng giám đốc tập đoàn Thu Thủy?

Giám đốc Thượng nhắc lại một lượt, rồi kinh ngạc trố mắt ra nhìn Hắc Tử, hồi lâu không nói lên lời.

Tập đoàn Thu Thủy, một trong ba công ty khách sạn đứng đầu thế giới, giám đốc Thượng không ngờ tổng giám đốc của họ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

Khách sạn Thái Phượng chẳng qua chỉ là khách sạn ba sao mà thôi, so với tập đoàn Thu Thủy thì một trên trời một dưới đất, huống chi hắn chỉ là một giám đốc phụ trách CLB đêm thuộc khách sạn, hoàn toàn không có gì đề so với Hắc Tử.

- Trầm Nhàn, xảy ra chuyện gì?

Thấy mặt giám đốc Thượng đờ đẫn, Hắc Tử chẳng thèm nói chuyện với hắn, hỏi thẳng Trầm Nhàn.

- A… là thế này, chúng tôi bạn bè tụ họp, cô ta nói chúng tôi làm vỡ vòng phỉ thủy của cô ta, muốn chúng tôi bồi thường 20.000.

Trầm Nhàn chỉ Hoàng Thái Phượng đang dẫm chân lên ghế số pha diễu võ giương oai, nói:

- Thực ra cái vòng đó không phải do chúng tôi làm vỡ, mà do cô ta tự làm vỡ.

Hắc Tử đưa tay ra ngăn Trầm Nhàn nói tiếp, lấy một tập chi phiếu, viết hai mươi nghìn lên đó, đưa cho giám đốc Thượng:

- Đây là chi phiếu 20.000. Trầm Nhàn, chúng ta đi.

Giám đốc Thượng ngây ngốc nhận lấy, đang muốn nói gì thì Hắc Tử đã xoay người đi ra ngoài, hai vệ sĩ của hắn đứng đó nhìn trừng trừng, đề phòng đám giám đốc Thượng có hành động bất thường.

Trầm Nhàn ngẩn ra một lúc, lại nhìn Trần Hải Kiều, hai người khẽ gật đầu rồi đi theo Hắc Tử, đám bạn học bên phía họ cũng rời đi.

- Này, giám đốc Thượng, sao ông không ngăn họ lại?

Tới khi tất cả đi hết rồi Hoàng Thái Phượng mới tỉnh lại, nhớn nhác kêu lên.

Giám đốc Thượng cười khổ:

- Tiểu thư Thái Phượng, cô chắc chưa biết thân phận của người ta rồi.

- Tôi mặc xác hắn là ai! Làm vỡ đồ của tôi phải bồi thường.

Hoàng Thái Phượng thấy mất mặt lắm, rống lên.

Giám đốc Thượng đưa chi phiếu cho cô ta:

- Đây là 20.000, người ta bồi thường rồi.

- Hừ! Làm sao mà biết đây là chi phiếu thật hay giả! Tùy tiện có một tên làm bộ làm tịch báo một cái tên ra là ông tin ngay hả? Ông làm giám đốc kiểu gì thế?

Hoàng Thái Phượng thiếu chút nữa quát vào mặt giám đốc Thượng, có điều vẫn đưa tay lấy tờ chi phiếu kia.

Giám đốc Thượng cười khổ lắc đầu, chẳng giải thích thêm. Bà cô này bị cha cô ta chiều hư rồi, tính cách mình là số một đó, giám đốc Thượng biết nói gì với cô ta cũng là thừa. Dù sao mình làm công cho cha cô ta, chẳng cần phải tón lời làm gì.

Nam nhân kia chưa chắc là tổng giám đốc tập đoàn Thu Thủy, nhưng trực giác nói cho hắn biết, người như thế bọn họ không chọc vào nổi. Sát khí phát ra từ trong người kia, không phải là giả, nếu nói là đại ca xã hội đen có lẽ đáng tin hơn.

Nhưng bất kể thân phận người đó ra sao, cứ đưa hắn ra khỏi cổng thật nhanh là quyết định sáng suốt nhất.

Hắc Tử ở bên ngoài hơi dừng chân một chút đợi Trầm Nhàn và bạn học ra hết khỏi phòng bao mới đi tiếp, đồng thời lấy điện thoại ra gọi cho Liễu Tuấn:

- Tuấn thiếu gia, tôi đã đưa người ra, không có vấn đề gì.

- Được, anh mới cô ấy tới đây một chuyến, Trầm Nhiêu nói Trầm Nhàn đi cùng bạn trai, mới cả bạn trai cô ấy qua đây cho tôi xem mặt.

Liễu Tuẫn cười dặn.

Hắc Tử ra tay, chuyện sẽ giải quyết thuận lợi, không cần phải lo. Với lực đầu tư của Hắc Tử mấy năm qua ở Minh Châu, đoán chừng có cả đám quan viên Minh Châu đã thành bạn tốt của tiểu tổ nghiên cứu kia rồi, có lẽ lời của Hắc Tử còn chưa đủ ảnh hưởng tới chính sách của Minh Châu, nhưng những chuyện vặt này không đáng nhắc tới.

Vốn Liễu tỉnh trưởng chẳng rảnh rỗi đến thế, không những gặp Trầm Nhàn còn muốn gặp bạn trai cô, nhưng Trầm Nhiêu muốn y làm tham mưu, y không thể không phụng lệnh. Nếu không về Ngọc Lan , khỏi nghĩ cũng biết, tiểu nha đầu sẽ trợn mắt lên tiếp đãi y. Nếu đã là anh rể của Trầm Nhàn, thì phải tự giác có trách nhiệm của anh rể.

- Vâng.

Hắc Tử gật đầu không nói nhiều.

Ra ngoài khách sạn Thái Phượng, Hắc Tử quay lại hỏi:

- Trầm Nhàn, ai là bạn trai của cô.

Câu này hỏi quá thẳng, làm Trầm Nhà đỏ mặt.Khi đó học đại học có bạn trai là hết sức bình thường, nhưng Hắc Tử hỏi ra câu này làm người ta thấy quá đột ngột, hình như loại người như vậy chẳng có chút dính dáng nào tới đề tài "bạn trai, bạn gái".

Có điều lần này chàng béo Trần Hải Kiều dũng cảm đứng ra nhận:

- Là tôi.

- Cậu tên là gì?

Ánh mắt sắc bén của Hắc Tử liếc qua mặt hắn.

Trần Hải Kiều bị ánh mắt đó làm tim đật thon thót, nhưng vẫn cố đáp:

- Tôi tên Trần Hải Kiều, là bạn học của Trầm Nhàn.

- Ừ, có người muốn gặp cả hai, theo tôi tới khách sạn Thu Thủy.

- Là ai?

Trần Hải Kiều hỏi, đứng ở đó không chịu nhúc nhích.

Nam nhân này mặc dù cứu bọn họ khỏi nguy nan, nhưng thực sự quá đáng sợ, hơn nữa cho tới bây giờ hắn cũng chưa rõ thân phận của Hắc Tử.

"Tổng giám đốc tập đoàn Thu Thủy", cái danh hiệu này với Trần Hải Kiều mà nói quá xa xôi, xa tới mức chẳng có ấn tượng gì. Hắn chỉ cảm thấy nếu nam nhân này không có ý tốt, thì hắn và Trầm Nhàn đi theo là dêm vào miệng hổ rồi. Vừa rồi Hoàng Thái Phượng tuy ngang ngược, nhưng Trần Hải Kiều chẳng sợ.

Hoàng Thái Phượng nói, nhà hắn rất nhiều tiền, đó là sự thật.

Hắc Tử chẳng thèm để ý tới hắn, nói với Trầm Nhàn:

- Trầm Nhàn, là bạn của chị cô, vừa rồi chị cô gọi điện cho anh ấy, anh ấy bảo tôi tới. Cô có thể gọi điện cho chị mình xác nhận.

Hắc Tử sở dĩ kiên nhẫn như thế là nể mặt Liễu Tuấn, hứn không rõ chị của Trầm Nhàn và Liễu Tuấn quan hệ ra sao, có điều theo như hiểu biết của hắn với Tuấn thiếu gia, đoán chừng là quan hệ rất mật thiết.

Tuấn thiếu gia tuổi trẻ, chức cao, lại giàu có, gần như tất cả điều kiện có lợi tập trung hết trên người. Nam nhân như vậy bên người chỉ có một nữ nhân mới là lạ.

Trầm Nhàn do dự một chút rồi sang bên cạnh gọi điện cho Trầm Nhiêu, chừng mười phút sau đi tới nói với Hắc Tử:

- Chúng ta đi thôi.

Trần Hải Kiều cả kinh:

- Trầm Nhàn.

Trầm Nhàn gật đầu cười:

- Không sao, chị em nói, đó là người bạn rất tốt.

Thấy Trầm Nhàn nói chắc chắn, Trần Hải Kiểu nửa tin nửa ngờ, nhưng không dám nói gì, chẳng may chọc giận sát thần này chẳng phải là trò đùa.

Thế là hai người mang đầy một bụng nghi ngờ lên xe của Hắc Tử tới thẳng khách sạn Thu Thủy.

Có điều trước khi lên xe, Trần Hải Kiều cẩn thận ra hiệu cho đám Phạm Hãn và Ninh Lạc Lạc nhớ biển số xe của Hắc Tử.

Liễu Tuấn lần đầu tiên gặp mặt Trầm Nhàn, không gặp trong phòng mà tới phòng ăn ở tầng 40, khách sạn Thu Thủy bên ngoài nói là 39 tầng, thực tế tổng cộng có 40 tầng.

Trần Hải Kiều và Trầm Nhàn lần đầu tiên tới khách sạn xa hoa như thế, từ thang máy tới phòng an, bị sự xa hoa nơi này làm cho hoa mắt.

Liễu Tuấn chọn vị trí gần cửa sổ, nơi này có thể nhìn khắp thành phố khu phụ cận, tầm nhìn hết sức thoáng đãng.

Liễu Tuấn dẫn bọn họ tới trước mặt Liễu Tuấn nói nhỏ:

- Tuấn thiếu gia, người tới rồi.

Thấy cảnh này Trầm Nhàn và Trần Hải Kiều đều hoảng sợ, vừa rồi Hắc Tử tỏ khí thể kinh người, lại dùng giọng cấp dưới nói chuyện với Liễu Tuấn, thực sự làm hai người bất ngờ.

Không biết vị Tuấn thiếu gia này là nhân vật thế nào.

Nhìn qua chỉ đẹp trai cao lớn một chút, không có gì khác người, còn khí thể trầm ổn, tinh hoa ẩn giấu của một tỉnh trưởng, đám sinh viên chưa trải đời bọn họ không cảm nhận được.

Ánh mắt Liễu Tuấn dừng trên mặt Trầm Nhàn một chút, mỉm cười gật đầu:

- Tới đây ngồi đi.

Trầm Nhàn và Trần Hải Kiểu nhìn nhau, đi tới ngồi xuống đối diện với Liễu Tuấn.

- Mọi người nói chuyện nhé.

Hắc Tử nói rồi lui ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.