Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1755: Hậu duệ cố nhân




Trở về tỉnh A không lâu, Liễu tỉnh trưởng nhận được một bức thư cá nhân.

Đương nhiên, cho dù trên bức thư ghi "gửi chú Liễu Tuấn", Kha Khải Phàm vẫn cứ kiểm tra, đây là chức trách của thư ký, mỗi ngày văn phòng tỉnh trường thu được không ít thư tín, một mình Kha Khải Phàm xem không hết, cần đồng nghiệp trong ban thư ký giúp. Thực ra ban thư ký thứ nhất có người chuyên môn phụ trách kiểm tra thư, thường mà nói thư viết cho tỉnh trưởng là thư phản ánh vấn đề, cũng chính là "thư cáo trạng".

Xem xong thư, nhân viên phân loại thư tín, sau đó đưa một số bức thư quan trọng cho Kha Khải Phàm. Kh aKhải Phạm hiện giờ là cán bộ cấp chính xử, thân phận là xử trưởng ban bí thư.

Phong thư "gửi chú Liễu Tuấn" này của người từ tỉnh Giang Hán gửi qua.

Người gửi thư tên là Tống Tiểu Lôi, nội dung bức thư cho thấy đúng là có quan hệ với Liễu tỉnh trưởng, trong bức thư hồi ức lại sự giúp đỡ của chú Liễu Tuấn với cả nhà bọn họ, lại nói về một số tình hình của bản thân. Trong thư khéo léo nói mình có một số nghi vấn trong cuộc sống, không ai giải đáp được, hi vọng có thể được chú Liễu Tuấn chỉ bảo.

Bức thư như thế Kha Khải Phàm không dám tự xử lý, quy củ đem cùng văn kiện này hôm đó đặt trên bàn làm việc của Liễu Tuấn, hơn nữa còn để ở vị trí trên cùng.

Từ sau khi Kha Khải Phàm đảm nhận ví trí thư ký của Liễu Tuấn, trong thời đại thông tin phát triển, thường thì bạn bè của Liễu Tuấn sẽ gọi điện thoại liên hệ với y, viết thư đã đần trở thành "danh từ lịch sử" rồi.

Đột nhiên có một phong thư tư nhân của Liễu Tuấn xuất hiện, làm Kha Khải Phàm ít nhiều có chút bất ngờ.

Bản thân Liễu tỉnh trưởng cũng rất bất ngờ, liền cầm bức thư đó lên xem, chưa xem mấy dòng đã nhớ ra Tống Tiểu Lôi là ai.

Tống Tiểu Lôi chính là con gái của Tống Nguyệt Nguyệt, thông dân huyện Tú Khê trấn Đại Đường huyện Ninh Bắc, trước mùa xuân năm 1995, Liễu Tuấn làm bí thư huyện ủy huyện Ninh Bắc, Mao Ái Tiêm ngày 25 tháng 12 âm lịch đi thu thuế, quả phụ Tống Nguyệt Nguyệt không có tiền, bị ép quá đã phẫn nộ uống thuốc sâu tự tử. May mắn cứu chữa kịp thời giữ được tình mạng, Liễu Tuấn đích thân tới thông Tú Khê xử lý, giúp cả nhà Tống Nguyệt Nguyệt qua cơn nguy khó, rồi lại thông qua qũy từ thiện Hoa Hưng, giúp đỡ con cái Tống Nguyệt Nguyệt được đi học, làm thay đổi vận mệnh cả nhà họ Tống.

Từ nội dung bưng thư cho thấy Tống Tiểu Lôi thi trúng vào Đại học Chính Pháp Trung Nam, mấy năm trước tốt nghiệp, được phân phối làm việc ở phòng tư pháp thành phố Tam Giang tỉnh Giang Hán, năm ngoái thi đõ luật sư, liền từ chức, hiện giờ làm luật sư cho văn phòng luật do một người bạn mở.

Trong thư Tống Tiểu Lôi biểu thị cảm tạ ân tình của chú Liễu Tuấn, cuối thư Tống Tiểu Lôi viết, gần đây cô gặp phải một số vấn đề lớn trong cuộc sống, bản thân mơ hồ, thậm chí nghi hoặc, không biết phải làm sao. Mong được chú Liễu Tuấn bỏ chút thời gian cởi bỏ khúc mắc, để cô tìm thấy được cột mốc chính xác trong cuộc sống.

Tống Tiểu Lôi rất chu đào viết số di động của mình ở dòng cuối cùng.

Liễu Tuấn xem bức thư, trước mắt liền hiện lên cô bé mặc áo cũ của mẹ trong bệnh viện ở trấn Đại Đường, về sau thực ra y còn gặp Tống Tiểu Lôi hai lần, do Tống Nguyệt Nguyệt dẫn con gái đi biếu đặc sản cho Liễu bí thư, có điều ấn tượng ở bệnh viện hôm đó khá sâu sắc.

Có điều hình dáng của của Tống Tiểu Lôi thì mơ hồ không rõ ràng nữa, dù sao hơn mười năm đã qua, Liễu tỉnh trưởng trí nhớ có tốt đến đâu cũng chỉ còn ấn tượng mơ hồ.

Liễu Tuấn xem thư xong, không vội gọi điện thoại, không vội xem văn kiện khác, mà đánh giá bức thư, có lẽ chỉ là một hành động vô thức, có điều Liễu tỉnh trưởng nhìn ra có chút nghi vấn.

Bức thư này gửi đi ở bưu điện Ngọc Lan chứ không phải Tam Giang, thời gian là hôm qua.

Chẳng lẽ Tống Tiểu Lôi ở ngay Ngọc Lan?

Nhưng trong thư nói cô làm việc ở văn phòng luật tại thành phố Tam Giang.

Liễu Tuấn không khỏi cau mày, xem ra Tống Tiểu Lôi gặp phải rắc rối lớn, nên tới Ngọc Lan viết thư cho y rồi đợi trả lời.

Liễu Tuấn cầm điện thoại lên, theo cho ố điện thoại trong bức thư.

- A lô, ai đấy ạ?

Phía bên kia là một giọng của cô gái trẻ êm ái mà có chút cứng cỏi, tiếng phổ thông rất tiêu chuẩn.

- Xin hỏi có phải là Tiểu Lôi đấy không? Tôi là Liễu Tuấn.

- ...

Đầu kia điện thoại truyền tới tiếng hít hơi, có thể thấy Tống Tiểu Lôi tuyệt đối không ngờ Liễu Tuấn lại gọi điện cho mình nhanh như thế.

- Vâng đúng ạ, chú Liễu, cháu là Tống Tiểu Lôi.

Một lúc sau, Tống Tiểu Lôi áp chế tâm tình của mình, kích động đáp.

- Tiểu Lôi, hiện giờ cháu ở Ngọc Lan à?

Tống Tiểu Lôi ngạc nhiên:

- Đúng ạ, chú Liễu, sao chú biết cháu ở Ngọc Lan?

Liễu Tuấn cười:

- Lá thứ của cháu gửi đi theo dấu bưu điện Ngọc Lan mà.

- Chú đúng là nhìn thấu mọi việc, nhân vật vĩ đại chính là như thế.

Liễu Tuấn không khỏi bật cười, Tống Tiểu Lôi bình phẩm ý thực sự quá cao. Có điều có thể trong lòng Tống Tiểu Lôi, địa vị Liễu Tuấn đúng là thế. Vì có y, vận mệnh của cả nhà cô mới thay đổi. Nếu không cô không được đi học, ết cục cuối cùng giống nhiều cô gái nông thôn khác, gả sớm rồi sinh con, chăm sóc đồng ruột. Đâu ra luật sư thành phố lớn như hiện nay.

- Được rồi Tiểu Lôi, đừng nịnh chú Liễu nữa. Rốt cuộc cháu gặp phải khó khăn gì, nói ra đi, xem chú có giúp được hay không.

Tâm tình Liễu tỉnh trưởng tựa hồ không tệ.

Nguyên nhân chủ yếu là thân phận của Tiểu Lôi coi như là người cùng quê với y, hơn nữa Tiểu Lôi thi trúng đại học, thành đạt, Liễu Tuấn cảm thấy sự giúp đỡ của mình có hiệu quả lớn. Hiện giờ Tiểu Lôi gặp phải khó khăn, Liễu Tuấn tất nhiên sẵn sàng giúp đỡ.

Vừa nghe tới vấn đề này, tiếng cười vui vẻ của Tống Tiểu Lôi ngưng bặt, trong điện thoại đột nhiên rơi vào im lặng, tựa hồ Tống Tiểu Lôi không biết phải nói thế nào.

Liễu Tuấn kiên nhẫn chờ đời, y biết áp lực tâm lý của người thường khi đối diện với tỉnh trưởng. Nói ra thì quan hệ giữa Tiểu Lôi và y thực sự là quần chúng bình thường và tỉnh trưởng. Bao năm không liên hệ, đột nhiên viết thư cho một tỉnh trưởng, khả năng bị bỏ qua rất cao. Hiện giờ Liễu Tuấn đích thân gọi điện thoại lại nhanh như thế, nhất thời làm Tống Tiểu Lôi luống cuống.

- Dạ, chú Liễu, kỳ thực không phải là chuyện của cháu, mà có một vụ án liên quan tới mạng người, cháu không biết phải làm sao.. Nói ra rất phức tạp, cháu... Cháu có thể gặp mặt chú, báo cáo trực tiếp không?

Trầm ngâm một lúc Tiểu Lôi dè dặt đưa ra yêu cầu.

Liễu Tuấn không do dự đáp ngay:

- Được, trưa nay chú mời cháu ăn cơm ở khách sạn Thu Thủy.

.... ....

Cho dù nhiều năm không gặp, Tống Tiểu Lôi vẫn nhìn một cái là nhận ngay ra Liễu Tuấn, cô đã đợi sẵn ở đại sảnh, Tống Tiểu Lôi mặc một bộ váy công sở màu xanh da trời, chiếc áo sơ mi trắng bó lấy khuôn ngực tròn căn, chiếc váy nhỏ làm nổi bật rõ ràng đường con ở mông, mái tóc ngắn, bờ mi mỏng, môi đỏ thắm, trông vô cùng trẻ trung rực rỡ, gợi cảm mê người.

- Chào chú Liễu.

Nhìn thấy thân hình cao lớn của Liễu Tuấn từ cửa đi vào, hai mắt Tống Tiểu Lôi sáng lên, giày cao gót gõ thịnh thích, chạy tới thật nhanh.

Liễu Tuấn sửng sốt, nhìn cô mấy lượt, thốt lên:

- Cháu là Tiểu Lôi à?

Hình ảnh này khác quá xa trí nhớ của Liễu tỉnh trưởng, trong đầu y, Tiểu Lôi luôn là cô bé thôn quê mặc áo cũ, nhút nhát vô cùng. Nhưng trước mắt lại là cô gái đầy sức sống, đầy tân tiến, còn xinh đẹp chết người.

- Đúng ạ, chú Liễu, cháu chính là Tống Tiểu Lôi, con gái Tống Nguyệt Nguyệt. Hi hi mười năm không gặp, chú vẫn y như xưa, trẻ tung đẹp trai.. Ừm, còn tăng thêm rất nhiều sức cuốn hút trưởng thành.

Tống Tiểu Lôi không thẹn là luật sư, tư duy nhanh nhạy, mồm miệng khéo léo.

Tống Tiểu Lôi cười lớn, bắt tay cô nói:

- Tiểu Lôi, ăn nói khéo lắm, sao không nói thẳng chú Liễu già rồi.

- Đâu có, chú thực sự không già chút nào, giống y hệt năm xưa cháu gặp ở bệnh viện trấn Đại Đường, đẹp trai hết sức... Nếu sớm biết chú vẫn trẻ như thế, cháu đã không dám gọi là chú Liễu nữa.

Khi gọi điện thoại Tống Tiểu Lôi rất dè dặt, vừa gặp mặt lại cười nói tự nhiên, ứng đối đúng mực. Có thể thấy hoàn cảnh thay đổi con người ta lớn thế nào.

- Tới lâu rồi phải không?

- Dạ, cũng không lâu, cháu chỉ vừa mới tới thôi ạ.

Kỳ thực cô tới được một tiếng rồi, luôn không ngừng soi gương, trang điểm, sợ mặt mặt có chút tỳ vết làm làm chú Liễu thấy không vui.

- Ha ha, nào cùng đi ăn cơm rồi thong thả nói chuyện.

- Dạ...

Liễu tỉnh trưởng sải bước đi trước, Tống Tiểu Lôi ngoan ngoãn theo sau, nụ cười hết sức rạng rỡ, cứ như vì Liễu Tuấn tới, toàn thân trở nên rực sáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.