Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1741: Nhiệm vụ chính trị




Hiện giờ cán bộ toàn tỉnh cán bộ nào cũng coi Vương Cam thành đích hệ của Liễu Tuấn, không phải chỉ là đích hệ bình thường, mà đích hệ trong đích hệ, thân tín trong thân tín.

Nghĩ mà xem, giúp Liễu Tuấn đối đầu với bí thư tỉnh ủy, lật nàho Hồng Thiên Kính, làm Lưu Phi Bằng mất sạch thể diện, là hành động "vĩ đại" nhường nào, nếu không phải là tâm phúc thân cận nhất, sao có thể làm được?

Vậy mà không nhìn ra Vương Cam ôm chân Liễu Tuấn lúc nào.

Đúng là nhân tài.

Hồng Thiên Kính tự phụ lợi hại, nhưng bị Liễu Tuấn chôn một quả bom hẹn giờ bên cạnh mà hoàn toàn không phảt giác ra, bị người ta kéo đổ là hoàn toàn đương nhiên, chẳng có gì mà lạ.

Chỉ có Vương Cam biết rốt cuộc hắn và Liễu Tuấn có quan hệ gì.

Chơi tới giờ đây mới là lần thứ ba hắn ngồi đối diện với Liễu Tuấn, lần thứ hai là vào tết hắn tới nhà Liễu Tuấn chúc tết, nói chuyện được mấy phút thì bị người đến sau "đuổi" đi.

Nói thực trong lòng Vương Cam luôn không yên.

Tính ra, vị trí thị trưởng giữ được rồi, nhưng tỉnh lại phái Vương Lương Húc tới, cácn bộ An Phong vốn nơm nớp lo sợ đã yên ổn lại.

Điều này nói lên cái gì?

Nói rõ An Phong vẫn là hậu hoa viên của Lưu bí thư, Hồng Thiên Kính ngã ngựa, nhưng Lưu Phi Bằng không mất đi sự kiểm soát với An Phong, không phải lo An Phong thay đổi triều đại nữa.

Vương Cam đoán chừng Liễu Tuấn triệu kiến mình là muốn an ủi.

Dù sao Liễu tỉnh trưởng nổi tiếng "bao che cấp dưới", cho tới bây giờ chưa có người nào trèo lên thuyền Liễu tỉnh trưởng bị vứt bỏ.

Tuy suy nghĩ như thế nhưng đối diện với Liễu Tuấn, Vương Cam vẫn khẩn trương vô cùng.

- Đồng chí Vương Cam, Vương Lương Húc tới An Phong là do tôi đề nghị đấy.

Liễu Tuấn thong thả nói, Liễu Tuấn rất hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Vương Cam, thực ra trong lòng Liễu Tuấn cũng rất mâu thuẫn. Y không hài lòng với Vương Cam, cho dù không tra ra Vương Cam có sai phạm gì nghiêm trọng, nhưng hạng người hay "nghiêng ngả" như Vương Cam kỳ thực không phù hợp với tiêu chuẩn của Liễu Tuấn, vừa không có năng lực , nhân phẩm bình thường. Nếu như không phải cần phân hóa An Phong, Vương Cam kỳ thực là đối tượng Liễu Tuấn đả kích.

Chính trị đôi khi cũng bất đắc dĩ như thế.

Liễu Tuấn nếu là quan viên bình thường một lòng muốn leo lên trên thì sẽ không có sự mâu thuẫn này, thông lệ quan trường là, ai là người của tôi thì tôi giúp người đó, còn cái khác không cần suy nghĩ.

Nhưng Liễu Tuấn lại khác.

An bài Vương Cam ra sao, Liễu Tuấn phải suy nghĩ cho kỹ.

- Vâng, tỉnh trưởng anh minh.

Vương Cam vội gật đầu nói, hắn nói câu này thậm chí không kịp suy nghĩ ý tứ trong l nói của Liễu Tuấn, phản xạ điều kiện là nịnh bợ rồi hãy nói.

Đó là biểu hiện tiêu chuẩn của quan liêu.

Nịnh bợ xong, Vương Cam mới sững người ra.

Vương Lương Húc do Liễu Tuấn an bài tới?

Không phải chứ?

Vương Cam gần như lập tức nghĩ tới hai chữ cân bằng, Li tỉnh trưởng cũng phải chiếu cố tới tâm tình của Lưu bí thư, chủ động cho hắn xuống thang, để từ đó cho thấy, Liễu tỉnh trưởng chỉ nhắm vào Hồng Thiên Kính, đả kích sự kiêu ngạo của cán bộ Lưu hệ, còn An Phong vẫn là hậu hoa viên của Lưu bí thư, tôi không có ý xen vào.

Liễu Tuấn nhìn Vương Cam không nói.

Vương Cam đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Tâm cơ của vị tỉnh trưởng trẻ tuổi này ai có thể đoán được?

- Tỉnh trưởng, tôi công tác không tốt, trước kia quá chú trọng đoàn kết trong ban, không kiên quyết đấu tranh với sai lầm của Hồng Thiên Kính, đó là sai lầm của tôi, sau, sau này tôi sẽ nỗ lực thay đổi.

Vương Cam ấp a ấp úng nói, vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn gật đầu.

Dù sao đầu óc Vương Cam còn nhanh nhạy, nắm ngay được trọng điểm vấn đề, biết Liễu Tuấn thực sự quan tâm là cái gì.

- Vương Cam, trước kia công tác của đồng chí đúng là không hợp cách. Vấn đề An Phong nguy hiểm như thế, thân là tỉnh trưởng đồng chí có trách nhiệm không thể trốn tránh. May mà việc cải tạo khu nhà lán không tạo thành sự cố trọng đại, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.

Liễu Tuấn trầm giọng nói.

- Vâng.

Vương Cam lí nhí đáp, trông có vẻ rất hổ thẹn, nhưng trong lòng hắn có hổ thẹn hay không chỉ có hắn mới biết.

- Vương Lương Húc về mặt kiến thiết kinh tế rất có năng lực, đặc điểm của người này là suy nghĩ kín kẽ, làm việc tỉ mỉ, có đường lối. Cho nên tôi và Lưu bí thư đều mong đồng chí ấy tới có thể hiệp trợ tốt công tác của đồng chí, đem kinh tế An Phong thực sự đi lên, thực sự phát triển.

- Vâng.

Vương Cam rối rít gật đầu, lòng thầm thở phào.

Liễu Tuấn nói như thế ít nhất vị trí thị trưởng của hắn trong thời gian ngắn không bị điều chỉnh, cũng do kinh nghiệm Vương Lương Húc quá mỏng, trước đó là cán bộ chính xử, nếu như cấp bậc cao hơn một chút có lẽ trực tiếp thay vị trí của hắn rồi.

Nhìn vị trí trong đảng của Vương Lương Húc là biết, thành ủy phó bí thư! Hơn nữa chỉ thị rõ ràng xếp thứ ba sau Hứa Vân Huy và Vương Cam, còn trên cả phó bí thư chuyên chức và bí thư kỷ ủy, đây là ngoại lệ duy nhất trong 18 thành phố của tỉnh.

Thành phố khác không phải không có phó thị trưởng thường vụ kiêm phó bí thư thành ủy, nhưng đều xếp cuối trong các phó bí thư.

Tỉnh an bài như thế, chắc chắn mong hắn phát huy hiệu quả lớn nhất, nói từ ý nghĩa nào đó thì Vương Lương Húc là thị trưởng tạm quyền.

Chuyện này cũng đành, ai bảo căn cơ của mình không vững.

Có thể giữ được cái ghế thị trưởng là phải thắp hương rồi.

Nói như thế nào thì cũng tốt hơn khi cộng sự với Hồng Thiên Kính, ít nhất Hứa Vân Huy không uy thế như Hồng Thiên Kinh, Vương Lương Húc trên danh nghĩa là cấp dưới của hắn, còn có không gian luồn lách.

Nghĩ tới đây, Vương Cam thấy yên tâm hơn một chút.

- Đồng chí Vương Cam, làm cán bộ lãnh đạo, lúc nào cũng phải lấy quân chúng làm trọng, nghĩ cho quẩn quần. Đó mới là điều kiện tiền đề của công tác.

Liễu Tuấn nói.

Lần đầu tiên Liễu Tuấn nói thẳng ra như vậy trong văn phòng với cấp dưới.

Nhưng Vương Cam đúng là thiếu cái tâm vì dân, nếu như Vương Cam có thể thay đổi, tư tưởng dần dần ngả theo Liễu Tuấn, thì y chẳng ngại để cho hắn thực sự leo lên thuyền của mình.

- Vâng thưa tỉnh trưởng, tôi nhất định ghi nhớ lời dạy của tỉnh trưởng.

Vương Cam vội đáp.

- Trong thời gian sau này, công tác trọng điểm của An Phong là cải tạo khu lán trại, tôi biết công tác này có khó khăn nhất định, gánh nặng tài chính lớn. Nếu như không bị Hồng Thiên Kính làm xằng làm bậy, công tác này có thể ung dung bố trí hoàn thành trong 3 tới 5 năm. Nhưng hiện giờ cần phải hoàn thành trước thời hạn, vì trong lòng quần chúng thanh danh của thành ủy chính phủ An Phong đã rơi xuống đáy. Đồng chí Vương Cam, đừng xem nhẹ vấn đề thanh danh uy vọng, rất nhiều cán bộ của chúng ta không để ý tới vấn đề này, cho rằng nó không ảnh hưởng tới đại cục, kỳ thực đó là suy nghĩ sai lầm. Thành phố phát triển, nhân dân giàu có dựa vào cái gì? Không phải là mấy hạng mục, hay mấy xí nghiệp, mà là toàn dân đồng tâm hiệp lực, chỉ có khơi lên nhiệt tình của mọi người, mới có thể phát triển nhanh chóng. Nếu không phương án của chính phủ không ai hưởng ứng, không ai tin, thì phương án có tốt, có hoàn thiện đến đâu cũng có tác dụng gì?

Vương Cam nghiêm mình nói:

- Vâng, thị trưởngnói quá chính xác, tới người điếc cũng tỉnh ra.

Liễu Tuấn khoát tay.

Liễu tỉnh trưởng luôn không thích những lời nịnh bợ.

- Lại đây.

Liễu Tuấn đứng lên vẫy tay với Vương Cam đi thẳng tới tấm bản đồ lớn treo trên tường kia, tấm bản đồ quy hoạch An Phong này luôn ở trên tường văn phòng tỉnh trưởng, tỏ ra có chút "quỷ dị".

Dù sao Liễu Tuấn là tỉnh trưởng chứ đâu phải thị trưởng an Phong, một vị trỉnh trưởng, không thể chỉ quan tâm tới vấn đề một thành phố.

Từ đó có thể thấy việc cải tạo khu ổ chuột có sức nặng ra sao trong lòng Liễu Tuấn.

Vương Cam vội đứng dậy tới trước tấm bản đồ.

- Công tác cải tạo khu lán trại do Vương Lương Húc toàn quyền phụ trách, tất cả bao gồm cả đồng chí và đồng chí Hứa Vân Huy đều phải toàn lực hỗ trợ, giúp đỡ Vương Lương Húc làm tốt công tác này, không được phép níu chân.

Liễu Tuấn nghiêm túc nói.

Vương Cam luôn mồm vâng dạ.

Đây là củ khoai nóng, đẩy đi còn chả kịp ai ôm vào người làm gì? Đáng ra thì việc cải tạo này khá béo bở, chẳng phải Hồng Thiên Kính kiếm được hơn chục triệu sao? Thêm vào tiền hắn cho tình nhân Chu Ích Hoa của hắn cũng phải kiếm được bảy tám chục triệu. Nhưng hiện giờ ai còn dám thò tay vào? Không muốn sống nữa à? Hồng Thiên Kinh tới tám phần mười là mất đầu rồi, thành bí thư thành ủy thứ hai của tỉnh bị xử tử.

- Tôi biết, tài chính An Phong thực tế rất khó khăn, nhưng dù khó khăn vẫn phải làm tốt công tác này, liên quan tới lợi ích sát sườn của hơn trăm nghìn người dân là đại sự hàng đầu. Thế này tỉnh mỗi nắm sẽ cấp cho An Phong 1,5 tỷ, An Phong bỏ thêm 2 tới 3 trăm triệu, trong vòng ba năm nhất định phải hoàn thành cải tạo. Đương nhiên, khu thương nghiệp có thể dựng lên, đó là một trong số biện pháp giải quyết thiếu hụt tài chính, nhưng tiền đề là không được tổn hại tới lợi ích của quần chúng. Đồng chí Vương Cam, đây là nhiệm vụ chính trị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.