Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1689: Triệu kiến Uông Quốc Chiêu




Liễu Tuấn lập kế hoạch dùng thời gian 6 tháng hoàn thành việc tuần tra mỗi thành phố toàn tỉnh. Dù sao thân là một tỉnh trưởng, không thể mỗi ngày ở phía dưới, đa số thời gian phải ở Chính phủ tỉnh xử lý công vụ hằng ngày, hơn nữa một số khu có kinh tế tương đối lạc hậu, Liễu Tuấn cần ở thêm vài ngày để mà tìm hiểu tình huống, tổng kết kinh nghiệm, đề xuất nhiều cách nghĩ phát triển hợp thực tế hơn. Những thành phố có kinh tế tương đối phát triển như TP.Tiềm Châu, phần lớn công tác đã đi vào quỹ đạo. Thế nên thời gian Liễu Tuấn tuần tra, chủ yếu là bơm hơi cổ vũ cho họ, công tác cụ thể thì không cần nhúng tay vào quá nhiều.

Sau khi Phan Tri Nhân nhậm chức sở trưởng sở Thẩm kế, y theo yêu cầu của Liễu Tuấn cấp tốc phái ra các nhóm thẩm kế về các thành phố. Bởi trước đây sở Thẩm kế vẫn luôn nằm trong tay Ngô Vĩnh Hoa, Phan Tri Nhân mới đến hầu như toàn không có cán bộ thân tín có thể dùng được. Độ chuẩn xác của kết quả thẩm kế lần này ra sao, Liễu Tuấn và Phan Tri Nhân đều không ôm hy vọng quá cao.

Tuy nhiên Phan Tri Nhân mới vừa đến sở Thẩm kế liền truyền ra tin tức, nói là vì tăng cường lực lượng thẩm kế của tỉnh A đã cầu viện với sở Thẩm kế quốc gia, yêu cầu từ sở Thẩm kế quốc gia và tỉnh thành phố khác trao đổi một số nhân viên thẩm kế nòng cốt có kinh nghiệm phong phú đến sở Thẩm kế tỉnh A nhậm chức.

Tin tức này vừa truyền ra, các cán bộ của sở Thẩm kế đều khẩn trương lên. Không hề nghi ngờ, sở Thẩm kế quốc gia và sở Thẩm kế tỉnh thành phố khác trao đổi cán bộ, nhân sinh mà không quen, khẳng định phải dựa vào tân sở trưởng. Những người này một khi trở thành tâm phúc của Phan sở trưởng thì sẽ được an bài cương vị thích hợp, cũng ý nghĩa là có người sẽ phải xê dịch vị trí.

Phan Tri Nhân ở trên hội nghị hoan nghênh nhậm chức đã rõ ràng đưa ra lục tự chân ngôn của Liễu Tuấn -- "phải tiến bộ, xuất thành tích!"

Kết quả thẩm kế lần này sẽ là một cái cọc tiêu quan trọng để Phan sở trưởng khảo sát các cán bộ trong sở. Nếu ai đi phía dưới vui chơi giải trí, cùng "hoà mình" với các cán bộ thành phố, tuy hai mà một, tùy tiện cầm một cái báo cáo để lừa dối Phan sở trưởng thì còn phải duyệt qua một cửa này. Giả sử mức độ quá lớn thì phải chuẩn bị cho ra rìa!

Mọi người đều rất rõ, Phan Tri Nhân là thư ký tiền nhiệm của Liễu Tuấn, là một tướng tài Liễu Tuấn đặc biệt yêu cầu từ sở Thẩm kế quốc gia, đặt ở Tiềm Châu bồi dưỡng một đoạn thời gian, hôm nay được giao trọng trách. Một người như vậy có thể nói là chi chính trong chi chính, tâm phúc trong tâm phúc của Liễu Tuấn. Tại phương diện thủ pháp chấp chính có "trích dẫn" thủ pháp của Liễu Tuấn thì điều đó hoàn toàn trong dự liệu của mọi người.

Thời gian Liễu Tuấn tại TP.Ngọc Lan đã nổi danh là "quá tam ba bận". Nói cách khác, một cán bộ, tối đa chỉ có thể bị Liễu tỉnh trưởng răn dạy ba lần, sau ba lần vẫn còn chưa cải thiện, vậy thì sẽ không cần nhọc công phí lòng nữa.

Phan Tri Nhân vừa mới tiếp nhận sở Thẩm kế, có lẽ chưa hẳn cho người ta ba lần cơ hội đâu!

Liễu Tuấn dự định sau khi một số những báo cáo thẩm kế đưa lên, căn cứ vào kết quả thẩm kế rồi mới quyết định thành phố nào sẽ là trọng điểm giám sát. Đây là điểm khác nhau giữa Liễu Tuấn và các quan viên thông thường khác, mỗi khi y chủ chính một nơi đều sẽ đặt "cộng đồng giàu có" ở vị trí đầu để suy tính. Có thể trong cảm nhận của người bình thường, nhận định Liễu Tuấn sẽ có điều thiên vị đối với TP.Ngọc Lan và Tiềm Châu, dù sao hai thành phố này là nơi y đã từng chủ chính qua, hôm nay còn là "hậu hoa viên" của y nữa, TP.Ngọc Lan và Tiềm Châu đạt được thành tích càng tốt thì càng chứng minh năng lực của Liễu tỉnh trưởng rất cao.

Liễu Tuấn không đến mức hạn hẹp như vậy.

Y rất hy vọng quần chúng của tỉnh A dưới sự trị vì của y cuộc sống có thể càng ngày càng tốt, càng hạnh phúc hơn.

Đương nhiên, nguyện vọng thì nguyện vọng, có thể thực hiện được hay không thì còn cần phải nỗ lực phấn đấu, cần mọi người đồng tâm hiệp lực nỗ lực phấn đấu.

Liễu Tuấn tại phòng làm việc, khẽ nhíu mày nhìn mấy đề tài Hứa Vân Huy đưa tới hội nghị Thường vụ Chính phủ tỉnh để dự định bàn bạc. Căn cứ quy tắc của hội nghị Thường vụ Chính phủ tỉnh, tỉnh trưởng, phó tỉnh trưởng và trợ lý tỉnh trưởng đều có thể đề xuất đề tài thảo luận, cuối cùng sẽ do tỉnh trưởng gõ nhịp quyết định những đề tài này được đưa lên hội nghị Thường vụ thảo luận hay không. Quy tắc của hội nghị xử lý Thường vụ Tỉnh trưởng cũng không nghiêm ngặt, có đề tài trước tiên cần đề xuất cho tỉnh trưởng xét duyệt, cũng có đề tài tạm thời đề xuất tại trên hội nghị.

Tư liệu Hứa Vân Huy đưa tới lần này là đề tài do phó tỉnh trưởng Thường vụ Uông Quốc Chiêu đề xuất, không ngờ là y chang như các đề tài lần Liễu Tuấn "đại náo" hội nghị Thường vụ, nếu như nhất định phải nói có điểm khác nhau thì chính là khu Khai phá, khu kinh tế các nơi xin thành lập mới bớt đi 2 cái, chỉ còn có 17.

Xem ra Lưu Phi Bằng làm bí thư Tỉnh ủy một đoạn thời gian tự cho là thế cục đã ổn định, lại không chịu nổi tính tình muốn vật tay cùng Liễu tỉnh trưởng.

Có thể, điều này vốn chính là "điều kiện" để bên kia ủng hộ hắn đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy.

Liễu Tuấn nhìn những nghị án thảo luận này, khóe miệng nở một nụ cười châm chọc, tiện tay ném đến một bên rồi dựa vào ghế, châm một điếu thuốc thong thả hút, trong đầu dâng lên một cổ phẫn uất.

Vì sao không thể nghiêm chỉnh mà làm việc chứ?

Vì đấu tranh chính trị, mang cả tiền đồ phát triển kinh tế của một tỉnh thậm chí cả quốc gia để làm "tền đặt cược" !

Liễu Tuấn nhìn không vừa mắt những loại hành vi này.

Cho dù họ thành công, dùng loại thủ đoạn này để mưu cầu vị trí càng cao hơn, nhưng với nước với dân lại có lợi ích gì?

Một điếu thuốc mãi mới hút xong, tâm tình Liễu Tuấn sớm đã bình phục, lại cầm lấy phần tư liệu nhìn kỹ một lần, sau đó đưa tay cầm lấy điện thoại trên bàn công tác gọi cho Uông Quốc Chiêu.

"Xin chào đồng chí Quốc Chiêu, là tôi.. . ừ, mời đồng chí hiện tại đến chỗ tôi ngay, tôi có một số vấn đề muốn trao đổi với đồng chí."

Liễu Tuấn bình thản nói, không có lễ nghi phiền phức gì hết, ngay cả câu "hiện tại đồng chí có thời gian không" cũng giảm bớt.

"Được, tỉnh trưởng đợi một lát, tôi sẽ qua ngay!"

Uông Quốc Chiêu thuận miệng đáp. Tỉnh trưởng và phó tỉnh trưởng Thường vụ đều làm việc tại văn phòng số 1 của Chính phủ tỉnh, Uông Quốc Chiêu buông điện thoại, lập tức đi tới phòng làm việc của Liễu Tuấn."

"Chào tỉnh trưởng!"

"Đồng chí Quốc Chiêu ngồi đi."

Liễu Tuấn không đứng dậy nắm tay cùng Uông Quốc Chiêu, cũng không mời Uông Quốc Chiêu an vị, chỉ hướng Uông Quốc Chiêu gật đầu, rất tùy ý chào hỏi một tiếng. Phó tỉnh trưởng Thường vụ là trợ thủ chính yếu của tỉnh trưởng, giữa hai người bình thường sẽ thương thảo công việc cùng với nhau nên không cần thiết phải quá rườm rà.

Trên khuôn mặt âm lãnh của Uông Quốc Chiêu nhìn không thấy bất cứ sự biến đổi nào, mỉm cười ngồi xuống ghế đối diện với Liễu Tuấn. Cũng không phải là loại tư thế ngồi nửa mông để tùy thời chuẩn bị đứng dậy, cũng không phải tư thế ngồi tùy ý chẳng quan tâm. Nhìn qua tất cả đều rất quy củ.

Phải nói, đây là "chiêu bài tác phong" của Uông Quốc Chiêu, loại thái độ bình tĩnh như nước này khiến Uông Quốc Chiêu ở trước mặt cấp dưới tăng thêm được mấy phần uy vọng. Nhưng Liễu Tuấn cảm thấy loại thái độ này cũng có khả năng ảnh hưởng đến bước tiến của Uông Quốc Chiêu.

Thân là quan lớn, trầm ổn tuy là rất quan trọng, nhưng quá trầm ổn thì sẽ mất đi sức sống. Dưới chính sách cán bộ Trung ương "trẻ tuổi hóa", "chuyên nghiệp hóa" của Trung ương, quá độ trầm ổn chưa hẳn thấy rõ tất cả đều là chuyện tốt.

Uông Quốc Chiêu đảm nhiệm phó tỉnh trưởng Thường vụ, đây là điều kiện tiền đề Lưu Phi Bằng đồng ý cho Trần Kỳ Mưu lui xuống tuyến 2. Để chế ước hy vọng của Liễu Tuấn, Lưu Phi Bằng ký thác ở trên người Uông Quốc Chiêu.

Kỳ thực bản thân Uông Quốc Chiêu rất không thích gì loại "trọng trách" này. Uông Quốc Chiêu rất rõ, mặc dù mình được xem là một cao thủ đấu tranh chính trị, nhưng Liễu Tuấn cũng không thua kém chút nào, hơn nữa Liễu Tuấn chiếm vị trí tỉnh trưởng có lợi, phía sau còn có tập đoàn chính trị khổng lồ chống đỡ. Tất cả điều này đều cực kỳ bất lợi đối với Uông Quốc Chiêu.

Cùng đối chọi với Liễu Tuấn, chỉ một bước vô ý, thì có thể thân bại danh liệt, sẽ không có cơ hội.

Vô số sự thực, đã chứng minh điểm này.

Đến tận bây giờ, người cùng Liễu Tuấn chính diện giao phong mà vẫn chưa có bại chỉ có một Lưu Phi Bằng. Nhưng điều này cũng không chứng minh Lưu Phi Bằng cao minh hơn những người khác, chỉ là hắn và Liễu Tuấn chỉ mới triển khai xung đột chính diện mà thôi, tạm thời Liễu Tuấn cũng chưa đủ thời gian để mà "hạ sát thủ".

Tuy nhiên bản thân Lưu Phi Bằng thì không cho rằng như thế. Bất kể là bản thân Lưu Phi Bằng tâm cao khí ngạo hay là bố trí của đại phái hệ, Lưu Phi Bằng cũng không nghĩ lui bước, quyết định quyết tâm tại tỉnh A tranh cao thấp với Liễu Tuấn.

Uông Quốc Chiêu rơi vào đường cùng, chỉ có thể đảm nhiệm người tiên phong này!

Bất kể hắn có nguyện ý hay không, tiền đồ chính trị của hắn lúc này đã gắn bó chặt chẽ với Lưu Phi Bằng.

"Đồng chí Quốc Chiêu, những nghị án này tôi đã từng biểu hiện rõ là không thể đồng ý, vì sao còn muốn đề xuất vậy?"

Liễu Tuấn chỉ vào phần tư liệu nhìn Uông Quốc Chiêu, giọng điệu bình tĩnh nhưng lời nói không hàm hồ chút nào, không quanh co lòng vòng. Đi thẳng vào vấn đề càng lúc càng trở thành phong cách của Liễu Tuấn. Đến tầng cấp như y, khi thảo luận vấn đề cụ thể, nói lan man kỳ thực hoàn toàn không cần thiết. Dù sao hạng mục kiến thiết cụ thể mà không phải là điều chỉnh cán bộ nhân sự.

"Tỉnh trưởng, tôi biết ngài đã từng có chỉ thị minh bạch, nhưng tôi cho rằng tình huống hiện tại đã khác mấy tháng trước, cho nên có một số đề tài vẫn cần phải thảo luận lại."

Uông Quốc Chiêu cũng không lảng tránh ánh mắt của Liễu Tuấn, thong thả nói.

Liễu Tuấn ung dung nói: "Đồng chí Quốc Chiêu, cái gọi là tình huống đã khác mấy tháng trước là thế nào?"

"Tỉnh trưởng, hiện nay mấy tỉnh thị anh em khác đều đang xây dựng các loại khu Khai phá, khu kinh tế. Chúng ta có thể thử phân tích một chút, vì sao họ muốn làm những khu Khai phá này. Dù sao rất nhiều tỉnh thị anh em, tốc độ phát triển kinh tế của họ đã vượt xa tỉnh A chúng ta, kinh nghiệm của họ đáng để chúng ta tham khảo."

Uông Quốc Chiêu vẫn bình tĩnh nói.

Liễu Tuấn khẽ nhíu mày: "Mời đồng chí Quốc Chiêu nói cho tỉ mỉ, kinh nghiệm nào của họ đáng để chúng ta tham khảo vậy?"

Uông Quốc Chiêu rất hiển nhiên chú ý tới động tác nhíu mày của Liễu Tuấn, không trả lời ngay mà suy nghĩ một chút, mới cẩn thận nói: "Tỉnh trưởng, rất nhiều khu Khai phá và khu kinh tế trong tỉnh chúng ta đều là xây dựng từ 10 năm trước, và không thể phủ nhận, thời gian đó chính là như ong vỡ tổ, chạy theo trào lưu mới. Bởi vì xây khu Khai phá hoặc là khu kinh tế là có thể yêu cầu được chính sách tốt, hạng mục tốt, còn có thể yêu cầu tài chính giúp đỡ. Thời gian đó chúng ta trên cơ bản không có kinh nghiệm làm khu Khai phá, đều là "mò đá qua sông". Cho nên, hiện tại rất nhiều khu Khai phá kinh doanh bất thiện, dẫn đến lỗ lã, điều đó chính là hiện tượng bình thường. Thế nhưng hiện tại đã khác, chúng ta có kinh nghiệm, có thể xây khu Khai phá rất tốt, sản sinh hiệu quả và lợi ích tích cực."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.