Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1579: Miêu Chính Cường sợ hãi




Liễu Tuấn giơ hai tay vỗ xuống bàn, hội trường lập tức an tĩnh.

"Các đồng chí, việc này không cần lo, Phủ thị chính Thành ủy tuyệt đối sẽ không để mọi người tiếp tục ở trong nhà hư hại. Chấp chính vì dân là tôn chỉ của đảng ta. Nhà hiện tại mọi người đang ở chúng tôi sẽ mời chuyên gia giám định, nếu như có thể chữa trị thì chữa trị. Không thể chữa trị thì sẽ xây lại nhà mới. Nói ngắn lại một câu, công tác của Chính phủ phải lấy sự thoả mãn của quần chúng để làm tiêu chuẩn cao nhất để bình phán."

Liễu Tuấn nói thong thả, cũng không hùng hồn lại giống như đang tự thuật lại một việc đương nhiên, không làm ra vẻ chút nào. Nói đến cũng lạ, thái độ bình tĩnh như thế này của Liễu Tuấn khiến trong lòng quần chúng rất yên ổn, hình như người thanh niên này rất đáng để tín nhiệm.

"Được, Liễu bí thư, chúng tôi đều nghe nói qua bí thư là một vị quan tốt, là Liễu Thanh thiên, ở trên internet tôi cũng thường thấy tin tức của quần chúng phục vụ. Chúng tôi tin tưởng bí thư, tin tưởng Phủ thị chính, sẽ làm chủ cho chúng tôi!"

Cậu thanh niên lên tiếng lúc trước lại đứng dậy, cao giọng nói.

"Đúng, Liễu bí thư, chúng tôi tin tưởng anh!"

Mấy đại biểu cư dân khác cũng đồng loạt nói.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu, trên mặt hiện ra một chút vui mừng.

Mọi việc được quyết định như vậy, Liễu Tuấn lập tức gọi điện thoại cho Triệu Ngạn, mặc dù Triệu Ngạn đã lui xuống tuyến 2, còn đảm nhiệm bí thư Đảng uỷ của tổng công ty Trường Phong, trên thực tế, uy vọng của hắn ở trên công ty vẫn không người nào có thể vượt quá, rất nhiều đại sự của công ty không có hắn gật đầu thì không thực thi được. Mỗi khi chủ tịch tân nhậm gặp đại sự đành phải chủ động liên hệ với hắn.

Nghe xong yêu cầu của Liễu Tuấn, Triệu Ngạn lập tức đáp ứng: "Xin bí thư yên tâm, chuyện này cứ đặt ở trên người lão Triệu tôi! Bí thư nói đi, có bao nhiêu nhà muốn dọn qua đây?"

"Khoảng chừng 160 nhà!"

Liễu Tuấn đáp, mỗi tòa nhà tại khu an trí có thể chứa 40 nhà, lúc này có 4 tòa xuất hiện sự cố thì có 160 nhà dân cần phải dọn qua.

"160 nhà, được, không thành vấn đề, tạm thời tôi sẽ an bài cho mỗi nhà hai gian phòng, mặc dù hơi cũ nhưng có thể sử dụng, đều là nhà còn tốt, điện nước đầy đủ, tôi sẽ bảo người đi quét dọn trước, trong vòng hai ngày có thể bàn giao sử dụng!"

Triệu Ngạn nói không chút do dự, giống như chiến sĩ tiếp thu nhiệm vụ tác chiến vậy.

Liễu Tuấn mỉm cười: "Ha ha, lão Triệu, cảm ơn anh!"

"Bí thư nói thế là khách sáo rồi, việc này cũng là vì dân chúng TP Ngọc Lan mà, sao tôi có thể không ủng hộ? Bí thư yên tâm đi, sau khi họ dọn qua đó sẽ là nhân viên của công ty Trường Phong chúng tôi, Triệu Ngạn tôi sẽ đối xử với họ bình đẳng, tuyệt sẽ không phân biệt đối xử. Tết âm lịch năm nay, công nhân viên chức trong xưởng sẽ có quà tết, họ cũng có, một người không thiếu. Tiền đó là của quốc gia, xài trên người dân chúng cũng như nhau cả thôi!"

Triệu Ngạn lớn tiếng nói, "bảo chứng" với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn mỉm cười, sau đó thuật lại một lần những lời nói của Triệu Ngạn với các đại biểu cư dân.

Các đại biểu đều rất mừng rỡ, tâm tình phiền muộn khi lần thứ hai "bị ép" dọn nhà cũng thoáng hòa hoãn.

Lúc này Liễu Tuấn chỉ định Dương Tư Ngôn toàn quyền phụ trách chuyện thu xếp tạm thời lần này, yêu cầu phải xuất động xe cộ, nhân viên, hiệp trợ quần chúng dọn nhà, đợi sau khi bên công ty Trường Phong chuẩn bị xong sẽ dùng tốc độ nhanh nhất di dời toàn bộ quần chúng trong những tòa nhà hư hại ra ngoài, thời gian hoàn tất không thể vượt quá một tuần.

Dương Tư Ngôn liên tục gật đầu, vừa gật đầu vừa vuốt mồ hôi.

Sau khi tiễn bước các đại biểu, Liễu Tuấn mời Trình Văn Đạo và Hoàng Trọng Quân cùng đi đến Thành ủy nói chuyện, hai người Trình Hoàng khước từ, nói là còn muốn đi đến những nơi khác để tìm hiểu một số tình huống, tạm thời không làm phiền Lý thị trưởng và Liễu bí thư.

Liễu Tuấn mỉm cười, cũng không miễn cưỡng.

Đến khi nhóm Liễu Tuấn đi ra ngoài, một chiếc xe Mercedes xa hoa lướt qua rồi dừng lại phía trước phòng làm việc, phát ra một tiếng phanh xe chói tai.

Liễu Tuấn không khỏi nhíu mày.

Rất nhanh, từ trong Mercedes đi ra một người béo ú, toàn thân tròn vo, nhìn hình dáng này, mặc dù còn chưa vượt qua được trọng tải của Bàn Đại Hải nhưng cũng xấp xỉ, nếu như nói Bàn Đại Hải là voi thì cấp bậc của người này chí ít cũng vượt qua Hà Mã!

Cha mập này mặc chiếc áo lông rộng thùng thình màu xám, vừa vuốt mồ hôi vừa chạy lên bậc thang văn phòng làm việc, thịt mỡ trên người dù cho áo lông cũng che không được, mỗi lần lắc lư như đang khiêu vũ vậy.

Người này Liễu bí thư cũng nhận ra, chính là ông chủ của điền sản Hào Uyển Miêu Chính Cường.

Miêu Chính Cường chính là đại biểu của Hội đồng nhân dân thành phố, phó hội trưởng Hiệp hội xí nghiệp gia tư doanh, Liễu bí thư đã gặp qua hắn vài lần trong một vài hội nghị trong thành phố, một người để ấn tượng mạnh như vậy, đương nhiên đã gặp qua là không quên được.

"Liễu bí thư, Lý thị trưởng. . . xin lỗi xin lỗi. . ."

Miêu Chính Cường giương mắt thấy Liễu Tuấn và Lý đang đứng ở đỉnh bậc thang, còn chưa chạy tới gần, trên bậc thang đã thở hổn hển, có thể thấy được vừa leo vừa nói chuyện đã rất cố sức.

Thật vất vả, Miêu Chính Cường mới leo lên được đỉnh bậc thang, vươn hai cánh tay tròn vo muốn nắm tay với Liễu Tuấn, tuy nhiên duỗi đến nữa đường thì cứng đơ. Liễu bí thư hoàn toàn không có ý muốn nắm tay với hắn, chỉ thản nhiên nhìn hắn, ánh mắt có chút lạnh lẽo.

Ánh mắt lạnh lùng này không khỏi khiến Miêu Chính Cường rùng mình, mồ hôi nóng trên người giống như thoáng cái đã tan biến.

"Miêu Chính Cường, đi theo tôi!"

Liễu Tuấn thản nhiên gọi thẳng tên, không phải "Miêu tổng" mà cũng không phải "ông chủ Miêu".

Mọi người nhất thời đều nghiêm mặt, đám người Hạ Vũ và Dương Tư Ngôn vốn còn đang tươi cười nhưng cũng vội vàng thu liễm. Khuôn mặt bình tĩnh, không rên một tiếng đi theo sát phía sau Liễu Tuấn xuống bậc thang, khi đi qua bên người Miêu Chính Cường đều nhìn không chớp mắt, giống như trên người Miêu Chính Cường đang mang theo kịch độc vô danh, chỉ cần hơi tới gần là sẽ bị nhiễm vậy.

Miêu Chính Cường đứng đực tại đó, trên khuôn mặt tròn vo béo ú lúc đỏ lúc trắng, trong hai mắt nhìn bóng lưng Liễu Tuấn đã hiện lên hận ý. Tuy nhiên Miêu Chính Cường cũng không đứng lâu, lại đành phải hoạt động thân thể to béo đi theo phía sau.

Có thể thấy được Liễu Tuấn đang rất phẫn nộ, Miêu Chính Cường không chút nghi ngờ, chỉ cần mình ứng đối một điểm không thoả đáng sẽ bị Liễu bí thư trừng trị!

Người này có tiếng với thủ đoạn độc ác!

Liễu Tuấn lại đi tới trước tòa nhà số 86, lúc này mới xoay người lại chỉ vào vết nứt thật dài trên vách tường, hỏi: "Miêu Chính Cường, vết nứt này là thế nào?"

Miêu Chính Cường lau mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: "Cái này. . . cái này, Liễu bí thư, cái này là do nhất thời không xem xét, kiểm tra kỹ địa chất, không phải chúng tôi cố ý. Tôi bảo đảm, trên kiến thiết thi công không hề có một hành vi gian trá nào, đây. . .đây chỉ là do không cẩn thận mới tạo thành. . ."

"Không cẩn thận? Không cẩn thận có thể đi xây nhà hư hại? Biết rõ là nguy hiểm còn cho hơn 100 người đi vào ở? Anh có biết 4 tòa nhà này có bao nhiêu người ở không? 160 người! 160 mạng người, hiểu không?"

Giọng Liễu Tuấn không cao, nhưng lại băng lãnh!

Miêu Chính Cường lại lau mồ hôi, nói: "Liễu bí thư, đây là hiểu lầm, lúc đó vết nứt này còn chưa xuất hiện, chúng tôi. . . chúng tôi cũng không biết là hư hại. . . Cục Xây dựng. . ."

Miêu Chính Cường nói chưa hết đoạn sau. Dưới tình thế cấp bách hắn vốn định nói "cục Xây dựng đã nghiệm thu", liếc mắt thoáng nhìn Hạ Vũ ở bên cạnh, mới hiểu được chỉ không cẩn thận sẽ phạm thêm sai lầm, không phải sẽ đắc tội với Hạ Vũ sao? Sau này đừng nghĩ tiếp tục kinh doanh điền sản tại TP Ngọc Lan nữa.

"Anh có phải định nói cho tôi biết cục Xây dựng đã nghiệm thu, đúng không? Mặc kệ là ai nghiệm thu cũng không có tác dụng, sự thực xảy ra trước mắt. Chuyện này, cục Xây dựng có trách nhiệm, chủ thầu xây dựng các anh càng có trách nhiệm. Xây ra nhà hư hại thì không việc gì, có thể đập đi rồi xây lại, nhưng biết rõ là hư hại còn cho người đi vào ở, việc này thì không thể tha thứ. Thương nhân cũng phải có lương tri, trong óc của anh không thể chỉ chứa tiền!"

Liễu Tuấn hơi cao giọng nói.

Mọi người, bao gồm cả Lý Đào đều hơi chấn động.

Đây đã là Liễu Tuấn gắng sức kiềm chế, dù sao Miêu Chính Cường không phải là cán bộ trong thể chế nên Liễu Tuấn không có quát lớn tiếng. Vừa rồi y đối với Hạ Vũ không phải thái độ này. Tuy nhiên sự phẫn nộ trong lòng Liễu Tuấn thì thấy rõ không thể nghi ngờ.

"Vâng vâng, Liễu bí thư, tôi nhận sai tôi nhận sai, đều là chúng tôi làm việc không cẩn thận tạo thành, tôi sẽ lập tức sửa, lập tức gọi người qua đây kiểm tra lại, đập đi xây lại, nhưng. . .nhưng những hộ gia đình này không dễ thu xếp. . ."

Miêu Chính Cường cũng ý thức được tình thế đã đặc biệt nghiêm trọng, cũng không bất chấp cái khác, lập tức hướng Liễu Tuấn nhận sai.

"Việc này anh không cần quan tâm, chúng tôi đã an bài được rồi. Nhiệm vụ của anh chính là lập tức tổ chức đội ngũ kiểm tra lại một lần nữa toàn bộ những tòa nhà ở đây, để xem còn tồn tại hiểm họa nào nữa không. Chỉ cần còn tồn tại nhân tố không an toàn thì đều phải lập tức sửa san, nên cải tạo thì cải tạo, không thể cải tạo thì phải phá bỏ xây lại. Việc này tuyệt đối không thể sơ suất!"

Liễu Tuấn kiềm nén lửa giận, trầm giọng phân phó.

"Vâng vâng, tôi nhất định phục tòng chỉ thị của Liễu bí thư, lập tức sẽ chỉnh sửa!"

Miêu Chính Cường lại luân phiên đáp ứng.

"Về phần vấn đề an trí lại cho những hộ gia đình này chúng tôi cũng đã thương lượng qua, tạm thời dời tới công ty Trường Phong. Toàn bộ phí dụng sản sinh trong quá trình di dời do điền sản Hào Uyển các anh gánh chịu. Có một số đồ trang trí nội thất trong số 160 hộ gia đình đã cố định tốt, không có biện pháp để tháo gỡ, tổn thất tạo thành cũng phải do điền sản Hào Uyển các anh bồi thường. Nhiệm vụ này, Dương Tư Ngôn, anh phụ trách chứng thực, không thể để quần chúng chịu thiệt!"

Dương Tư Ngôn vội lên tiếng đáp ứng.

Miêu Chính Cường cũng liên thanh đáp ứng. Chỉ cần có thể tránh thoát một kiếp này, một chút tổn thất thì có đáng là gì?

Liễu Tuấn chuyển hướng cục trưởng xây dựng thành phố: "Hạ Vũ!"

"Có ạ!"

Hạ Vũ kìm lòng không đậu ưỡn thẳng lưng.

"Cục xây dựng các anh lập tức tổ chức một lần kiểm tra chất lượng trong phạm vi toàn thành phố, phải thực sự đầy đủ, không được chỉ có bề ngoài! Kết quả kiểm tra phải báo cáo văn bản với tôi!"

"Vâng! Liễu bí thư!"

Hạ Vũ khép kín hai chân, kính cẩn đáp


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.