Edit: Y Y
Thiển Vũ một đường theo sát đến một ngôi nhà ở kinh thành, trốn trong góc tối, nàng nhìn người bị theo dõi vào nhà không chút trở ngại nào. Trong lòng thầm nghi ngờ tại sao người này lại giết người bên cạnh hoàng thượng? Nhìn bên trong đèn đuốc sáng trưng, lúc này không phải thời cơ tốt để đi vào, nếu như bị phát không phải đã rút dây động rừng sao. Thiển Vũ quyết định sẽ tìm lúc thích hợp lẻn vào trong để xem người trong phòng rốt cuộc là ai?
Lãnh Kình Thương quay về Ảnh môn liền tìm Đỗ Chính Liên bẩm báo chuyện trong Thần Hi cung: “Sư bá, kế hoạch trong cung đã thành công. Chỉ cần hoàng thượng lo lắng quá mức thì độc chúng ta hạ sẽ có tác dụng.” Không thể không nói, mặc dù kế hoạch của sư bá không hoàn mỹ nhưng vô cùng tàn nhẫn. Đối với người đã từng là phu quân của mình cũng xuống tay không chút do dự.
Đỗ Chính Liên cười gật đầu: “Tốt, ta lập tức phái người tới Mạc quốc đưa tin để bọn họ lập tức xuất binh.” Thật tốt quá, không nghĩ đến kế hoạch sẽ thuận lợi như vậy. Hiên Viên Vinh Hi, thật đáng tiếc là Đỗ Chính Liên ta không thể tận mắt thấy ngươi chết trước mặt ta. Nhưng không sao, ta sẽ làm cho Lâm Ánh Nguyện và Hiên Viên Hạo Thành chết trước mặt ta.
Nghe xong lời Đỗ chính Liên, Lãnh Kình Thương nhíu mày có phần lo lắng hỏi: “Sư bá, nhị thiếu phu nhân của Tô gia vốn là công chúa Duyệt quốc, người khẳng định hoàng thượng sẽ giam giữ nàng sao?” Cho dù Duyệt công chúa đã gả đến triều đình Hiên Viên nhưng chuyện nàng là công chúa Duyệt Quốc là không thể thay đổi. Nếu nàng bị nhốt vào thiên lao thì sẽ không còn ai biết cách giải độc trên người Hiên Viên Vinh Hi, hắn không hề quên, sư bá tìm được độc kia ở Duyệt quốc.
“Nhất định hắn sẽ bắt giam nàng.” Làm vua sợ nhất là người khác có tư tưởng chiếm đoạt giang sơn của hắn, Hiên Viên Vinh Hi cũng vậy. Nếu hắn biết bản đồ bố trí binh lực canh phòng bị Tô gia để lộ còn có thể tin tưởng Tô gia sao. Mà nha đầu Duyệt Tâm kia lại là công chúa của Duyệt quốc, hoàng thượng sẽ không thể không bắt giam nàng. Hiên Viên Vinh Hi càng nghi ngờ Tô gia thì bọn họ càng có lợi.
Tuy nói vậy nhưng Lãnh Kình Thương lại bắt đầu lo lắng chuyện khác, lên tiếng hỏi: “ Sư bá, nếu hoàng thượng bắt công chúa Duyệt quốc, Duyệt quốc sẽ bỏ qua cho hoàng thượng sao? Bọn họ sẽ không nhân cơ hội này xuất binh tấn công Hiên Viên chứ? Dù sao đây cũng là một lý do tốt, nếu Duyệt quốc và Mạc quốc xuất binh, người dân Hiên Viên còn có thể sống yên ổn sao?” Mặc dù Duyệt quốc không giàu có bằng Hiên Viên nhưng nếu bắt tay với Mạc quốc cùng xuất binh đánh Hiên Viên thì nhất định Hiên viên sẽ không chống đỡ được. Cho dù Dạ hoàng tử có ngồi lên ngôi vị hoàng đế cũng chỉ sợ không ngồi được lâu.
Đỗ Chính Liên liếc nhìn Lãnh Kình Thương rồi nở nụ cười thản nhiên. Sau này nàng còn muốn làm thái hậu, sao nàng lại không nghĩ đến chuyện này chứ, lên tiếng nói: “Kình Thương, ngươi yên tâm, ngươi đi làm chuyện kế tiếp nên làm, chuyện Duyệt quốc ngươi không cần lo lắng, bây giờ Hoàng đế Duyệt quốc mới đăng cơ, tình hình không ổn định, Tiêu quý phi Duyệt quốc và con của nàng đang có mưu đồ soán ngôi vua. Hoàng đế Duyệt quốc còn chưa lo xong cho bản thân mình thì sao có khả năng dẫn binh đánh triều đình Hiên Viên, hắn còn phải dùng binh lính để đảm bảo có thể ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế.”
Đi đến bước này, nàng và Tiêu Ninh đã bàn bạc kĩ rồi, bây giờ Tiêu Ninh sẽ nghe theo lời nàng, nghĩ biện pháp không để Duyệt quốc xuất binh tấn công Hiên Viên. Chờ Dạ nhi lên ngôi vua thì nàng sẽ giúp để con trai Tiêu Ninh đoạt được ngôi vị hoàng đế. Dĩ nhiên đây chỉ là giao ước, bản thân nàng sẽ không làm theo ước hẹn này.Chỉ cần Dạ nhi lên làm hoàng đế thì nàng sẽ bắt tay với Mạc quốc tấn công Duyệt quốc.
Lãnh Kình Thương trầm tư suy nghĩ cảm thấy Đỗ Chính Liên nói cũng có lý liền gật đầu không nhiều lời nữa. Lòng dạ của nữ nhân còn độc ác hơn cả nam nhân.
Tại biên ải, Mạc quốc đột ngột xuất binh làm cho tướng sĩ triều đình Hiên Viên ở đây không kịp chuẩn bị, hơn nữa mỗi lần Mạc quốc đánh đều trúng lực lượng phòng thủ của Hiên Viên. Ước chừng không đến một ngày, nước Hiên Viên không hề dự đoán được tình hình trước mắt, đã bị Mạc quốc chiếm hai tòa thành. Cuối cùng nhờ địa hình Ung Ninh quan hiểm trở mới tránh được tình thế binh bại như núi đổ.
Hiên Viên Vinh Hi nhận được tin cấp báo từ biên quan truyền đến, xem xong liền ôm ngực đứng bật dậy, giận dữ nói không ra lời.
Quý công công thấy vẻ mặt hoàng thượng không bình thường vội cho người đi mời thái y tới xem, thì bị Hiên Viên Vinh Hi vẫy tay ngăn cản: “Đi, đi mời các đại thần tới nội các, cả Tô thừa tướng và Đỗ tướng quân.” Dừng một chút lại nói: “Gọi cả Dạ hoàng tử tới.” Dùng sức xoa xoa hai bên trán, Hiên Viên Vinh Hi thở hổn hển một lúc mới ổn định lại tâm trạng. Nhíu mày lại, tại sao Mạc quốc đột nhiên gây chiến với Hiên Viên quốc? Mà trước khi chuyện xảy ra cũng không có tin nội ứng báo về. Quan trọng nhất là vì sao mỗi lần bọn họ đánh đều trúng điểm bố trí lực lượng canh phòng? Bản đồ bố trí quân canh phòng chỉ có hắn và Tô Thanh Hiệp cầm, mỗi người một bản, người khác không thể biết được. Chẳng lẽ …Hiên Viên Vinh Hi vội mở cơ quan lấy bản đồ bố trí quân canh phòng ra nhìn phần bản đồ trên tay xác định không có gì khác thường mới cất đi. Bản đồ trong tay hắn không có vấn đề, chẳng lẽ Tô Thanh Hiệp đã để mất tấm bản đồ còn lại? Hay là hắn đã đưa cho Mạc quốc? Không thể nào! Nếu hắn muốn đoạt ngôi vị hoàng đế? Chắc không đâu, nếu không sao Tô Thanh Hiệp lại đồng ý để Tô Hoành Diệu giao hết các cửa hàng của Tô gia cho hắn. Hơn nữa địa vị hiện tại của hắn đã là dưới một người trên vạn người, hoàn toàn không cần phải thông đồng cùng Mạc quốc để làm vậy. Như vậy chỉ có một khả năng là có người đã hãm hại hắn, hãm hại Tô gia.
Xem ra hắn phải cẩn thận suy nghĩ chuyện này, không để trách lầm người vô tội. Dạ nhi, hi vọng ngươi không dùng an nguy của dân chúng Hiên Viên làm bước đệm để thực hiện ý đồ riêng của bản thân, nếu thật sự như vậy thì dù ngươi có là con của trẫm thì trẫm cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.
Không bao lâu chúng thần vội vàng chạy đến, đều biết chuyện Mạc quốc xuất binh tấn công đều giật mình hoảng sợ, vì sao nội ứng lại không báo về chút tin tức nào? Hiên Viên Vinh Hi cũng không bàn bạc biện pháp với các đại thần để cứu vãn tình hình trước mắt mà nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Hiệp hỏi: “Tô thừa tướng, bản đồ bố trí quân canh phòng trẫm đưa cho ngươi còn không?”
Tô Thanh Hiệp không hiểu nguyên do, gật đầu: “ Còn.” Hoàng thượng hỏi cái này để làm gì? Tô Thanh Hiệp mở to mắt,chẳng lẽ hoàng thượng ngi ngờ hắn đã để lộ bản đồ bố trí binh lực ra ngoài? Không đâu, hắn cũng chưa từng xem qua bản đồ thì sao có thể lộ ra ngoài? Chắc hẳn bản đồ vẫn còn trong Ám các. Chỉ cần lấy ra đưa cho hoàng thượng xem thì sẽ không có việc gì.
Hiên Viên Vinh Hi cũng không hỏi nhiều, sắc mặt xanh mét ra lệnh: “ Vẫn còn, chỉ sợ Tô thừa tướng tìm không được. Người đâu, Tô thừa tướng thông đồng với địch quốc, nhốt tất cả người Tô gia bao gồm cả công chúa Duyệt quốc vào thiên lao chờ xử lý.” Hiên Viên Vinh Hi nói xong thì khẽ đảo mắt qua nhìn Đỗ Chính Tông đang quỳ ở dưới.
Chúng đại thần biến sắc khi nghe lời nói của Hiên Viên Vinh Hi, sao hoàng thượng lại làm vậy? Hẳn là Mạc quốc có được bản đồ bày bố binh lực của Hiên Viên quốc nên mới có thể áp đảo quân ta chiếm được hai tòa thành của nước Hiên Viên. Mà Tô Thanh Hiệp lại cầm trong tay bản đồ bày bố binh lực, chúng thần càng nghĩ càng thấy có khả năng, trong lúc nhất thời cũng không có người dám cầu xin cho Tô Thanh Hiệp. Tô Thanh Hiệp quỳ xuống: “Hoàng thượng, thần đối với triều đình Hiên Viên tuyệt không hai lòng, xin hoàng thượng minh giám.”
Hiên Viên Vinh Hi nhíu mày, choáng váng lùi lại vài bước, may là Quý công công đứng đằng sau đỡ được hắn. Hiên Viên Vinh Hi ổn định tâm trạng của mình, lơ đãng liếc nhìn Hiên Viên Hạo Dạ.
Thấy không ai đến áp giải Tô Thanh Hiệp, Hiên Viên Hạo Dạ liền giận tái mặt đứng lên nói: “Người đâu, còn không mau đến, không nghe lời của phụ hoàng sao? Bắt tất cả người của Tô gia giam vào đại lao kể cả công chúa Duyệt quốc.” Lời nói của Hiên Viên Hạo Dạ dường như là đang giúp đỡ cho Hiên Viên Vinh Hi, nhưng do quá kích động vì mưu kế đã thực hiện được nên đã không khống chế được vẻ mặt nóng vội của mình.
Hiện giờ, Hiên Viên Hạo Dạ rất sợ hãi nhưng trong lòng lại âm thầm đắc ý. Không nghĩ tới kế hoạch của chủ nhân lại thuận lợi thành công như thế, Tô gia đã bị lật đổ. Như vậy thì còn ai có thể ngăn cản hắn lên ngôi vua, cho dù ai giữ nửa tấm bản đồ còn lại trong tay phụ hoàng, chờ chuyện Mạc quốc kết thúc, hắn cũng đã là hoàng đế, không phải trừng trị một người không thuận theo mình rất đơn giản sao?
Thần Hi cung, Tô Mộ Tịch nghe Hoa Ngữ bẩm báo vội vàng đặt tiểu Minh Nhật lên giường: “Sao lại như vậy, ngươi nói hoàng thượng thật sự ra lệnh bắt giam cả nhà Tô gia sao?” Tam ca đã giao hiệu buôn Tô gia hẳn là đã xua tan nghi ngờ của hoàng thượng rồi. Sao tự dưng hoàng thượng lại hạ lệnh như vậy? Nhất định là đã có chuyện xảy ra.
“Tiều thư, hiện tại Mạc quốc đã chiếm hai tòa thành nước chúng ta, hoàng thượng nhất định là nghi ngờ bản đồ bố trí quân lực canh phòng trong tay lão gia…”
“Không được, ta phải gặp hoàng thượng, cha ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện hèn hạ như vậy.” Nhất định có gì đó không đúng? Cha muốn soán ngôi cũng không phải không có khả năng, cần gì phải thông đồng với Mạc quốc.
“Tịch nhi, không cần đi.” Vẻ mặt Hiên Viên Hạo Thành vô cùng bình tĩnh đi vào, không còn vẻ ngây thơ trước đây nữa. Hắn không đến giúp, chính hắn còn không nghĩ ra người đứng phía sau hoàng huynh là ai, bọn họ đã không kiềm chế được mà đi một nước cờ tàn nhẫn như vậy. Khai chiến với Mạc quốc sẽ liên lụy đến bao nhiêu dân chúng vô tội của Hiên Viên quốc đây?
Tô Mộ Tịch mở to mắt nhìn người vừa đến có chút không dám tin nói: “Hạo …Hạo Thành…..” Làm sao có thể, sao vẻ mặt Hạo Thành lại bình tĩnh và cơ trí như thế, nhất định là nàng quá hoảng loạn nên đã nhìn nhầm rồi.
Hiên Viên Hạo Thành phá tan suy nghĩ của Tô Mộ tịch: “Tịch nhi, nàng không cần đi, ta hứa với nàng sẽ không để mọi người trong Tô gia gặp bất cứ chuyện gì.” Hắn vốn muốn gạt Tịch nhi, cứ như vậy đến một năm sau khi Tịch nhi và mọi người đều bình an. Hắn có thể trở lại làm Hạo Thành trước kia, tiếp tục ở cạnh Tịch nhi theo Tịch nhi làm nũng, nàng cũng sẽ không phát hiện ra điều gì. Chỉ là hắn không ngờ người đang giúp hoàng huynh lại ác như vậy, lại có thể vì kế hoạch riêng của chính mình mà nhẫn tâm liên lụy đến người dân của Hiên Viên quốc.
Tô Mộ Tịch sợ run người, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, mở to mắt nhìn Hiên Viên Hạo Thành: “Chàng gạt ta.” Thì ra hôm nàng sinh Minh Nhật và Minh Nguyệt nàng đã không nhìn nhầm, Hiên Viên Hạo Thành thật sự khác lúc trước. Hắn như thế từ bao giờ? Sao nàng lại không biết?
Hiên Viên Hạo Thành đưa tay muốn ôm Tô Mộ Tịch vào lòng rồi giải thích tất cả cho nàng biết. Tô Mộ Tịch đứng ở một bên lạnh nhạt nhìn Hiên Viên Hạo Thành, ánh mắt như nhìn người xa lạ. Cũng đúng, Hiên Viên Hạo Thành bây giờ giống như người xa lạ đối với Tô Mộ Tịch. Nhìn sự đau lòng và mâu thuẫn trong mắt Tô Mộ Tịch, Hiên Viên Hạo Thành thu tay về buồn bã cúi đầu, Tịch nhi đang rất tức giận.
Tô Mộ Tịch lấy lại tinh thần, hiện tại nàng không có thời gian tranh cãi việc này với Hiên Viên Hạo Thành, nàng muốn biết rõ vì sao hoàng thượng lại nhốt người của Tô gia vào thiên lao. Hiên Viên Hạo Thành giữ chặt tay Tô Mộ Tịch: “Tịch nhi, nàng đừng đi, ta cam đoan với nàng mọi người của Tô gia sẽ không có việc gì.” Nói xong, Hiên Viên Hạo Thành giống như trốn tránh nhanh chóng rời đi, hắn không muốn nhìn ánh mắt như vậy của Tịch nhi.
Hoa Ngữ giữ chặt tay Tô Mộ Tịch: “Tiểu thư, người hãy tin tưởng Thành hoàng từ một lần đi!” Bây giờ việc nàng có thể làm là trấn an tiểu thư, bộ dáng Thành hoàng tử không giống như lừa gạt tiểu thư. Từ đầu đến cuối Hoa ngữ đều tin tưởng cho dù Thành hoàng tử có thay đổi như thế nào thì trong lòng đều yêu tiểu thư.
Tô Mộ Tịch thất thần trở lại giường ngồi nhìn con đang ngậm tay nhỏ bé của mình hỏi: “Minh Nhật, Minh Nguyệt các con nói xem, cha các con thay đổi từ lúc nào mà nương lại không biết ?” Kẻ lừa đảo, Hiên Viên Hạo Thành đúng là tên lừa gạt.