Thần Hi cung loạn thành một đoàn, các cung nữ ma ma đi tới đi lui, hoàng thượng và hoàng hậu nương nương cũng đến đây, chất vấn những người quỳ trong phòng . Hỏi tất cả mọi người mà không tìm ra nguyên nhân, đến kiểm tra bậc thang Tô Mộ Tịch bị ngã nửa ngày, cũng không tìm ra được manh mối nào . Hiên Viên Hạo Thành bị Hoa Ngữ và Xảo Tâm ngăn lại ở bên ngoài, không cho phép đi vào, cho dù vẻ mặt hắn có đáng thương thế nào, Hoa Ngữ và Xảo Tâm cũng nhất quyết không cho hắn vào .
Không lâu sau, Lưu thái y đi ra, thỉnh an hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương . Hoàng hậu nương nương gấp gáp hỏi : “ Không cần đa lễ, nói mau, Tịch nhi thế nào rồi ? Đứa bé trong bụng thì sao ?”
Ban đầu Lưu thái y cũng có chút sợ hãi, nhưng khi bắt mạch xong thì yên tâm không ít : “ Hoàng hậu nương nương không cần lo lắng, khi ngã xuống Thành hoàng tử phi đã lấy tay bảo vệ bụng, nên chỉ bị động thai, thần kê một đơn thuốc Thành hoàng tử phi uống vào thì sẽ không có việc gì .” Nhớ tới lời Tô Mộ Tịch đã dặn dò, Lưu thái y lại nói thêm một câu : “ Nhưng, hiện tại Thành hoàng tử phi cần nghỉ ngơi, mọi người đừng vào quấy rầy .” Nói xong, có ý tứ khác liếc mắt nhìn Hiên Viên Hạo Thành . Hoàng tử ngốc này, sao lại đắc tội với hoàng tử phi ? Nói rõ không cho hắn vào quấy rầy nàng .
Hiên Viên Hạo Thành đang ồn ào muốn đi vào liền yên lặng, tủi thân liếc mắt nhìn mọi người, ô ô ……Tịch nhi không muốn gặp hắn, vì sao ? Hắn rõ ràng không làm sai cái gì ? Lúc này lại không cho hắn ở bên cạnh Tịch nhi cùng đứa nhỏ . Ô ô…….
Trong phòng, Tô Mộ Tịch đưa tay vuốt vuốt bụng đã nhô lên, trên mặt tràn đầy vẻ ôn nhu . Vuốt một lúc lâu, mới nhẹ nhàng lên tiếng : “ Cục cưng, vừa rồi đã dọa con . Không phải nương cố ý, nhưng, nếu nương không làm thế, phụ thân ngốc của con sẽ bị người khác lừa đi cũng không biết . Lần này nương phải để cho phụ thân ngốc của con nếm chút tư vị đau khổ, để xem hắn còn dám cùng nữ nhân khác nói chuyện không, hừ……..Ngày mai nương đem con quay về Tô phủ, nếu hắn không nhận ra mình sai ở đâu, chúng ta cũng không cần để ý đến phụ thân ngốc của con nữa . Hơn nữa, nương quay về để nói với mợ con là cậu con không có việc gì, nếu không nàng và biểu ca hoặc biểu muội của con sẽ rất lo lắng nha ! Cục cưng, con nói xem, cậu con nhất định sẽ bình an trở về đúng không ?” Nói xong, Tô Mộ Tịch buồn cười vỗ vỗ đầu mình, cúi đầu ra vẻ thương lượng cùng đứa nhỏ trong bụng : “ Ai nha, nương thật là ngốc, cục cưng còn chưa thể nói chuyện. Không thì như vậy đi, nếu con cảm thấy cậu nhất định không có việc gì, thì con liền đá một cái được không ? Cục cưng………..Con mau đá đi……….” Vừa nói, vẻ mặt Tô Mộ Tịch chờ mong nhìn bụng của mình .
Có lẽ, đứa bé trong bụng Tô Mộ Tịch cảm nhận được lo lắng của nàng, nàng lại có thể cảm thấy đứa bé đá nàng một cái . Huyết mạch tương liên thật kì diệu, đứa nhỏ, đứa nhỏ của nàng, Tô Mộ Tịch xúc động viền mắt ửng đỏ . Nàng không xác định, có phải đứa nhỏ đá nàng hai cái không ? Là tay cùng chân cục cưng cùng động sao ? Ha ha …..Đây là lần đầu tiên đứa nhỏ đá, Tô Mộ Tịch vui mừng muốn nhảy dựng lên, rất muốn gọi Hiên Viên Hạo Thành vào để hắn cũng cảm nhận được, nhưng nhớ đến bộ dáng hắn nói chuyện cùng Khương Ngọc Lộ, mặt Tô Mộ Tịch trầm xuống quyết định không nói cho hắn .
Chắc là mệt mỏi, đứa nhỏ động hai cái liền dừng lại, Tô Mộ Tịch sờ sờ bụng : “ Cục cưng, con đá nương, này chứng minh cậu con không có việc gì . Tin tức của Thư Mai tỷ tỷ truyền về là đúng phải không ?” Tam ca nhất định không có việc gì . Hiên Viên Hạo Dạ, ngươi dám ra tay với Tam ca của ta, một ngày nào đó, ta nhất định cho ngươi nếm thử cảm giác sống không bằng chết .
Hiên Viên Hạo Thành không ngủ đứng ở cửa đông điện cả một đêm . Vẫn chờ đợi nhìn chằm chằm vào bên trong, thái y nói không thể quấy rầy Tịch nhi, cho nên hắn không dám lên tiếng, chỉ có thể nghĩ ở trong lòng : Tịch nhi làm sao vậy ? Vì sao không cho Thành nhi đi vào ? Thành nhi không làm sai chuyện gì phải không ? Vì sao Tịch nhi không cho Thành nhi vào ? Ô ô……Tịch nhi, Thành nhi muốn ôm ngươi cùng đứa nhỏ đi ngủ …….Đáng tiếc, không có ai trả lời hắn …..
Rạng sáng, hai tiểu cung nữ đi tới . Hiên Viên Hạo Thành thấy cửa đông điện còn chưa mở, thế này mới từ bỏ, để hai người chuyển ghế dựa đến ôm gối nằm ngủ . Thành nhi ngủ một lát thôi, lát nữa Tịch nhi đi ra, Thành nhi sẽ nói xin lỗi, Tịch nhi nhất định sẽ tha thứ cho Thành nhi . Đáng tiếc, Hiên Viên Hạo Thành nghĩ thật tốt .
Trời sáng, Tô Mộ Tịch đã rửa mặt chải đầu xong, đi đến cửa đại điện thì thấy bộ dáng Hiên Viên Hạo Thành đáng thương ngủ ở trên ghế dựa, trong lòng đã bớt giận so với ngày hôm qua . Nhưng vẫn cứng rắn, lần này phải để hắn tự mình nghĩ xem mình đã làm sai chuyện gì, nếu không cả đời sẽ không thèm để ý tới hắn, hừ…….
Lúc đi ra Thần Hi cung, Hoa Ngữ lo lắng hỏi : “ Tiểu thư, làm như vậy có được không ? Thành hoàng tử chỉ cùng Khương tiểu thư nói có mấy câu thôi .” Tiểu thư vừa nhìn thấy, chính là ghen tị, nhưng tiểu thư còn không chịu thừa nhận, lại nói sợ Thành hoàng tử bị người khác lừa .
Xảo Tâm ở bên cạnh liên tục gật đầu, tuy nàng là người của tiểu thư, nhưng cũng nên nói vài lời thay Thành hoàng tử . Việc này thật không thể trách Thành hoàng tử, do tiểu thư ghen tị mà thôi .
Tô Mộ Tịch nghiêm mặt nói : “ Hừ, ta sợ hắn bị Khương Ngọc Lộ lừa, nếu không ta quan tâm hắn làm cái gì ? Nếu các ngươi không muốn theo ta về Tô phủ, thì quay lại Thần Hi cung đi !” Không phải nàng ghen với Khương Ngọc Lộ ? Hoa Ngữ và Xảo Tâm nhìn nhau một cái, vừa muốn cười, lại cảm thấy Thành hoàng tử thật tội nghiệp, lần này phải nếm mùi đau khổ.
Đi đến thỉnh an hoàng hậu nương nương, nói chuyện muốn quay về Tô phủ, hoàng hậu nương nương cũng không nói gì nhiều liền đồng ý . Ngày hôm qua thấy Hoa Ngữ không cho Thành nhi đi vào trong nội điện, nàng đã cảm thấy không bình thường, hỏi một tiểu cung nữ, nàng liền hiểu có chuyện gì . Mâu thuẫn của bọn nhỏ, để chính hai đứa tự giải quyết, nhưng Khương Ngọc Lộ, nàng cần cẩn thận suy nghĩ xem nên xử lí như thế nào ? Lá gan không nhỏ, ngay cả nàng cũng bị lừa .
Tô Mộ Tịch vừa đi, Lâm Ánh Nguyệt nói với Vận Nhiễm ở bên cạnh : “ Vận Nhiễm, ngươi nói xem người lừa gạt bổn cung, nên xử lí như thế nào cho thỏa đáng ?” Khương Ngọc Lộ, lá gan của ngươi cũng không nhỏ .
Vận Nhiễm mặt không chút thay đổi lên tiếng : “ Hoàng hậu nương nương, không phải nàng thích hoàng tử sao ? Sao người không tác thành cho nàng, vị trí sườn phi của Dạ hoàng tử vẫn chưa có ai ngồi, nếu nàng biết được sẽ rất vui vẻ .” Nàng đã sớm không vừa mắt nữ nhân giả dối kia, hoàng hậu nương nương vì thấy nàng có tính tình giống Thành hoàng tử mới không nhận ra .
Lâm Ánh Nguyệt cười cười nói : “ Vận Nhiễm, nha đầu kia mỗi lần đều nói mình là trưởng nữ của Khương gia, nàng cùng Dạ nhi đứng cùng nhau đúng là trai tài gái sắc, việc này ngươi lo liệu đi ! Đáng tiếc, việc này bổn cung không thể ra mặt hạ chỉ, nếu không nhất định sẽ cho bọn họ một ngày náo nhiệt .” Như thế nào thì Khương Ngọc Lộ cũng là cô cô của bọn họ, nàng không thể hạ thánh chỉ này . Nhưng, nếu nàng tự trèo lên giường của Hiên Viên Hạo Dạ, thì không liên quan đến nàng .
Tô Mộ Tịch trở về Tô phủ liền đi thẳng đến Hoành Diệu viên, đi vào bên trong, đã thấy Tiết Vấn Lan đứng ở giữa sân , Trong lòng Tô Mộ Tịch áy náy, đi lên phía trước : “ Tam tẩu, bụng tỷ lớn như vậy, sao lại không ở trong phòng mà ra ngoài này ?”
Tiết Vấn Lan thấy Tô Mộ Tịch, trên mặt nở nụ cười miễn cưỡng: “ Tịch nhi, sao muội lại tới đây ?” Có phải có tin tức của hắn không, hắn không có việc gì chứ ?
“ Tam tẩu, muội tới thăm tỷ .” Tô Mộ Tịch kéo tay Tiết Vấn Lan, nhìn nhìn chung quanh nói : “ Các ngươi đều lui xuống hết đi ! Ta có vài lời muốn nói với Tam tẩu .” Sau khi nha hoàn lui hết ra ngoài, hai người đi vào trong phòng rồi ngồi xuống, Tô Mộ Tịch mới trả lời : “ Tam tẩu, muội đến đây là muốn nói cho tỷ biết, người của hoàng thượng đã tìm được Tam ca . Huynh…..Huynh ấy chưa chết …….”
“ Thật……thật sao……” Tiết Vấn Lan có chút không dám tin vào điều vừa nghe, rõ ràng đã không còn hi vọng gì, đây chính là hậu đãi của ông trời sao ?
“ Thật, thật mà, chỉ là huynh ấy bị thương thôi, vết thương trên người huynh ấy đã không còn đáng lo, mấy hôm nữa người của hoàng thượng sẽ đưa huynh ấy trở về .” Tô Mộ Tịch gật gật đầu nói, nàng chỉ biết Tam ca sẽ gặp chuyện không may, không giống như kiếp trước .
Một lúc lâu sau Tô Mộ Tịch mới quay về Manh Tịch viên, nói chuyện với Tiết Vấn Lan về những chuyện liên quan đến Tô Hoành Diệu, làm cho Tô Mộ Tịch nhẹ nhàng thở ra một hơi .
Mà tại Thần Hi cung, lúc Hiên Viên Hạo Thành tỉnh dậy thì không thấy Tô Mộ Tịch, hắn dường như bị Tịch nhi bỏ rơi rồi, ô ô…….Đáng thương ngồi ở cửa Thần Hi cung, y hệt một chú chó nhỏ bị chủ nhân vất bỏ, nhìn rất là đáng thương . Khương Ngọc Lộ ở bên cạnh hắn nói một hồi lâu mà hắn cũng không thèm để ý . Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Khương Ngọc Lộ, đều tại nàng, ngày hôm qua lúc Tịch nhi bị ngã chính nàng đã lôi kéo hắn, làm hắn không thể chạy ngay lập tức đến bên người Tịch nhi, nhất định Tịch nhi vì việc này mà tức giận hắn .
“ Thành hoàng tử, người không sao chứ ? Nói với ta một câu được không ?” Hai mắt Khương Ngọc Lộ rưng rưng nhìn Hiên Viên Hạo Thành, vì sao ? Không phải Tô Mộ Tịch đi rồi sao ? Vì sao hắn vẫn không để ý đến mình ?
Hiên Viên Hạo Thành vẫn không để ý đến nàng, đúng lúc này Hiên Viên Hạo Y tới : “ Không được, ngươi không đi theo Dung ma ma học lễ nghi, lại chạy tới nơi này làm cái gì ? Rất rảnh rỗi có phải hay không ? Đến cung dạy lễ nghi đi, lát nữa bản công chúa sẽ đến để giám sát ngươi, còn không mau cút đi .”
Khương Ngọc Lộ không dám nhiều lời, ảo não rời đi . Hiên Viên Hạo Y bất đắc dĩ nhìn ca ca nhà mình, sáng sớm đã nghe chuyện hoàng tẩu quay về Tô phủ, lại nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, lập tức hiểu tất cả mọi chuyện . Chỉ tiếc ca ca nhà mình lại không rõ mọi chuyện, nhịn không được lên tiếng : “ Ca ca tốt của ta, bây giờ ngươi đến Tô phủ đi ! Nếu không hoàng tẩu sẽ không trở về đâu !”
Câu nói của Hiên Viên Hạo Y như thức tỉnh hắn, đúng vậy ! Chắc chắn Tịch nhi sẽ quay về Tô phủ thôi, vì sao hắn lại không nghĩ tới ? Tịch nhi không trở về, Thành nhi có thể đến Tô phủ tìm Tịch nhi . Thành nhi đúng là ngốc chết, liền đứng lên chạy đến Tô phủ . Hiên Viên Hạo Y phải dùng hết sức lực mới giữ được hắn : “ Hoàng huynh, huynh chạy cái gì ? Y nhi còn chưa nói hết đâu .” Cứ như vậy chạy đến Tô phủ, hoàng tẩu tha thứ cho huynh mới là lạ .
Hiên Viên Hạo Thành dừng lại, sững sờ nhìn muội muội của mình, không hiểu nàng đang nói cái gì ? Hiên Viên Hạo Y bất đắc dĩ cười cười, hoàng tẩu muốn hoàng huynh tự suy nghĩ, đoán chừng cả đời hắn cũng không nghĩ ra được . Thật sự là ngốc chết, Hiên Viên Hạo Y một bên khinh bỉ một bên kiên nhẫn nói cho hắn : “ Hoàng huynh, khi huynh đến Manh Tịch viên, huynh chỉ được đứng ở cửa không được tiến vào biết không ?”
Hiên Viên Hạo Thành gật đầu, chỉ cần Tịch nhi để ý đến hắn, Y nhi nói gì hắn đầu nghe theo .
Tốt, xem ra huynh còn biết suy nghĩ, không thì nhất định không bày cách cho huynh, Hiên Viên Hạo Y nghĩ xong, tiếp tục nói : “ Sau đó , huynh đứng ở ngoài kêu : Tịch nhi, Thành nhi không bao giờ nói chuyện cùng Khương Ngọc Lộ nữa, không đúng, về sau ta sẽ không nói chuyện cùng bất cứ nữ nhân nào nữa . Nếu tỷ ấy không để ý đến huynh, huynh phải kêu mấy lần, biết không ? Còn có, không thể nói chuyện muội vừa dạy huynh cho hoàng tẩu biết, lời muội nói, huynh nhớ kĩ chưa ?”
Mờ mịt gật đầu, một lát sau mới ngốc nghếch hỏi : “ Y nhi, vì sao không thể nói cho Tịch nhi biết muội dạy ta cái này?” Dạy Thành nhi cách khiến Tịch nhi nguôi giận, là chuyện tốt nha !
Hiên Viên Hạo Y vỗ vỗ trán của mình, hoàng huynh thật sự là ngốc hết thuốc chữa . Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng vẫn cảnh cáo nói : “ Tóm lại, huynh nhất định không được nói những lời vừa nãy là do muội dạy, biết không ?”
Bĩu môi gật gật đầu, tuy rằng mẫu hậu nói lừa gạt người khác là không tốt, nhưng nếu so với việc Tịch nhi không để ý tới hắn, hắn cảm thấy việc lừa gạt này không đáng nhắc tới .
Lúc này Hiên Viên Hạo Y mới yên tâm rời đi, cũng chỉ có chuyện liên quan đến hoàng tẩu mới có thể khiến hoàng huynh ngoan ngoãn nghe theo . Hừ, Khương Ngọc Lộ, nữ nhân ghê tởm, xem ta trừng trị ngươi thế nào ?