Ngày kế, Hiên Viên Hạo Dạ đến ngự thư phòng đi thỉnh an Hiên Viên Vinh Hi, hành lễ đứng dậy liền lên tiếng nói: “Phụ hoàng, hoàng gia đệ tử trừ bỏ thái tử các hoàng tử thành thân phải rời cung, đây là quy củ. Nhi thần không dám tiếp tục ở tại Tử Kim cung, thỉnh phụ hoàng ban thưởng phủ đệ ngoài cung cho nhi thần.” Ở trong cung làm chuyện gì cũng bó tay bó chân, nếu xuất cung, hắn ngẫm lại gặp “nàng” thương lượng chuyện gì cũng sẽ phương tiện hơn rất nhiều. Hơn nữa, hắn xuất cung Hiên Viên Hạo Thành cũng nhất định cũng phải xuất cung, đến lúc đó muốn an bài người đến quý phủ của hắn cũng dễ dàng.
Hiên Viên Vinh Hi trầm tĩnh nhìn không ra hỉ giận, một lát sau mới trả lời: “Khó được Dạ nhi nghĩ như vậy, nhưng việc này trẫm đã thương lượng qua với các đại thần. Trẫm chỉ có ngươi cùng Thành nhi là hai nhi tử, con nối dòng quá mức đơn bạc, xuất cung các ngươi không ở bên người trẫm, khó tránh khỏi có chỗ sơ suất. Nếu có cái gì sơ xuất, đối với trẫm và với Hiên Viên hoàng triều mà nói đều không phải chuyện tốt, cho nên trẫm cùng các đại thần đã thương để các ngươi phải tiếp tục ở trong cung.” Là phải mà không phải có thể.
Hiên Viên Hạo Dạ cúi đầu khẽ cắn môi, không dám nhiều lời , không khí nhất thời có chút trầm mặc. Một lát sau, Hiên Viên Vinh Hi mới lên tiếng nói: “Dạ nhi, tuổi của ngươi cũng không nhỏ , từ ngày mai bắt đầu cùng trẫm vào triều học chính sự đi!” Làm ra quyết định này, Hiên Viên Vinh Hi phải nghĩ thật lâu mới quyết định.
Hiên Viên Hạo Dạ sợ run một chút, phụ hoàng đây là tán thành hắn sao? Lấy lại tinh thần tạ ơn: “Nhi thần tạ phụ hoàng, nhi thần nhất định sẽ tận tâm hết sức vi phụ hoàng vì thiên hạ dân chúng làm chút chuyện, thỉnh phụ hoàng yên tâm.” Thật tốt quá, chỉ cần lên triều còn sợ không có cơ hội mượn sức đại thần sao?
“Ừ, Dạ nhi có tâm là tốt rồi.” Nhưng mà tâm này, đừng dùng đến nơi không nên dùng.
Tô Mộ Tịch nghe được Hiên Viên Vinh Hi để Hiên Viên Hạo Dạ vào triều để ý chính sự mà sợ run một chút, kiếp trước lúc này Hiên Viên Hạo Dạ đã là thái tử, vào triều là đương nhiên . Nhưng kiếp này hắn còn không phải thái tử, không ngờ Hoàng Thượng vẫn làm ra quyết định như vậy. Nàng nhớ rõ mấy tháng sau Giang Nam sẽ xảy ra lũ lụ khiến dân chúng Giang Nam mất mùa, trôi giạt khắp nơi. Không đến hai tháng sẽ có rất nhiều người chết đói, sau còn xảy ra ôn dịch khủng bố, kiếp trước Hoàng Thượng phái Hiên Viên Hạo Dạ đi lo liệu. Nếu lần này Hoàng Thượng vẫn quyết định như vậy, nàng phải để người đứng sau Hiên Viên Hạo Dạ cũng đi theo, như vậy mình liền nhân cơ hội mang thai, khi bọn họ trở về đứa nhỏ đã sinh ra rồi, đến lúc đó bọn họ cũng không có cách làm gì được mình.
Nhưng mà, nàng nhớ rõ điều này hình như cũng không có nhiều tác dụng. Thiên tai lần đó làm cho Giang Nam chết hơn phân nửa người, Hoàng Thượng biết tin tức này vô cùng đau đớn bệnh không dậy nổi. Trận thiên tai đó Hiên Viên Hạo Dạ nuốt hơn phân nửa tiền dùng để thu mua lòng người, bằng không vì sao sau khi hắn trở về lại có không ít văn thần bắt đầu duy trì hắn ? Nghĩ đến khả năng này, Tô Mộ Tịch nhất ngưng. Hiên Viên Hạo Dạ ngầm chiếm tiền trợ cấp thiên tai, dùng lý do này khẳng định có thể đẩy ngã hắn. Nhưng dân chúng là vô tội, không thể vì tư tâm của nàng làm cho thảm họa Giang Nam lại xảy ra. Việc này, nàng phải cân nhắc kỹ.
Lúc này, Hiên Viên Hạo Thành không biết chạy đi đâu đến, tiến đến trước mặt Tô Mộ Tịch: “Tịch nhi…” Tiểu Linh Nhi nói, Giang Nam sắp xảy ra lũ lụt, đồng loại của nó đều bay đến nơi này. Lũ lụt hắn có nghe phụ hoàng nói qua, thực đáng sợ, nước lớn sẽ bao phủ hết thảy. Mọi người giống Thành nhi không thể bay, đến lúc đó sẽ chết rất nhiều người. Bọn họ không thể chết, phụ hoàng nói dân chúng Hiên Viên hoàng triều đều là con dân của ngài, con dân giống như Thành nhi là con của phụ hoàng, nếu chết rất nhiều Thành nhi, phụ hoàng nhất định sẽ thương tâm muốn chết . Nhưng việc này hắn không thể nói với phụ hoàng, bằng không phụ hoàng khẳng định sẽ mắng hắn ngốc. Tịch nhi tin tưởng hắn, cho nên hắn chỉ có thể nói với Tịch nhi, hơn nữa Tịch nhi thông minh, nàng nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp .
Tô Mộ Tịch bị kéo hồi, nhìn về phía Hiên Viên Hạo Thành, thấy hắn muốn nói lại thôi, hỏi: “Hạo Thành muốn nói cái gì?” Gần đây Hạo Thành rất dụng tâm thượng công khóa, lúc này sao lại về sớm như vậy?
“Tịch nhi, nàng nói với phụ hoàng chuyển dân chúng Giang Nam đến hoàng thành được không?” Hoàng thành lớn như vậy, nhất định có thể ngủ rất nhiều người, cho dù Giang Nam bị nước lỹ nhấn chìm dân chúng cũng sẽ không có việc gì .
Tô Mộ Tịch ngẩn ra, không phải là Hạo Thành đã biết đi? Nhìn ánh mắt vô tội của Hiên Viên Hạo Thành nàng nghiêm túc hỏi: “Hạo Thành, có phải chàng biết Giang Nam sắp xảy lũ lụt hay không? Ai nói cho chàng.” Nàng biết là Giang Nam sẽ xảy ra lũ lụt là vì nàng trọng sinh. Mà Thành nhi từ đâu mà biết? Không phải là, Tô Mộ Tịch kinh ngạc nhìn Hiên Viên Hạo Thành.
Không hề tâm cơ gật gật đầu, lên tiếng trả lời: “Thành nhi biết, tiểu Linh Nhi nói , cho tới bây giờ tiểu Linh Nhi sẽ không gạt ta.” Nghe xong, Tô Mộ Tịch đến nhớ tới dị năng của Hiên Viên Hạo Thành, động vật vốn biết trước, đó là năng lực sinh tồn, hắn biết cũng không kỳ quái . Nhưng mà, Hạo Thành như vậy không thể để Hiên Viên Hạo Dạ đã biết: “Hạo Thành, việc này chàng không thể cho bất luận kẻ nào biết, hiểu không?”
“Thành nhi biết, cho nên ta chỉ nói với mình Tịch nhi thôi.” Trước kia cung nữ và mẹ đều nói hắn là ngốc tử, hắn không muốn nói cho bọn họ, ngay cả Đinh mẹ đối xử tốt với hắn nhất cũng không biết đâu.”Phụt…” Tô Mộ Tịch cười nhéo nhéo mặt của hắn, người này còn rất khôn khéo! Biết việc này không thể nói cho người khác, nhưng mà nói dễ hơn làm: “Hạo Thành, chàng nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, dời người đến đây là không có khả năng .”
Hiên Viên Hạo Thành buồn rầu sờ sờ đầu: “Tịch nhi, chúng ta đi tìm quốc sư gia gia được không? Ông là người thông minh nhất Hiên Viên hoàng triều, nhất định sẽ có biện pháp, hơn nữa lời ông nói phụ hoàng nhất định sẽ tin tưởng .” Quốc sư gia gia thông minh nhất , bằng không ông làm sao có thể khiến phụ hoàng để Tịch nhi làm vợ hắn. Cho nên, tìm quốc sư gia gia nhất định đúng.
Mắt Tô Mộ Tịch sáng ngời, đúng vậy, quốc sư nói Hoàng Thượng nhất định sẽ tin, bằng không mình sẽ không làm được hoàng tử phi. Ánh sáng trong mắt lại diệt, quốc sư đã mất tích nhiều năm, hoàng đế đều tìm không thấy ông, càng miễn bàn chính mình. Cười khổ một chút: “Hạo Thành, nhưng chúng ta tìm không thấy quốc sư gia gia, ông ấy ẩn nấp rồi.”
“Ai nói tìm không thấy, dùng cái này có thể tìm được.” Hiên Viên Hạo Thành giống sờ tiểu hài tử mà sờ sờ đầu Tô Mộ Tịch, xuất ra một cái hòm nhỏ, thả ong mật bên trong, lấy lòng cười nói với Tô Mộ Tịch: “Tịch nhi, dùng thứ này được, buổi tối quốc sư gia gia sẽ đến Thần Hi cung! Ông đến đây, Tịch nhi phải nói rất nhiều rất nhiều nha, chỉ cần nàng làm ông ấy cao hứng sẽ nói dùm chúng ta.”
Tô Mộ Tịch nhìn Hiên Viên Hạo Thành trong chốc lát gật gật đầu, trong lòng nghi hoặc, vì sao Hạo Thành có thể tìm được quốc sư? Theo nàng hiểu biết, quốc sư chỉ tiền nhiệm qua vài năm, đưa ra không ít đề nghị có lợi cho Hiên Viên hoàng triều, Hoàng Thượng có chút coi trọng ông. Nhưng quốc sư không ham thích quyền thế, nàng tiến cung không bao lâu, quốc sư liền thần không biết quỷ không hay tiêu thất, Hoàng Thượng phái nhiều người đi cũng không tìm được ông. Nhìn vẻ mặt Hạo Thành vô tội, Tô Mộ Tịch nghĩ, quốc sư cùng Hạo Thành, rốt cuộc có cái gì sâu xa?
Đêm yên tĩnh, Tô Mộ Tịch lại không buồn ngủ, quốc sư thật sự sẽ đến sao? Hạo Thành đơn thuần đương nhiên sẽ không lừa nàng. Đợi thật lâu cũng không có động tĩnh, gặp Hiên Viên Hạo Thành ngủ cực trầm, người này sẽ không bị quốc sư…
Tô Mộ Tịch còn không nghĩ xong, một thanh âm bướng bỉnh liền truyền vào: “Ngươi nữ oa nhi này không nên loạn tưởng, ta chưa từng lừa tiểu tử ngốc này.”
Tô Mộ Tịch hoảng sợ, Hiên Viên Hạo Thành xoa xoa mắt, đùng một phát ngồi dậy kêu lên: “Quốc sư gia gia, người đã đến rồi.” Hai người mặc xong quần áo liền đi ra ngoài, Hiên Viên Hạo Thành vừa thấy y liền bổ nhào lên người y: “Quốc sư gia gia thật là lợi hại, càng ngày càng trẻ, thời gian này người đi nơi nào Thành nhi rất nhớ người.”
Hiên Viên Hạo Thành nhiệt tình như vậy, Tô Mộ Tịch bất đắc dĩ cười cười, quy củ hành lễ quốc sư: “Tịch nhi gặp qua quốc sư.”
“Vẫn là nữ oa nhi có lễ phép, không giống tiểu tử ngốc này, hừ hừ… Chỉ biết vuốt mông ngựa.” Kỳ thật tâm rất hưởng thụ , quốc sư nói xong, đẩy Hiên Viên Hạo Thành ra, tiểu tử ngốc này nhớ y? Nhớ cái lông ấy! mỗi ngày ôm nữ oa nhi không biết vui vẻ đến mức nào, hừ…
Tô Mộ Tịch lại hơi hơi phúc thân: “Quốc sư quá khen, hôm nay mạo muội tìm quốc sư tới là có việc muốn nhờ .”
Quốc sư khoát tay áo: “Ta biết các ngươi muốn cầu cái gì. Không cần nói, yên tâm đi! chuyện Giang Nam ta sẽ nói với tiểu tử hoàng đế kia.” Nói xong nghiêm túc: “Ngươi nữ oa nhi này kiếp trước chịu nhiều uất ức như vậy, khó được ngươi còn có tâm từ bi. Viên thuốc này lão nhân cho ngươi, đỡ phải tiểu tử ngốc này mỗi ngày nhớ thương. Ăn vào ngươi an tâm sinh hạ long tử cho tiểu tử ngốc này, lão nhân cam đoan ngươi không có việc gì.” Quốc sư nói xong lấy một cái túi ném vào tay Tô Mộ Tịch, lại cảnh cáo nói: “Ngốc tiểu tử, đối xử tốt với nữ oa nhi, bằng không lão nhân liền mang nàng đi, để ngươi tìm không thấy nàng.”
Hiên Viên Hạo Thành nhẹ nhàng đẩy quốc sư ra, ôm Tô Mộ Tịch vào trong lòng: “Không cho phép, Tịch nhi là thê tử của ta, ta đối xử với nàng tốt nhất , ai cũng không được mang đi, quốc sư gia gia cũng không thể.”
“Hê, ngươi đồ tiểu tử ngốc, nếu không có lão nhân, ngươi có thể lấy được nữ oa nhi sao? Vong ân phụ nghĩa…” Hai người làm cố đấu võ mồm, Tô Mộ Tịch tại một bên sốt ruột không có cơ hội nói, nàng còn muốn hỏi hỏi quốc sư, vì sao y biết chuyện kiếp trước?
Hai người ầm ỹ xong rồi, Tô Mộ Tịch muốn mở miệng: “Quốc…”
“Tốt lắm, nữ oa nhi cũng đừng hỏi nhiều, dù sao người kiếp trước đều có kiếp quả. Nhưng mà, có thể gả cho Thành nhi người hết sức chân thành như vậy cũng là phúc khí của ngươi. An tâm sinh hạ đứa nhỏ, lão nhân cam đoan với ngươi ngươi nhất định sẽ không có việc gì, về phần Dạ hoàng tử các ngươi chính mình xử lý.” Nói xong, quốc sư giống một trận gió – chạy. Ôi, đều do kiếp trước lão nhân y bị người lừa, mê man tỉnh lại hết thảy đều thay đổi không được. Cho nên a, làm lại một lần nữa, quá trình tuy rằng gập ghềnh, chỉ cần kết quả đúng thì tốt rồi.
Tô Mộ Tịch trợn mắt há hốc mồm , quốc sư này cũng quá mơ hồ đi! Nàng nghĩ cái gì quốc sư cũng có thể đoán được. Hiên Viên Hạo Thành kéo Tô Mộ Tịch đang ngốc ra đến giường, lấy hòm trong tay Tô Mộ Tịch, mở ra lấy viên thuốc trắng noãn như ngọc phóng vào tay Tô Mộ Tịch: “Tịch nhi nàng mau ăn, nàng mau ăn…” Giống như bảo bối, thế nào cũng phải cho vào miệng Tô Mộ Tịch.
Tô Mộ Tịch vừa há mồm, viên thuốc cũng đã trượt xuống yết hầu, chỉ để lại một mùi thơm thấm vào ruột gan. Gặp Tô Mộ Tịch ăn dược, ánh mắt Hiên Viên Hạo Thành đều híp lại thành đường chỉ. Tịch nhi ăn dược , đứa nhỏ của hắn nhất định không có việc gì , hắn đã nói hắn có biện pháp bảo hộ Tịch nhi cùng đứa nhỏ. Dược đó thật trân quý , giờ Tịch nhi cũng ăn vào , Tịch nhi cùng đứa nhỏ đều bình an, người khác hạ độc cũng không sợ.
“Hạo Thành, thuốc này có ích gì sao? Sao chàng lại muốn ta ăn.” Nhìn Hiên Viên Hạo Thành sốt ruột, Tô Mộ Tịch hỏi.
“Bách hoa hoàn a, Tịch nhi ăn sẽ không sợ người khác hạ độc hại đứa nhỏ, hơn nữa khi Tịch nhi sinh đứa nhỏ cũng sẽ thực thuận lợi. Thuốc này là bảo bối của quốc sư gia gia, lần trước cho một viên vào miệng Thành nhi, Thành nhi đến giờ chưa từng sinh bệnh. Nhưng mà, quốc sư gia gia cho Thành nhi ăn rồi, Thành nhi cầu ông ta như thế nào cũng không chịu cho Tịch nhi một viên.” Nói xong, thật cẩn thận nhìn Tô Mộ Tịch. Hắn ăn trước , không thể cho Tịch nhi, Tịch nhi có tức giận hay không? Đều do quốc sư gia gia bất ngờ ném vào miệng hắn, làm hắn không có cơ hội cho Tịch nhi.
Tô Mộ Tịch từ khiếp sợ hoàn hồn, vỗ vỗ đầu Hiên Viên Hạo Thành: “Tịch nhi sao có thể trách chàng, Thành nhi đối xử với Tịch nhi tốt nhất .”
Hiên Viên Hạo Thành ôm Tô Mộ Tịch vào trong lòng, an tâm nhắm hai mắt lại.