Lời vừa nói ra, một mảnh ồ lên. Lạc Băng Hà ở trong đám người cũng ngây ngẩn cả người.
Một tay cũng không dùng?
Sa Hoa Linh hừ một tiếng, cho rằng Thẩm Thanh Thu đang thổi phồng lên, nhưng đồng thời cũng mừng thầm không ngừng. Có thể dễ dàng thắng trận tiếp theo như vậy, cớ sao mà không làm? Nàng vội vàng nói: “Nếu Thẩm tiền bối đã nói như thế, vậy liền bắt đầu đi!”
Có không ít người bên ngoài không khỏi cảm thấy da mặt nàng thật dày, vội vàng chớp lấy cơ hội khi dễ người ta, tiếng hừ nổi lên bốn phía. Khi đọc sách Thẩm Thanh Thu coi độc giả xem cuộc vui là một loại cảm nhận, hiện tại là người trong cuộc, lại là một loại cảm nhận khác, cũng có chút tiêu hóa không nổi phong cách xử sự của Sa Hoa Linh, có điều nể tình nàng tuổi vẫn còn nhỏ, người lại xinh đẹp, miễn cưỡng coi là Loli bốc đồng đáng yêu đi.
Dưới rất nhiều con mắt chăm chú, quả nhiên Thẩm Thanh Thu theo lời nói không có rút bội kiếm ra, chỉ nghịch chiết phiến trong tay, mỉm cười với Độc Bì trưởng lão.
Độc Bì trưởng lão chỉ có một tay, nhưng khi nhấc quỷ đầu đao lên lại không bị ảnh hưởng chút nào. Thế mà một đao hùng hổ xé gió của lão cư nhiên không chém trúng mục tiêu. Lão vừa quay đầu lại, Thẩm Thanh Thu đã đứng ở một vị trí khác, đang phe phẩy chiết phiến, còn đang cười với lão nữa.
Tu Nhã Kiếm đã ra khỏi vỏ. Thẩm Thanh Thu cũng không trực tiếp lấy tay đụng vào thân kiếm, chỉ là tay trái âm thầm nắm bắt kiếm quyết, thao túng Tu Nhã Kiếm tung bay lên múa. Độc Bì trưởng lão bị kiếm quang sáng như tuyết làm chói đến đau mắt, vội nhấc đao lên!! Đao kiếm đánh nhau, nhất thời đing đang không ngừng bên tai, tia lửa bắn ra ảo như múa.
Mọi người nhìn không chớp mắt. Thật sự là trận tỉ thí này có thể nói đã đẹp lại còn “đẹp”. Cái đẹp trước là chỉ thực lực song phương đều khả quan, đánh rất phấn khích. Cái đẹp sau, còn lại là chỉ hiệu quả thị giác, hoa lệ đến cực điểm. Nhất là Thẩm Thanh Thu, tay nghề thành thạo, thư hương thanh khí giữa lúc đao quang kiếm ảnh vùn vụt, vẫn có thể ung dung khí độ khẽ lay động quạt giấy, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bảy bước ngâm một bài thơ, điệu bộ này, dùng một từ kinh diễm làm sao đủ!
Lạc Băng Hà nhìn gần như tâm trí bay mất. Y biết Thẩm Thanh Thu lợi hại, lại không dự đoán được là lợi hại đến nước này.
Thật mạnh!
Trong tiếng hoan hô của đệ tử bổn môn, trận đầu tỉ thí, Thẩm Thanh Thu toàn thắng.
Giờ khắc này, Thẩm Thanh Thu có chút hiểu được tâm trạng không ra vẻ ngầu thì sẽ chết của hàng nguyên bản.
Bởi vì thật là quá sung sướng!
Ánh mắt sùng kính của chúng đệ tử nối thành một biển sao lấp lánh, Thẩm Thanh Thu cảm thấy mình siêu chăm chỉ có không nèo!
Nhân vật phản diện cặn bã cũng có thể cày điểm uy danh a khốn nạn!
Đồng thời, hệ thống cũng truyền đến tin vui:
【 ma công tiên sơn, trận đầu tỉ thí, Thẩm Thanh Thu thắng, giá trị võ công +50. Chỉ số ngầu +50. 】
Nụ cười vui mừng của Thẩm Thanh Thu không duy trì bao lâu, thông báo tiếp theo của hệ thống liền cho hắn một cái tát.
【 báo động nhắc nhở trước: nếu Lạc Băng Hà không tham dự tỉ thí, độ sướng của nhân vật chính bị trừ 1000. 】
“Gì?!” Thẩm Thanh Thu không hề chuẩn bị tâm lý, sợ đến biến sắc. Độ sướng hắn hì hà hì hục cày lâu như vậy cũng chỉ mới hơn 300, lần này liền trừ 1000?!
Hệ thống mày giết người à?!
Trận tỉ thí này, là tình tiết mấu chốt quan trọng. Đồng thời gánh vác trách nhiệm cầu nối cho giai đoạn đầu, có tác dụng quan trọng làm nổi bật tướng mạo tâm tư của hai nữ chính, thu tiểu đệ, thu bí tịch các thứ.
Nếu không thể để Lạc Băng Hà lên sàn ở đây, y liền không nổi bật, không khiến mọi người phải chú ý, độ sướng -1000.
Nhưng mà nếu kêu y làm đại biểu bổn phái xuất trận, vậy Thẩm Thanh Thu làm thế là có nghĩa gì?
Hàng nguyên bản có thể đẩy Lạc Băng Hà lên sàn, là bởi vì hắn không biết xấu hổ! Hắn không để ý tới vinh nhục của môn phái! Hắn hận Lạc Băng Hà tận xương tủy, muốn mượn tay Ma tộc ngược y!
Nhưng hiện tại, ba điểm này đều không phù hợp với Thẩm Thanh Thu!
Nói đến cùng, vẫn là phải trách hệ thống không khoa học một tẹo nào này!
Tại sao đường đường độ sướng của nhân vật chính nhất định phải đặt nặng trên vai người khác a!
Thẩm Thanh Thu còn đang giận hệ thống không khoa học, trận tỉ thí thứ hai đã sắp bắt đầu.
Sa Hoa Linh sợ Thẩm Thanh Thu lấy một chọi ba, vội hỏi: “Nếu ba trận đều do một người lên, vậy sẽ không có ý nghĩa luận bàn. Người tỉ thí thứ hai tộc của ta phái ra, chính là bản thân ta.”
Nàng muốn xuất trận, thứ nhất đương nhiên là tự tin thực lực của chính mình, thứ hai cũng là cảm thấy Thẩm Thanh Thu sẽ không ỷ vào thân phận tiền bối ức hiếp hậu bối. Thẩm Thanh Thu tỏ vẻ căn bản không muốn để ý đến suy nghĩ nhỏ nhặt ấy, cho dù hắn vốn có hùng tâm tráng chí lấy một chọi ba cày điểm võ công và uy danh, nghe được thông báo kia của hệ thống thì cũng rớt tiêu rồi.
Có điều trận tỉ thí thứ hai cũng có thủ đoạn đặc sắc hấp dẫn người xem.
Thẩm Thanh Thu cất cao giọng nói: “Lời của nàng các người cũng nghe được. Có ai đồng ý đảm đương trọng trách này?”
Mặc dù hắn hỏi toàn bộ đệ tử bổn môn, ánh mắt lại rơi vào một khu vực nào đó.
Đứng ở khu vực kia đều là nữ đệ tử dáng người thướt tha, không cần phải hỏi, là các đệ tử của Tiên Xu Phong. Ở giữa các em gái Tiên Xu Phong mà em này da trắng mặt đẹp hơn em khác, có một người một mình một kiểu mà đeo lụa che mặt.
Sau khi Thẩm Thanh Thu hỏi ra câu kia, người này chậm rãi đứng dậy.
Thẩm Thanh Thu cảm thấy một trận kích động khó kiềm chế được.
Đến rồi! Sắp đến rồi! Lần đầu tiên trong sách, hai nữ chính hàng đầu PK!
Liễu Minh Yên là một đại mỹ nữ. Đại mỹ nữ kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu. Cho dù là ở Tiên Xu Phong nơi mỹ nữ xuất hiện lớp lớp, đó cũng là hạc trong bầy gà.
Ca ca của nàng là chủ nhân của Bách Chiến Phong, nàng bởi vì tuổi nhỏ nhập môn hơi muộn, trở thành đại đệ tử tiếp theo của Tiên Xu Phong.
Bởi vì tướng mạo quá mức mỹ lệ, cướp hồn đoạt vía, không thể không hàng năm dùng lụa che mặt che đi dung nhan, giống như một đóa hoa cao lãnh, xa không thể với tới.
Tóm lại, đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời vì viết tướng mạo của nhân vật này, phỏng chừng đã dùng tới toàn bộ thành ngữ tốt đẹp từ tiểu học đến trung học, thật sự là làm khó hắn.
Thẩm Thanh Thu rất thích nữ chính này, không chỉ do nguyên nhân Liễu Minh Yên có giá trị mỹ mạo cao nhất, còn bởi vì nàng nói đại nghĩa, biết rõ đạo lý, hiểu đại cục, làm việc cũng công chính quang minh, là một bà xã có IQ cũng có nhân phẩm trong hậu cung đồ sộ của Lạc Băng Hà.
Còn có một điểm. Liễu Minh Yên là nữ nhân vật duy nhất, dưới ngòi bút của Đâm Máy Bay Lên Giời không thấy tỉ mỉ miêu tả quá trình bị đẩy ngã. Tuy rằng sự sắp xếp này khiến cho rất nhiều độc giả bất mãn vô cùng, thậm chí lập thread ném đá, nhưng cũng khiến cho Liễu Minh Yên có đồ vật các nữ chính khác không có: sắc thái băng thanh ngọc khiết!
Hết cách, thứ không chiếm được luôn là tốt nhất ╮( ̄▽ ̄”)╭.
Điểm hấp dẫn người xem của trận chiến này chính là đây. Có yêu nữ ma giáo, tất nhiên phải có thánh nữ chính đạo. Nam nhân nào cũng đều có giấc mộng bị thiên sứ và ác ma kẹp ở giữa tả hữu khó xử. Xem các nàng một khắc trước còn vì mình tranh giành đố kỵ, ngay sau đó lại vì mình vào sinh ra tử, là kiều đoạn kinh điển YY cao nhất của sinh vật giống đực. Mị lực cuồng dã phóng đãng trên người yêu nữ tà ác có thể làm cho họ như mê như say, cảm giác cấm dục mời mà còn khép của thánh nữ thuần khiết, sao có thể không khiến nội tâm ngứa ngáy.
Thẩm Thanh Thu nghĩ đến đây, vì bản thân rớt một hàng lệ chua xót, không nhịn được lại nhìn Lạc Băng Hà một cái.
Lạc Băng Hà bị hắn nhìn đến mức khó mà không để ý. Không biết rốt cuộc tại sao Thẩm Thanh Thu luôn lưu ý y như vậy? Chẳng lẽ sư tôn thật… coi trọng mình như vậy?
Đáng tiếc, dưới ngòi bút của đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời, nhân vật nữ đánh nhau, trừ phi vì nam nhân mà đánh cái 【 beep –】, nếu không bình thường không có gì phấn khích để xem. Mấy nén hương sau, Liễu Minh Yên bị thua. Dù sao lúc này nàng còn chưa đi Vạn Kiếm Phong tìm được kiếm của mình, dùng chỉ là một thanh kiếm bình thường, còn Sa Hoa Linh đã là thánh nữ ma giáo, thực lực hai người tất nhiên có cách biệt.
Liễu Minh Yên đi đến trước Thẩm Thanh Thu, “Đệ tử bị thua. Làm nhục sứ mệnh, thỉnh Thẩm sư thúc trách phạt.”
Thẩm Thanh Thu nói: “Ngươi có tâm đảm đương trách nhiệm này, đã là không tồi, thắng bại là chuyện thường, không cần để ý, ngày sau thắng lại là được.”
Sa Hoa Linh lấy về một ván, nét mặt toả sáng, cười duyên nói: “Trận thứ ba này, chính là một ván định thắng bại rồi! Không biết Thẩm tiền bối lại muốn phái vị nào ra trận đây? Lần này phải cẩn thận chọn lựa đó.”
Thẩm Thanh Thu khoanh tay mà đứng, ý vị thâm trường nói: “Không nhọc cô nương lo lắng. Thẩm mỗ sớm chọn được người, hơn nữa Thẩm mỗ có thể bảo đảm, bất luận thắng hay thua, người này đều sẽ là khắc tinh trong số mệnh của ngươi.”
Sa Hoa Linh chỉ cho là hắn nói chuyện giật gân, vỗ vỗ bàn tay, nói: “Vị dũng sĩ nào xung phong đảm nhận, nghênh chiến trận thứ ba?”
Trong đám Ma tộc, một trưởng lão to lớn chậm rãi đi ra.
Nói là to lớn, kỳ thực là bởi vì gã quá cao.
Tuyệt đối là cao hơn một trượng à nha!
Lưng hùm vai gấu, đầu tóc rối bù, toàn thân mặc áo giáp đầy gai, kéo một thanh chày sắt cứng rắn. Từng bước đi, Thẩm Thanh Thu đều cảm thấy mặt đất tựa hồ có chấn động rất nhỏ.
Sa Hoa Linh đắc ý nói: “Nhắc nhở trước cho các vị tiên sơn, gai nhọn trên áo giáp gai của Thiên Chùy trưởng lão chứa kịch độc của tộc ta, loại kịch độc này không có hiệu quả với Ma tộc, nhưng nếu nhân tộc bị đâm trúng, không có thuốc nào chữa được.”
Những lời này cho Thẩm Thanh Thu cảm nhận đầu tiên là: Đờ mờ đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời, lấy tên đừng có quá nhanh quá nguy hiểm như thế!
Cụt một cánh tay thì gọi là Độc Bì trưởng lão, vũ khí là đại chùy thì gọi là Thiên Chùy trưởng lão. Có dám nghiêm túc nghĩ một cái tên hay không hả?!
Còn trong đám người bên cạnh, lại nổi lên một hồi phẫn nộ.
“Yêu nữ thối! Tỉ thí thì tỉ thí, sử dụng kịch độc còn công bằng gì nữa!”
Sa Hoa Linh phản bác nói: “Ta cũng không có giấu giếm điểm này. Nếu cảm thấy không công bằng, hoặc là sợ hãi trúng độc bỏ mình, quý tộc từ bỏ tỉ thí, trực tiếp nhận thua thì không cần thi đấu nữa. Ma tộc cũng sẽ không cười nhạo nhân tộc, dù sao yêu quý tính mạng là chuyện thường tình của con người.”
Trong tiếng cười vang của Ma tộc cùng phẫn nộ khiển trách của các đệ tử, độ hảo cảm trong lòng Thẩm Thanh Thu đối với Sa Hoa Linh vốn chẳng có bao nhiêu, rốt cuộc low tới điểm thấp nhất.
Nữ nhân như Sa Hoa Linh, thời điểm ở góc nhìn độc giả có thể YY nhân vật chính, đó tất nhiên là một vạn lần thích, chỉ khi nào thật sự trở thành người bên cạnh nàng, hắn không tin còn có người thích nổi!
Cũng không phải bởi vì khác biệt với miêu tả trong sách, trên thực tế, nguy nhất chính là: rất sát nguyên tác!
Cá tính hung hăng độc ác, hơn nữa si tình não tàn, người không phải nhân vật chính vẫn là sớm lui sang bên cạnh đi thôi. Một khi ngươi uy hiếp đến chính nàng ta, hoặc là một tẹo lợi ích của Lạc Băng Hà, thứ đầu tiên nàng muốn chính là mạng chó của ngươi, cho dù là cha ruột của nàng cũng phải cẩn thận chút. Trong nguyên tác nàng vì giúp đỡ Lạc Băng Hà lên ngôi ở ma giới, không phải hãm hại chính cha của mình sao…
Lạc Băng Hà, hiện tại, đành thiệt thòi ngươi một chút.
Thẩm Thanh Thu thờ ơ với khiêu khích của Sa Hoa Linh, cố chừa một lúc không nói, cho đám người Ma tộc thời gian tạo áp lực (thuận tiện thừa nước đục thả câu), cuối cùng mới trở lại, hai mắt bình tĩnh dừng ánh mắt ở phương hướng của người nào đó.
“Lạc Băng Hà, ngươi, đi ra.”