Trùng Sinh Chi Hầu Môn Đích Phi

Chương 7: Hoàn mỹ phản kích [ một]




Tần Tích đẩy tay Tần phu nhân ra, khăn nhiễm máu nhất thời rơi xuống chân.

Nàng đứng ngạo nghễ, lưng thẳng tắp, đôi mắt nhìn Tần tướng quân không vui không buồn.

“Phụ thân, ngài luôn miệng chỉ trích nữ nhi làm việc bất lợi với Tần gia.”

Nàng nói xong, máu trên trán theo mi mắt chảy đến khóe mắt, lại theo khóe mắt chảy xuống gò má, hơn nữa sắc mặt nàng tái nhợt, giống như khấp huyết bình thường. Một màn như vậy làm cho tâm của mọi người sinh ra một loại kính sợ không lý do.

Tần Tích nhìn Tần tướng quân đang sửng sốt, đôi mắt chợt lóe, trong con ngươi dần dần nổi lên một tầng khí lạnh, nàng vén váy dài nhẹ nhàng quỳ trên mặt đất,“Hôm nay chọc giận phụ thân là Tích nhi bất hiếu, nhưng Tích nhi thật sự không biết chuyện gì làm phụ thân tức giận như vậy, muốn đuổi mẫu thân và Tích nhi ra khỏi Tần phủ? Mong phụ thân nói rõ ràng, dù là làm sai, Tích nhi cũng muốn biết mình làm sai chuyện gì.”

Tần tướng quân sửng sốt, lửa giận trong mắt lại nổi lên! Hắn tức giận nói,“Ngươi còn dám ở đây nói dối, chuyện ngươi làm chẳng lẽ ngươi lại không biết!”

“Nữ nhi thật sự không biết, thỉnh phụ thân nói rõ!”

Vân thị thấy Tần Tích bộ dáng không biết hối cải, cười lạnh,“Nhị tiểu thư đến giờ còn không biết hối cải, thật làm cho người ta đau lòng!” Bà đi vòng quanh Tần Tích một vòng, nhìn thấy trên người nàng xiêm y đã được đổi, cười lạnh nói,“Nhị tiểu thư có thể giải thích một chút vì sao ra ngoài một chuyến lại thay đổi xiêm y?”

Bà nhớ rõ ràng lúc ra ngoài Tần Tích mặc một thân váy dài trắng thuần, nhưng lúc này lại đổi thành một thân váy dài lụa mỏng xanh nhạt!

Hôm nay phủ thừa tướng đều là máu, váy dài trắng thuần của nàng khẳng định là dính máu, bằng không cũng sẽ không thay đổi.

“Bổn tiểu thư vì sao lại thay quần áo cùng di nương không quan hệ!” Tần Tích hơi nâng cằm, ngạo nghễ nói,“Ta nhưng rất muốn biết, vì sao tổ mẫu cùng phụ thân đều nhận định ta làm chuyện có lỗi với Tần gia, hi vọng di nương giải thích rõ!”

“A -- nhị tiểu thư thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đã như vậy, ta đây nói rõ để nhị tiểu thư minh bạch, nếu không lại có người nói ta là di nương mà xem thường nhị tiểu thư, cố ý hãm hại nhị tiểu thư.” Vân thị tự cho là thắng chắc, vì vậy cũng không nóng nảy, bà ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Tần Tích,“Xin hỏi hôm nay nhị tiểu thư vội vã xuất môn để làm gì!”

“Không thể trả lời!”

Lời này vừa nói ra, đại sảnh lại nhất thời yên tĩnh!

“Được! Nếu nhị tiểu thư không nói, như vậy để ta nói thay.” Vân thị tức giận cười nói,“ Hôm nay nhị tiểu thư đi phủ thừa tướng! Hôm nay là ngày phủ thừa tướng bị xét nhà diệt môn, nhị tiểu thư đi phủ thừa tướng nhặt xác cho người của Tô thừa tướng, xin hỏi nhị tiểu thư có nghĩ tới hậu quả hay không! Hành động này sẽ mang bao nhiêu tai họa đến cho Tần gia! Nếu là việc nhỏ di nương còn có thể cầu tình trước mặt lão gia...... Nhưng chuyện này liên quan đến sự sinh tử của Tần gia nên di nương thật không có cách nào che giấu, còn gạt lão gia!”

“Di nương thật là thâm minh đại nghĩa, Tích nhi bội phục cực điểm!” Tần Tích châm biếm.

Vân thị nghe Tần Tích nói như vậy cho là Tần Tích biết không thể giấu diếm, định nói thật. Trên mặt bà liền tươi cười, vừa định nói nhị tiểu thư biết sai là tốt rồi. Đã thấy khóe môi Tần Tích bỗng nhiên giơ lên, cười cực kì sáng lạn với bà, Vân thị sửng sốt, lại chợt nghe Tần Tích cười nói,“Di nương nói phải, nhưng mà...... Ai nói ta hôm nay đi phủ thừa tướng?!”

Vân thị sửng sốt, lập tức cả giận nói,“Nhị tiểu thư, ngươi không cần mạnh miệng!”

“Loại chuyện này chỉ cần hỏi sẽ biết, bổn tiểu thư cần gì phải nói dối!” Bỗng nhiên Tần Tích ngẩng đầu, nhìn về phía lão thái thái, nghẹn giọng nói,“Tổ mẫu...... Ngài có nguyện nghe Tích nhi giải thích?!”

Lão thái thái niết phật châu trong tay, nhìn Tần Tích bằng ánh mắt phức tạp.

Bà cực kì coi trọng đứa cháu gái này, là nữ nhi con vợ cả duy nhất trong phủ, biết tiến thối, tri lễ, duy nhất không tốt chính là thân thế yếu ớt, nhưng ngày thường nàng đối với bà cực kì tôn kính, là đứa nhỏ thông minh, so với Vân thị nàng đương nhiên thiên vị đứa cháu gái này.

Lão thái thái gật gật đầu,“Con nói đi.”

Bà nguyện ý cho Tích nhi một cơ hội giải thích.

“Tổ mẫu...... Theo như lời di nương, hôm nay phủ thừa tướng bị diệt môn trong kinh thành ai lại không biết? Tích nhi dù có ngu dốt cũng không khả năng đi đến đó.” Tần Tích lẳng lặng quỳ trên mặt đất, nghiêm mặt nói,“Lại nói là đi nhặt xác cho người của Tô thừa tướng, lời này lại càng vô lý! Tin tức này ai nói Tích nhi không biết, lại càng không biết mục đích của họ là gì. Tích nhi chỉ biết Tích nhi cùng người phủ thừa tướng không có thâm giao, duy nhất chỉ có chút giao tình với Tô tiểu thư, tình huống như vậy...... Tích nhi dù có điên cũng không có khả năng mạo hiểm lớn như vậy đi nhặt xác cho bọn họ a!”

Lão thái thái nhìn Tần Tích, dưới ánh nến vết máu trên trán nàng loang lổ, mặt đầy nước mắt, hai tròng mắt phù thũng...... Bộ dáng thật sự đáng thương. Bà không khỏi cẩn thận suy nghĩ lời của nàng, không sai, nàng hoàn toàn không có động cơ đi phủ thừa tướng, chẳng lẽ...... Chuyện này đều là Vân thị bịa chuyện?

Bất quá...... Vân thị có lá gan làm chuyện này sao?!

“Lão thái thái......” Lý ma ma đứng phía sau lão thái thái thấy vậy, thấp giọng nói ở bên tai bà,“Chuyện này ngài chỉ cần tìm tên xa phu đánh xe cho nhị tiểu thư, hỏi thì sẽ biết là ai nói dối!”

Lão thái thái gật đầu, phân phó Lý ma ma,“Gọi tên xa phu hôm nay đánh xe cho nhị tiểu thư đến!”

Lý ma ma lĩnh mệnh đi ra ngoài.

Vân thị nắm chặt khăn tay nhìn Lý ma ma đi ra đại sảnh cũng không ngăn cản.

Tần Tích phủ nhận bà chỉ xem như là một loại giãy dụa, chờ xa phu đến, lão thái thái biết được mọi chuyện, chỉ biết càng thêm bực vì bị Tần Tích lừa gạt, đến lúc đó đối mặt với hai mẹ con họ là lửa giận ngút trời của lão gia!

Thêm vào đó, để cho lão thái thái triệt để thất vọng với hai người bọn họ!

Sự tình nhất cử lưỡng tiện như vậy bà chỉ cần ngồi xem là được!

Lý ma ma đưa Trương Viễn đến rất nhanh, nhìn thấy tình huống trong phòng hắn hơi sửng sốt, khi nhìn thấy Tần Tích tuy rằng bị thương nhưng khuôn mặt trầm tĩnh, hắn nhanh cụp mắt xuống. Trương Viễn quỳ trên mặt đất, bất an nắm chặt bố y trên người.

“Nô tài Trương Viễn, thỉnh an lão thái thái, lão gia, phu nhân.”

“Ừ.” Lão thái thái xoa mi tâm, mỏi mệt chuyển hướng Tần tướng quân,“Người đến rồi, con hỏi đi.”

Tần tướng quân gật đầu, mặt đanh lại nhìn Trương Viễn, lạnh giọng hỏi,“ Buổi trưa hôm nay ngươi đánh xe đưa nhị tiểu thư xuất môn, lúc đó, nhị tiểu thư đi đâu, ngươi nói lại chi tiết. Nếu nói dối, chính ngươi cũng biết hậu quả!”

Trương Viễn nhớ tới ánh mắt bình tĩnh của Tần Tích khi nàng nói, trong lòng suy xét một chút, sau một lát hắn ngẩng đầu lên, người đã trấn định lại.

Hắn cao giọng nói,“Bẩm lão gia, hôm nay nô tài được Triệu ma ma bên người phu nhân phân phó, chờ nhị tiểu thư ở ngoài cửa, nhị tiểu thư ra cửa, trực tiếp phân phó nô tài đi Tịnh Từ Tự. Đi từ buổi trưa nô tài luôn đợi ở cửa đến lúc trở về!”

Sắc mặt Vân thị biến đổi, nhảy dựng lên,“Điều đó không có khả năng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.