Trùng Sinh Chi Hầu Môn Đích Phi

Chương 3: Thê tử của ta




“Có chuyện gì, huyên náo như vậy còn ra thể thống gì!”

Binh lính cùng nhau trả lời,“Hồi Hầu gia, là tiểu thư của Tần tướng quân, nói là bằng hữu của Tô tiểu thư, muốn đưa nàng đoạn đường.”

Triệu Thuần nao nao, nhìn về phía Tô Cẩn. Thấy nàng một thân xiêm y trắng thuần, tóc dài vấn đơn giản, liền phấn cũng không thoa. Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt đỏ bừng vì khóc, thân mình mảnh khảnh đứng ở hành lang dài như lung lay sắp đổ, bộ dáng bi thương đến cực điểm.

“Ngươi là bằng hữu của Cẩn nhi?”

Cẩn nhi?!

Tô Cẩn thầm cười lạnh. Hắn tàn nhẫn sát hại người nhà của nàng như vậy, một kiếm xuyên tim nàng, nàng thật muốn biết hắn dùng tâm tính gì mà gọi tên của nàng thân mật như vậy.

Nàng gắt gao nắm chặt tay, liều mạng nói với chính mình. Nhẫn! Nàng hiện tại cũng chỉ có thể nhẫn!

Răng cắn nhau đến ra máu, nàng nuốt máu tươi vào, phẫn hận nhìn chằm chằm Triệu Thuần,“Hầu gia đừng gọi thân mật như vậy, người không biết còn tưởng rằng Tô tiểu thư không phải chết trong tay ngươi!”

Triệu Thuần mắt đau xót, sắc mặt hơi đổi, chỉ cho là Tần Tích cảm thấy bất công cho cái chết của Tô Cẩn, hắn không giải thích, chỉ thấp giọng nói,“Mời Tần tiểu thư trở về, nơi này không thích hợp với cô nương.”

“Không! Tô tiểu thư là bạn tốt của ta, chuyện khác ta không thể vì nàng làm, chỉ hy vọng có thể nhặt xác cho nàng cùng thân nhân nàng.” Tô Cẩn đẩy Triệu Thuần ra, thấy hắn lảo đảo lùi lại hai bước, không khỏi cười lạnh,“Dối trá đến cực điểm!”

Triệu Lượng thân vệ đứng phía sau Triệu Thuần thấy vậy, đưa tay đỡ Triệu Thuần, tức giận chỉ trích nói,“Tần tiểu thư, ngươi đừng quá đáng! Hầu gia là phụng hoàng mệnh làm việc, ngài trong lòng cũng là bất mãn, có bản lĩnh tìm chứng cứ chứng minh Tô gia không có phạm tội rồi đi tìm hoàng thượng lật lại bản án, ở đây nổi giận với Hầu gia là sao chứ!”

“Hừ, cá mè một lứa!”

“Ngươi!”

“Được rồi.” Triệu Thuần giơ tay lên, Triệu Lượng không cam lòng cũng chỉ có thể câm miệng, đôi mắt căm tức nhìn Tô Cẩn. Triệu Thuần xoa xoa mi tâm, nhìn về phía Tô Cẩn,“Tô gia bọn họ tội danh thông địch, ngươi không sợ bị liên lụy?”

“Ta không có thông địch bán nước, có gì phải sợ ! Bọn họ có phạm tội hay không phạm tội ta không biết, ta chỉ biết Tô tiểu thư là người thiện lương, Tô phu nhân thân thiết, Tô thiếu phu nhân đôn hậu......” Tô Cẩn nghẹn ngào nói,“Huống chi, dù là phạm tội mưu nghịch, Tô thừa tướng vì Đại Xa Triều làm bao nhiêu chuyện cho dân cho nước? Chẳng lẽ cả nhà phải chịu cảnh mất xác phơi thây nơi hoang dã sao!”

Triệu Thuần trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên xoay người,“Đi theo ta!”

Tô Cẩn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Triệu Thuần quay lại nhìn nàng, nhíu mày,“Không phải muốn nhặt xác cho bọn họ sao, đi theo ta.”

Triệu Lượng cả kinh,“Hầu gia......”

Vạn nhất để hoàng thượng biết Hầu gia làm như vậy, chỉ sợ hoàng thượng cho rằng Hầu gia bất mãn với ý chỉ. Hoàng thượng tuổi lớn, là thời điểm nghi ngờ rất nặng, thân phận Hầu gia mẫn cảm như vậy...... Hoàng thượng rõ ràng có thể giao việc này cho người khác, nhưng cố tình muốn Hầu gia ở ngày đại hôn cùng Tô tiểu thư hành động, nói không chừng chính là thử Hầu gia có cùng mưu phản hay không.

Dưới tình huống như vậy, Hầu gia sao vẫn không biết tị hiềm!

Triệu Thuần giơ tay lên, ý bảo hắn câm miệng.

Trong lòng Triệu Lượng sốt ruột nhưng cũng không thể nhiều lời.

Tô Cẩn sợ Triệu Thuần đổi ý, lau lệ đi theo phía sau hắn. Mặc kệ trong lòng Triệu Thuần là áy náy hay vì cái gì, nàng cũng sẽ không cảm kích hắn!

Nàng không thể quên được hắn đâm thủng yết hầu phụ thân, quên không được kiếm của hắn không chút lưu tình xuyên qua thân thể chị dâu!

Nàng hận hắn!

Tô Cẩn chưa bây giờ hận qua một người giống như vậy!

Nàng thề, chỉ cần người có liên quan án diệt môn Tô gia...... Một người, nàng cũng sẽ không buông tha!

Hành lang dài, ánh mắt Tô Cẩn luôn tìm tòi chung quanh, nàng không biết liệu ca ca có chạy thoát hay không...... Nàng cẩn thận nhìn mỗi thi thể, phát hiện không có ca ca thì nhẹ thở ra.

Ca, ca nhất định...... Nhất định phải chạy thoát.

Vòng qua hành lang dài, Tô Cẩn ôm chị dâu đã chết, nhìn nàng cả người đều là máu, nước mắt vừa mới ngừng lại tuôn ra. Nàng đưa tay chạm lên mắt chị dâu, nhưng mi mắt của nàng đã cứng ngắc, làm sao cũng vuốt không nhắm mắt.

Tô Cẩn khóc thút thít, nhẹ nhàng ghé vào bên tai nàng nói,“Chị dâu, ca ca chạy thoát, chạy thoát ......”

Nàng lại vuốt mắt chị dâu, lúc này đây ánh mắt nàng nhẹ nhàng khép lại.

Tô Cẩn cực kỳ bi thương, chị dâu đến chết cũng lo lắng cho ca ca. Khi tay nàng chạm đến thi thể, Tô Cẩn phẫn nộ nhìn về phía Triệu Thuần,“Ai chém cánh tay của nàng!”

Người đều đã chết, vì sao không thể lưu toàn thi!

“Ta!” Triệu Thuần thu hồi tầm mắt, tựa vào cột trên hành lang, khó khăn giải thích,“Nàng đến chết cũng ôm lấy ta, ta vì muốn đuổi theo phản tặc, chỉ có thể chém đứt cánh tay của nàng.”

Tô Cẩn gắt gao cắn môi, nàng vươn tay ôm lấy thắt lưng chị dâu, muốn để chị dâu lên lưng. Cha mẹ đối với chị dâu giống như nữ nhi thân sinh, chị dâu đối bọn họ cũng thập phần kính trọng. Nàng tin tưởng, chị dâu dù đã chết, cũng muốn ở cùng một chổ với cha mẹ.

“Ta giúp tiểu thư.”

“Cút!”

Triệu Thuần yên lặng nắm chặt hai tay, nhịn xuống không nói gì.

Nàng cắn răng, không cần sự hỗ trợ của Triệu Thuần, cố gắng dùng chính bản thân mình để chị dâu lên lưng, nàng nhặt hai tay chị dâu lên, từng bước một thất tha thất thểu đi về hướng đại sảnh. Trong đại sảnh, cha mẹ vẫn là tư thế dựa vào nhau, nàng đem chị dâu đặt ở bên hai người.

Cha, nương, chị dâu! Tha thứ Cẩn nhi không thể quang minh chính đại gọi các người, các người trên trời có linh thiêng, nhất định phải phù hộ ca ca, phù hộ ca chạy ra khỏi kinh thành, phù hộ ca, còn sống!

Nàng quỳ gối trước ba người, dập đầu lạy ba lạy.

Nàng đứng dậy, xoay người mặt không biểu cảm nhìn Triệu Thuần,“thi thể bọn họ, có thể giao cho ta xử lý được không?”

“Không được.” Triệu Thuần lắc đầu.

Hiện tại không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm nơi này, ngang nhiên đem thi thể bọn họ ra ngoài, không có khả năng. Vạn nhất bị người phát hiện, cả nàng cùng hắn đều sẽ bị liên lụy.

Mi mắt Tô Cẩn rũ xuống, kết quả này trong dự liệu của nàng.

Nàng xoay người, không nhìn hắn,“Như vậy...... Ta muốn hỏa thiêu thi thể của bọn họ ở tại Tô phủ.”

Triệu Thuần gật đầu.

Chỉ cần không ra khỏi Tô phủ, hắn đều có thể đáp ứng.

Xem như hắn làm một việc cuối cùng cho Tô Cẩn.

“Thi thể của Tô tiểu thư đâu?!” Tô Cẩn cũng không có nhìn thấy thi thể của bản thân.

“Ở trong phòng của nàng.”

Tô Cẩn sửng sốt, liếc mắt nhìn hắn,“Ngươi có ý gì?!”

“Nàng là thê tử của ta, ta muốn an táng nàng tại phần mộ tổ tiên của Triệu gia, nhập vào gia phả Triệu gia.”

Nhớ tới cô nương hay đỏ mặt, Triệu Thuần đau lòng. Hắn diệt cả nhà Tô gia, người cảm thấy có lỗi chính là Tô Cẩn, hắn biết rõ ràng, lại lợi dụng cảm tình...... Lừa gạt nàng.

Hắn sẽ để nàng nhập từ đường Triệu gia, nàng là chính thê duy nhất của hắn, để hậu bối Triệu gia sau này phụng thờ hương khói.

“Ha ha...... Ha ha ha......” Tô Cẩn bỗng nhiên điên cuồng cười ha hả, cười đến nước mắt chảy ra,“Buồn cười! Rất buồn cười! Thê tử? Các ngươi không có bái đường, nàng sao tính là thê tử của ngươi! Ngươi diệt cả nhà nàng, giết người thân của nàng, nàng hận ngươi còn không kịp, làm sao có thể đồng ý nhập từ đường Triệu gia, nếu ngươi còn có một chút lương tri, không cần ghê tởm người đã qua đời!”

Mắt Triệu Thuần đau xót, không nói một lời.

“Hiện tại...... Đem thi thể nàng trả lại cho ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.