Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 86-1




Hàn Vũ và Kinh Vĩ Quốc phải hợp lực mới kéo Tả Duy Đường lại được, ba người ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm một chồng giấy tuyên truyền ngẩng người, thật lâu sau, Kinh Vĩ Quốc mới mở miệng.

“Trước tiên mặc kệ ai làm, phải nghĩ cách giải quyết chuyện này thế nào đã! Tiểu Ngũ, ngày mai em cứ đến bệnh viện thực tập như bình thường, anh về trường thăm dò trước, xem tình huống thế nào, nếu ồn ào đến cấp trên của trường học…..”

Kinh Vĩ Quốc cũng không nói hết câu, Hàn Vũ đã đoán được, huyên náo qua lớn không dễ dọn dẹp, xuất phát từ đủ loại suy tính, bên trên có lẽ sẽ quyết nghị đuổi học cậu.

“Không cần! Sẽ không ồn ào đến bên trên.” Tả Duy Đường nắm chặt tay, oán hận nói.

Hàn Vũ và Kinh Vĩ Quốc đồng loạt quay đầu nhìn y.

“Tôi sẽ cùng ông già tìm người đè xuống — mặc kệ là bên nào.” Tả Duy Đường liếc nhìn bọn họ một cái, đứng dậy vào phòng sách, lấy điện thoại ra.

Hàn Vũ nhìn theo Tả Duy Đường vào phòng sách, cười khổ với Kinh Vĩ Quốc, “Hôm nay thật sự cám ơn sư huynh, đám bạn em đều ra ngoài thực tập hết, thừa dịp hiện tại làm mấy chuyện này trong trường, chứng tỏ đã chọn thời cơ tốt, may mắn có anh ngăn cản mấy thứ này phát tán.”

Kinh Vĩ Quốc cũng mệt mỏi xoa xoa mi tâm, “Lần này thật đúng là không dám nhận, anh chỉ mang theo sinh viên đi một vòng trường vơ vét, còn không biết có lấy sạch hết chưa, mà cho dù dọn sạch rồi, đã có vài người nhìn thấy đại khái cũng không chặn hết được.”

Hàn Vũ vẫn cảm kích cười cười với Kinh Vĩ Quốc, “Sư huynh, anh nói vậy là muốn em áy náy chết à, những gì anh làm, đã có thể khống chế trong một phạm vi nhất định rồi!”

Nói xong, Hàn Vũ lại cầm mấy tờ giấy tuyên truyền kia, tự trào phúng cười cười, “Có một số việc, anh càng xem nó là bí mật, nhưng không có quyết tâm giữ bí mật, tới thời điểm không giấu được, thì sẽ giấu không được.”

Nói rồi, Hàn Vũ như đột nhiên nhớ tới thứ gì, cầm tờ tuyên truyền xông vào phòng sách, thấy Hàn Vũ mặt mày trắng bệch chạy vào phòng sách, Kinh Vĩ Quốc cũng đột nhiên ý thức được gì đó, lập tức nghiêm túc hẳn, theo vào.

Hàn Vũ vừa vào trong, đã thấy Tả Duy Đường sớm hơn cậu một bước ngồi trước bàn máy tính, tay cầm điện thoại chỉ thị người bên kia làm việc.

“Đúng….. Hack hết trang web trường học này đi, hễ là trang xuất hiện mấy tấm ảnh và bài viết kia đều xóa hết….. Vậy thì up một lần hack một lần, tới khi nào mấy thứ này sạch sẽ hết, lúc đó hẵng dừng tay…… Ừm, được, hiện tại tôi sẽ chờ kết quả……”

Hàn Vũ vừa nghe Tả Duy Đường nói chuyện điện thoại vừa tới sau lưng y, Tả Duy Đường thấy Hàn Vũ trắng bệch cả mặt tới gần, sắc mặt cũng không khỏi khó coi thêm vài phần, muốn mở miệng bảo cậu đừng xem, nhưng đối phương đã chạy tới phía sau mình.

Hàn Vũ nhìn trang web trường trên máy tính đều xuất hiện ảnh chụp và bài viết giống y như tờ tuyên truyền, không khỏi cảm thấy choáng váng, người này ra tay đúng là muốn đuổi tận giết tuyệt, mặc kệ chuyện gì, sau khi biến thành số liệu và dữ liệu, cho dù có làm triệt để, cũng không thể hoàn toàn xóa sạch dấu vết.

Kinh Vĩ Quốc há miệng thở dốc, lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng yếu ớt thở dài, bước qua vỗ vỗ vai Hàn Vũ.

Tả Duy Đường đợi một lát, bấm refesh một lần, phát hiện trên trang web đã hiện ra hiệu quả mình muốn liền đứng lên, từ sau bàn học vòng ra, nhìn Hàn Vũ vẫn đang rủ mí mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, bước nhanh đến, rút tờ giấy trong tay cậu, xé nát vụn.

“Là con nhỏ hèn hạ kia làm!” Tả Duy Đường ác độc nhìn lướt qua màn hình máy tính, mang hai người trở lại phòng khách, nhìn một chồng tuyên truyền còn đặt trên bàn, quơ lấy vò thành một đống, “Cũng tốt, nếu ả đã nghĩ ra cách hay ho này, không cần thấy đáng thương cho thân thể ả nữa!”

Hàn Vũ đang hoảng hốt và Kinh Vĩ Quốc nghe y nói xong, đều kinh sợ, cùng kêu lên, “Anh/Cậu muốn làm gì?” Ngàn vạn lần đừng tự mình làm ra án mạng đó!

Tả Duy Đường từ trên cao liếc nhìn bọn họ, nhếch một bên môi, vẻ mặt dữ tợn cười cười, “Phải nói, muốn xem cô ả chuẩn bị làm gì!”

Tả Duy Đường vừa nói xong, Hàn Vũ lập tức phản ứng được ý tứ trong lời y, mày không khỏi nhăn lại, “Anh hỏi ra được tin tức khác?”

Tả Duy Đường nhẹ bắn cục giấy trong tay, ném vào giỏ rác sau sofa, sau đó ngồi xuống sát Hàn Vũ, úm tay cậu vào trong tay mình, “Chỉ có thể nói, vật phân theo đàn*. Còn lại em đừng quan tâm, thực tập ngày mai cũng xin nghỉ phép mấy ngày, ngốc ở nhà mấy hôm đi.”

(gốc 方以类聚, 物以群分 =  Phương dĩ loại tụ, vật dĩ quần phân. Vốn để chỉ những loại người giống như thì tụ tập với nhau, các sự vật bởi vì chủng loại khác biệt mà bị phân chia. Về sau chỉ người hoặc sự vật dựa theo phân chia tính chất mà tự tụ tập lại với nhau. <- Baike giải thích khó hiểu ghê, giống Vật hợp theo loài của mình ấy)

Tả Duy Đường càng nói vậy, trong lòng Hàn Vũ càng nghi ngờ, cậu quay đầu ngó ngó Tả Duy Đường, giọng bình thản nói, “Hàn Dĩnh cũng mang mấy thứ này tới phát ở bệnh viện em thực tập? Chuyện lúc nào?”

Rõ ràng buổi chiều lúc cậu tan ca còn chưa có chuyện này.

“Chân trước em vừa đi, chân sau ả cho người phân phát.”

Hàn Vũ trầm mặc, trong lòng suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn, hình ảnh giả tưởng từng đám từng đám người chỉ trỏ cậu nghị luận xộc vào não, không thể phủ nhận, một vài thứ đã khắc sâu vào xương tủy, sâu đến mức bám vào cả linh hồn, cho dù thay đổi thể xác, nên có thì vẫn có.

Ví dụ như nhát gan, ví dụ như sợ hãi, ví dụ như bản tính co đầu rụt cổ.

Giống như hiện tại, cậu hoảng sợ nhìn Tả Duy Đường, lại nhìn nhìn Kinh Vĩ Quốc, không khỏi nghi ngờ có phải mình làm sai rồi không, lẻ loi đứng ngoài quy tắc và trật tự thật sự tốt sao?

Thứ hiện tại cậu có…..

“Shh…….” Hàn Vũ vừa ăn đau lập tức tỉnh táo lại, cậu xoa quai hàm nhìn Tả Duy Đường, “Đau, làm gì vậy?”

Sắc mặt Tả Duy Đường chẳng mấy tốt đẹp nhìn cậu, nếu nói hành vi của Hàn Dĩnh khiến y nổi giận, hiaajn tại y lại chìm vào sự tĩnh lặng lạnh lẽo, y âm y nhìn chằm chằm Hàn Vũ, giống như một con rắn đang gắt gao trừng con mồi của mình, “Anh đã nói với em, đừng nghĩ đến thời điểm có thể quay đầu.”

Khi nói, sức mạnh nắm lấy tay Hàn Vũ không khỏi tăng lên, khiến tay Hàn Vũ sinh đau từng cơn.

Hàn Vũ bị đau đớn làm cho thất thần lần nữa, cúi đầu nhìn bàn tay đang cầm tay mình, trên cái tay kia đã nổi gân xanh, có thể thấy tâm tình của chủ nhân nó lúc này.

Cậu cúi đầu nhìn hồi lâu, mới đưa tay kia của mình tới nhẹ nhàng phủ lên, xoa xoa, sau đó ngẩng đầu nhìn Tả Duy Đường, “Nhẹ chút, đau.”

Ánh mắt cậu trấn định —- có vài thứ bạn đã chiếm được rồi, thì tất yếu phải trả giá. Nếu không thì không bằng cứ tiếp tục rụt cổ trong cuộc sống che che giấu giấu. Mà nhiều thời điểm, khi bạn không cam lòng bước ra bước đầu tiên, bạn nên nghĩ tới đủ loại hậu quả về sau.

So với tất cả những thứ khiến cậu lúc ngủ cũng có thể cười tỉnh hiện tại, phần trách nhiệm tất yếu này hình như cũng không có gian nan như đời trước vẫn thấy. Hàn Vũ hơi nhếch khóe miệng, nhìn Tả Duy Đường, lại mở miệng oán giận, “Nhẹ coi, lực tay anh ghê gớm thật.”

Tả Duy Đường ngẩn ra, giống như còn chưa theo kịp thay đổi của Hàn Vũ, kết quả lại nghe thấy Kinh Vĩ Quốc bên cạnh mãnh liệt ho khan vài tiếng.

“Hai người chú ý chút có được không, tốt xấu gì cũng còn người sống sờ sờ đây này!” Kinh Vĩ Quốc tức giận ngó ngó hai người tay nắm tay nhìn nhau, trong lòng thầm hận mình thật sự là hoàng đế còn không vội thái giám đã gấp, coi hai cái người này này, dưới tình huống như vầy còn có tâm tư hoa hoa trăng trăng.

Mặt Hàn Vũ lập tức đỏ lên, mình vô tình lại đánh mất bản mặt già rồi, lập tức ngồi ngay ngắn muốn rút tay về, lại phát hiện Tả Duy Đường chỉ giảm bớt lực, tay vẫn không rút ra được.

Kinh Vĩ Quốc thấy, chỉ ngồi một bên nghiêm mặt tỏ vẻ bất mãn mình bị coi nhẹ.

Hàn Vũ thấy mình thật sự không chiếm được thứ tốt từ chỗ Tả Duy Đường, hơn nữa lúc nãy cậu tâm tư cậu lay động không yên, vốn có hơi chột dạ, cho nên cũng không dám thật sự tránh khỏi tay Tả Duy Đường, cuối cùng đành phải cười cười lấy lòng Kinh Vĩ Quốc, hy vọng sư huynh đừng để ý.

Nhìn Hàn Vũ bất lực thế kia, lại nhìn cái vẻ mặt ta vẫn là ta của Tả Duy Đường, Kinh Vĩ Quốc chỉ đàng tự an ủi trong lòng, tên này đức hạnh thế nào, không phải mày đã biết từ nhỏ rồi à! Thôi thôi, nhắm mắt làm ngơ là được!

Nghĩ vậy, Kinh Vĩ Quốc đứng lên, “Anh về trước, bên trường học anh sẽ trông chừng, tình hình cụ thể và chuyện sau đó, vẫn phải xem trình độ ảnh hưởng của sự việc lần này, thật ra trường học nào mà không có mấy chục vụ thế nào. Bên bệnh viện thực tập…..”

“Em tự giải quyết.” Hàn Vũ nhanh chóng đón lời, khiến hai người kia đồng loạt nhìn qua cậu, cậu kiên định nhìn hai người, mở miệng, “Sáng mai em vẫn sẽ đi thực tập như bình thường, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều phải đi.”

Kinh Vĩ Quốc nhìn chằm chằm Hàn Vũ một lát, hiểu rõ mà cười, “Biết rồi.”

Hai người đứng dậy tiễn Kinh Vĩ Quốc, lúc đóng cửa, không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau.

Hàn Vũ từ trong mắt Tả Duy Đường nhìn ra được vài thứ, phì cười, kéo y về phòng khách, hai người dàn chặt lấy nhau, Hàn Vũ nghiêm túc nhìn Tả Duy Đường nói, “Làm sao vậy?”

Tả Duy Đường cũng khó hiểu nhìn cậu trong chốc lát, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Không.”

Hàn Vũ vươn tay cầm lấy tay Tả Duy Đường, lòng bàn tay dán lấy nhau, cảm nhận được nhiệt độ truyền tới trên người đối phương. Cậu biết thật ra Tả Duy Đường đang xem xét cậu, bởi vì vừa rồi dao động trong nháy mắt của cậu, khiến y cảm thấy bất an.

Hàn Vũ không mở miệng nói gì, chỉ nắm lấy tay Tả Duy Đường, giống như Tả Duy Đường bình thường vẫn làm vậy.

Nắm một hồi, cậu mới mở miệng, “Hàn Dĩnh còn chuẩn bị cái gì?”

Tả Duy Đường liếc cậu, trở tay kéo Hàn Vũ vào trong lòng mình, cằm gác lên vai Hàn Vũ, hít một hơi thật sâu, lúc này mới rõ ràng cảm thấy an tâm, thật lâu sau, y mới nói:

“Ả chuẩn bị hai phần giấy tuyên truyền và bài viết trên mạng, bộ thứ nhất chính là cái em nhìn thấy hiện tại, cho dù người có tâm kiểm tra một lần cũng biết là ảnh gốc, trước tiên chứng minh vấn đề tính hướng của em. Một bộ khác cơ bản chính là cắt ghép…… Trông thế nào thì em đừng hỏi, đợi khi bộ thứ nhất chứng thực rồi, bộ thứ hai thiệt hay giả đã không còn nhiều người nghi ngờ, đến lúc đó……”

“Nơi em hoạt động…. Có lẽ là cả thủ đô, không tìm được một nơi có thể tiếp nhận em đúng không?” Hàn Vũ chua sót tiếp lời, tuy Tả Duy Đường bảo mình đừng hỏi nội dung trong phần tờ rơi thứ hai, nhưng từ cách viết không rõ ràng mà cực có tính ám chỉ của bộ thứ nhất, cơ bản có thể đoán được, có lẽ còn phấn khích hơn cả “lộ ảnh nóng”!

Tả Duy Đường ôm đầu Hàn Vũ muốn cúi thấp xuống, nâng lên buộc cậu nhìn vào hai mắt mình, “Không có bộ thứ hai.”

“?” Hàn Vũ nhìn y.

“Hoặc nên nói, bộ thứ hai không phải không thể có.”* Tả Duy Đường rét lạnh nhếch khóe miệng.

(Gốc 不是不可以有: nhiều ‘không’ quá tui cũng không biết edit sao =)))

“Anh……” Hàn Vũ chuẩn bị hỏi y.

“Ngày mai em thật sự muốn tới bệnh viện?” Tả Duy Đường đổi đề tài, cúi đầu dùng tay vuốt ve lòng bàn tay của Hàn Vũ.

“Tự nhiên phải đi.” Hàn Vũ vừa thấy y nhắc tới vụ này, thật sự chỉ muốn cho Tả Duy Đường thấy quyết tâm của mình, lại lo lắng y lại lên cơn, đến lúc đó trói mình lại bên cạnh y, đừng nói bệnh viện, có khả năng vừa hơi rời khỏi tầm mắt của y đã bị túm về.

Cậu tin tưởng, nếu không tới bệnh viện, mặc kệ với cậu hay là với Hàn Dĩnh mà nói, không chỉ đơn giản có ý trốn tránh hay gì khác, có lẽ có nhận thua, có lẽ còn có càng nhiều thứ khác trộn lẩn bên trong, nhưng mặc kệ lẩn cái gì vào, Hàn Vũ biết, mình nhất định phải đi.

Không vì bất luận người nào khác, coi như là vì cậu và y….. Hàn Vũ nhìn nhìn bàn tay hai người nắm chặt với nhau.

Có vài thói quen quả thật đã khắc trong xương thì khó có thể thoát khỏi, nhưng có vài thứ vào thời điểm thích hợp có thể vượt qua bản tính, mang lại cho bản thân những thứ khó có thể ngờ tới.

Hàn Vũ cầm cái tay vẫn đang đùa nghịch ngón tay mình của Tả Duy Đường — cậu tin tưởng, vào lúc cậu không biết, cậu đã đạt được những thứ đó rồi.

Cho nên, cậu chẳng những muốn tới bệnh viện, còn muốn trước khi bên trường học và bệnh viện chưa làm ra bất kì hành động nào, vẫn luôn bảo trì như thế.

Tả Duy Đường cúi đầu ngắm Hàn Vũ một cái, trên mặt rốt cuộc đã lộ ra chút ý cười, y nghiêng đầu, hôn hôn tai Hàn Vũ, thuận thế trượt tới bên môi cậu, miệng vừa mở vừa khép, không tiếng động nói cái gì, sau đó mạnh mẽ ấn môi mình lên.

Mặc dù Hàn Vũ không nghe ra Tả Duy Đường nói gì, nhưng khi cánh môi y dán lên môi mình khép khép mở mở, rõ ràng thấy sự khen ngợi trong mắt y, khen ngợi này tự nhiên không phải dành cho hành động của cậu, mà là hàm ý phía sau hành động — em sẽ không quay đầu lại, cũng không hối hận.

Vì thế Tả Duy Đường khen — em không quay đầu lại, anh cũng không quay đầu, một con đường hai người đi, mới không….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.