Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 81




Lại một năm mới đến!

Hàn Vũ đứng ngòa ban công, bưng tách trà thong thả nhìn mặt trời lặn, nhìn đám người và xe cộ tới tới lui lui bên dưới, trong lòng tự dưng cảm thán một tiếng.

Sau lưng đột nhiên có một cánh tay mạnh mẽ vòng qua thắt lưng cậu, hơi dùng lực, kéo Hàn Vũ vào trong lòng, “Nhìn cái gì đó?”

Tả Duy Đường nhẹ giọng hỏi, đưa tay lấy tách trà của Hàn Vũ, khẽ nhấp một ngụm, lại nhét vào tay cậu.

“Không có gì, chỉ nhìn cảnh một chút thôi, khỏi phải nói, tầm nhìn nơi này tốt thật đấy!” Hàn Vũ cười hì hì quay đầu lại, “Một lát đi siêu thị mua đồ ăn!”

Tả Duy Đường gật đầu, hai tay ôm eo Hàn Vũ, đầu kề lên vai cậu, cùng cậu ngắm cảnh.

“Đúng rồi, nếu ngày mai chúng ta cùng về bên nhà anh ăn cơm tất niên, phải chuẩn bị cái gì, đám Khởi Tử anh đã nói một tiếng chưa?” Hàn Vũ đột nhiên nhớ tới chuyện này, lập tức hỏi.

Từ một tuần trước, mẹ Tả đã gọi điện thoại tới, bảo Tả Duy Đường và Hàn Vũ năm nay nhất định phải về ăn cơm tất niên, người một nhà trải qua một năm đoàn viên, tuy Tả Duy Đường vẫn trưng mặt thối không tình nguyện đồng ý, nhưng sau khi nghe một tiếng rống giận không được tự nhiên của ông cụ, vẫn không thể không đồng ý.

“Thằng nhóc thúi, anh còn muốn thế nào? Ta đều không chê tụi bây đáng ghét nữa, anh cầm lông gà còn thật sự xem như lệnh tiễn hả?” Tuy lời nói vẫn khó nghe như trước, nhung có thể khiến Tả Khoán nói vậy, đã rất không dễ dàng rồi, hai người tự nhiên không tiện từ chối.

Cũng may mẹ Tả trộm thông báo cho hai người, năm nay vợ chồng Tả Duy Lẫm muốn tới nhà bố mẹ vợ mừng năm mới, hai vợ chồng Tả Duy Lẫm xem như hôn nhân chính trị điển hình, hai bên đều đi trên con đường này, ai cũng không thấp hơn ai, cho nên, hai người ở chung vẫn chú ý công bằng công chính, kể cả lễ tết về bên nào cũng tính từng lần không sai chút nào.

Biết Tả Duy Lẫm không ở đó, không thể phủ nhận, trong lòng Hàn Vũ lập tức cảm thấy, bữa cơm tất niên này có lẽ không quá kém, dù sao, đủ loại chuyện trước kia Tả Duy Lẫm làm, nếu so với Tả Khoán, tính chất ác liệt hơn nhiều.

Tuy nói vậy, chuyện của Tả Duy Lẫm đối với Tả Duy Đường và Hàn Vũ lúc này mà nói, đã sớm bị ném sau đầu, nhưng đây cũng không đại biểu đôi bên đã hoàn toàn loại bỏ khúc mắc, có thể ngồi cùng nhau nói nói cười cười “trở thành người một nhà”.

Cho nên, Tả Duy Lẫm không ở đó, mới là nguyên nhân chân chính Tả Duy Đường đồng ý mang Hàn Vũ về nhà ăn cơm tất niên, dù sao, y không muốn lại một lần nữa không thể bảo vệ được Hàn Vũ.

Chỉ là, đồng ý thì đồng ý, nhưng chân chính nói tới chuyện phải về nhà ăn cơm, Tả Duy Đường vẫn rất khó bày ra sắc mặt vui vẻ, nhiều năm chưa từng ngồi cùng bàn ăn cơm, hơn nữa, trước đây ông cụ còn có thái độ như vậy, y cực kì nghi ngờ mình dẫn Hàn Vũ về, một bữa cơm có thể ăn ra hiệu ứng “sum vầy chúc mừng”.

Cho nên, lúc này nghe Hàn Vũ hỏi, mày lại nhăn lại, “Nếu không, từ chối bên kia đi! Nói đám Khởi Tử không có chỗ đi, muốn qua đây.”

Hàn Vũ buồn cười niết khuôn mặt đang đen đi của Tả Duy Đường, tuy Tả Duy Đường không biểu lộ cảm xúc, nhưng Hàn Vũ vẫn đoán được ý tưởng của y, nhưng Hàn Vũ lại có cách nhìn bất đồng với Tả Duy Đường, chính là hục hặt với nhau tương đối nhiều năm, cho nên mới không có khả năng nói hòa hoãn liền hòa hoãn, sau khi hòa hoãn lập tức khôi phục tình trạng cha hiền con thảo, mới càng cần bỏ tâm cố gắng.

Mặc kệ là chuyện gì, trên đời này, không tốn tâm sức đã muốn đạt được, tuyệt đối là nói suông.

“Mẹ anh mỗi ngày đều gọi điện tới xác nhận anh có về không, sáng nay còn đặt biệt gọi điện tới hỏi em, anh nói xem hiện tại anh nói với mẹ anh không về nữa, trong lòng bà sẽ cảm thấy thế nào?” Hàn Vũ trừng y.

Tả Duy Đường chụp cái tay duỗi tới mặt mình tác quái, vuốt ve một chút, khóe miệng nhếch nhếch, không nói lời nào.

Hàn Vũ xoay người, buồn cười đụng trán lên trán y, “Nghĩ gì đó? Chỉ là ăn một bữa cơm. Ăn vui vẻ, coi như đáng giá, ăn không vui, coi như tận chữ hiếu. Anh bảo đám Khởi Tử Mùng một hẳn đến, tới lúc đó chúng ta lại bồi thường một bữa ăn ngon!”

Tả Duy Đường cong cong khóe miệng, cùng Hàn Vũ trán đụng trán, nhìn vào mắt Hàn Vũ, chậm rãi dán môi tới, ngậm miệng lưỡi đối phương cướp đoạt một phen xong thả tay, khàn giọng nói, “Vậy hôm nay đi siêu thị trước, chuẩn bị hết nguyên liệu cho Mùng một, anh có dự cảm, chúng ta thật sự cần một bữa ăn ‘ngon’ hôm Mùng một.”

Kết quả bữa cơm cuối cùng của năm không hoàn toàn như Tả Duy Đường dự liệu, lúc đó hai người vừa vào cửa, Hàn Vũ đem quà tết mình chuẩn bị ra trước, trừ một nhà Tả Duy Lẫm không ở đó, có mặt trong sảnh lớn, cha Tả mẹ Tả, một nhà chị Tả Duy Đường thậm chí dì nấu bếp đêm nay vẫn ở lại giúp nấu cơm, Hàn Vũ đều căn cứ theo thân phận tặng quà đã chuẩn bị.

Cha Tả chỉ thản nhiên nhận một phần thuộc về ông, không tỏ vẻ vui, cũng không tỏ vẻ không vui.

Một nhà chị Tả Duy Đường, trừ cháu gái của Tả Duy Đường từng gặp một lần, vẫn là đầy mặt tò mò và ca ngợi cao thấp nhìn Hàn Vũ, đối với quà cậu tặng, cũng yêu ai yêu cả đường đi mà tỏ vẻ yêu thích. Vợ chồng chị Tả Duy Đường thì nhàn nhạt cầm lấy, tiện tay đặt qua một bên.

Trong một đám người này, cũng chỉ có mẹ Tả điều tiết không khí, ngay tại chỗ mở quà Tả Duy Đường và Hàn Vũ mang đến, trong lòng hạ quyết tâm, mặc kệ cho cái gì, đều phải tỏ vẻ đặc biệt vui mừng một phen, để cho hai người tìm về mặt mũi.

Kết quả không nghĩ tới, vừa mới mở ra, vẻ kinh hỉ trên mặt, không một chút giống như giả vờ, lập tức vươn tay lấy thứ trong hộp ra — một bộ lễ phục đậm chất Trung Hoa.

(lễ phục là loại váy dạ hội dài chấm đất ý)

Quần áo như vậy, bình thường mẹ Tả tự nhiên không hiếm gặp, nhưng bộ này vừa nhìn là biết giá trị xa xỉ, trên nền lông nhung màu đen, họa tiết mẫu đơn quấn quanh lan ra từ trước ngực, màu sắc tươi đẹp, từng phiến cánh hoa rực rỡ ướt át, giống như hoa tươi còn sương mới hái từ trong vườn. Lại thêm đường cắt khéo léo, hoàn toàn giống như đặt làm cho riêng bà.

“Quần áo này tốn không ít công sức, nhà thiết kế nào vậy? Đường thêu thế này nếu không phải bậc thầy có lẽ không thêu ra được kỹ thuật thế này, có thể giới thiệu bậc thầy này cho bác không?” Mẹ Tả có chút nôn nóng lấy bộ đồ, mở ra xem.

Hàn Vũ nghe câu hỏi của mẹ Tả, trên mặt cười cười, trong lòng thầm nghĩ, lúc đó chuẩn bị quà cáp phải tốn tâm tư một phen, nghĩ vẫn nên tiếp tục chuẩn bị chút quà tết, nhưng ngẫm lại cả nhà đều ở đó, nếu chỉ mang quà tết tới cửa, khó đảm bảo có vài người không dự tính tới, cuối cùng vẫn là dựa theo sở thích từng người mà ra tay, tìm đồng bọn cũ chủ tiệm Hai con hồ ly nhỏ.

Ba nữ giới khác biệt tuổi tác, Hàn Vũ đều đặt một bộ lễ phục cho xong việc, loại trang phục này, dựa theo địa vị ba người, cơ bản đều mặc được, có tốn công sức tỉ mỉ làm ra, cũng không sợ không hợp tâm ý bọn họ.

Hiện tại vừa xem, tốn một khoản khiến Hàn Vũ đau cả người quả nhiên rất giá trị, tuy chủ tiệm ra giá hơi cao chút, nhưng có được hiệu quả này, cũng không phản đối, trong lòng vòng vo suy nghĩ, ngoài miệng vẫn đứng đắn đáp, “Là nhờ bạn làm giúp, thầy thợ cháu cũng không quen.”

Mẹ Tả hơi hơi thất vọng, nhưng vẫn tin, dù sao xuất thân Hàn Vũ bày ra đó, trừ Ngụy Quốc Thủ thật sự là vì nhân duyên mà thành sư phụ của cậu, quả thật không có khả năng quen biết nhân vật siêu sao gì.

Bên kia cháu gái thấy bà nội mình mở hộp quà lấy ra thứ chọc người lóa mắt như vậy, không khỏi động lòng, cũng muốn mở ra xem thứ bên trong, xem kích thước cái hộp trong tay cô bé và mẹ mình không khác mấy với bà nội, tám chín phần cũng là lễ phục.

Chỉ là, cô bé vừa mới động, mẹ cô đã đè lại, khe khẽ nhìn thoáng qua, liền đánh nát tâm tình muốn rục rịch của cô, khiến cô bé hơi nhụt chí, nhưng vẫn an ủi mình, dù sao đồ đã là của mình, mẹ cũng nhận, cũng sẽ không bảo mình trả về, về rồi xem cũng vậy.

Một bữa cơm tất nên, mẹ Tả cố ý dẫn dắt, Tả Khoán ngầm cho phép, Tả Duy Đường và Hàn Vũ phối hợp chưa từng có, coi như viên viên mãn mãn hoàn thành.

Chỉ trừ bỏ chị Tả Duy Đường từ đầu tới đuôi đều không cho hai người sắc mặt hòa nhã, nhưng Hàn Vũ lại hồn nhiên không thèm để ý, dù sao, đã hiểu đủ loại chuyện của Tả Duy Đường, trong lòng Hàn Vũ đã sớm hiểu rõ bà chị này.

Cho dù lần đầu gặp mặt thể hiện ra ôn hòa lịch thiệp, trừ gia giáo được bồi dưỡng rất tốt, phần lớn cũng là nhìn vào giá trị lợi dụng của Tả Duy Đường, hiện tại, Tả Duy Đường và Tả Duy Lẫm coi như hoàn toàn xé rách tầng giấy kia, nên cũng không cần tận tâm đón ý nói hùa cái gì nữa.

Chỉ là, dù sao cũng ngại Tả Khoán còn ở đây, hai bên đều ôm tâm tư về nhà tận hiếu, mọi người chẳng qua là nước giếng không phạm nước sông mà thôi.

Sau khi ăn xong cơm chiều, lúc Hàn Vũ và Tả Duy Đường đi, chỉ có mẹ Tả ra tiễn, Tả Khoán ngồi trên sofa trong phòng khách thấy thế cũng theo ra, kết quả không đợi mẹ Tả cười tươi như hoa, ông đã buồn bựa hờn dỗi nói, “Cơm tối ăn nhiều, ra ngoài tản bộ, tiêu thực.”

Nói xong, cố ý không nhìn Tả Duy Đường và Hàn Vũ, chống gậy chậm rì rì chậm chân trong sân, Hàn Vũ và mẹ Tả thấy không khỏi buồn cười, nhưng cũng không bóc mẻ ông.

Hàn Vũ lấy tay đâm đâm eo Tả Duy Đường, khiến y chú ý, chớp mắt ý bảo y nói cái gì với Tả Khoán.

Kết quả đợi nửa ngày, chỉ thấy y ngửa đầu nhìn trời, nói một tiếng với Tả Khoán, “Ba, tụi con về đây.” Sau đó kéo Hàn Vũ lên xe bọn họ đỗ trong sân, lái xe về.

Không nói mẹ Tả và Hàn Vũ kinh ngạc, cả cha Tả đứng vẫn đứng một bên ra vẻ bình tĩnh đều bị hành động này của y làm cho ngốc luôn, khi phản ứng lại được, chỉ có thể căm giận nhìn bóng xe tuyệt trần mà đi mắng một tiếng nhãi ranh, sau đó kéo mẹ Tả vào nhà, không cần tiêu thực nữa.

Trên chiếc xe tuyệt trần mà đi, Hàn Vũ buồn bực dùng tay đâm thận đối phương, chọc cho Tả Duy Đường nhiều lần trừng cậu.

“Bảo anh nói hai câu dễ nghe thật khó!” Hàn Vũ chỉ trích.

Tả Duy Đường lườm cậu, “Anh có thể nói cho em nghe, trên giường.”

“…….” Hàn Vũ đỏ cả mặt, yên lặng xoay đi, nhìn ngoài cửa sổ, đồ mặt dày này.

Xe chạy trên con đường quen thuộc, bởi vì ăn hơi no, Hàn Vũ làm tổ trong xe ấm áp dễ chịu có hơi buồn ngủ, trong lúc chờ đèn đỏ, Tả Duy Đường rút chăn từ ghế sau khoác lên người Hàn Vũ, ngược lại đánh thức cậu.

Cậu cầm chăn trên người, rụt rụt cổ, lẩm bẩm một tiếng, tầm mắt mơ màng nhìn ngoài cửa sổ, đang muốn nhắm mắt tiếp tục thiếp đi, lại thấy bóng hai người.

Cậu dựng thẳng người dậy, yên lặng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhưng khi cậu muốn xác định hai bóng người kia rốt cuộc có phải người cậu đoán không, xe Tả Duy Đường đã chuyển động đi.

“A! Từ từ……” Hàn Vũ theo bản năng ngăn cản.

Xe đã chạy đi, Tả Duy Đường khó hiểu nhìn cậu, “Làm sao?”

Hàn Vũ quay đầu nhìn thoáng qua, bóng hai người kia đã càng lúc càng xa, càng thấy không rõ, cậu lắc lắc đầu, “Hình như em nhìn thấy Hàn Dĩnh và Khâu Minh ôm nhau dây dưa….. Chắc là nhìn lầm rồi!”

Hôm một ngày cả nhà sum họp, một đôi trai gái trẻ dính lấy nhau, nói thế nào, cũng vượt xa quan hệ người yêu bình thường.

Tuy rằng cuối học kì Hàn Vũ cơ bản không về trường nữa, nhưng nghe bọn Kỳ Lân nói, An Húc Dương đã quyết tâm, cắt đứt vào Hàn Dĩnh, chỉ là Hàn Dĩnh lại ra vẻ khổ đại cừu thâm, sống chết đuổi theo An Húc Dương muốn lý do.

An Húc Dương vì giữ lại cho cô ta vài phần mặt mũi, vẫn không bóc trần cô ả, ồn ào tới cuối cùng thật sự nhịn không nổi, mới đưa ra tấm ảnh chụp lúc trước cho Hàn Dĩnh xem, kết quả Hàn Dĩnh biện hộ hai ba câu, nói là vô tình gặp được, là Khâu Minh cứ quấn lấy cô ta, cô ta đã sớm từ chối.

Nhưng mặc kề cô ta nói thế nào, trong lòng An Húc Dương cũng đã có khúc mắc, nhưng thấy cô ả nói chân thành khẩn khiết, cuối cùng vẫn cho cô ta cơ hội, chỉ là hai người không qua lại như người yêu, nói là làm bạn bè trước.

Tuy Kỳ Lân Nguyên Lãng và Hàn Vũ đối với việc này đều hung tợn yêu cầu An Húc Dương chặt đứa ý nghĩ này trong đầu, nhưng có một số việc, rơi vào rồi thật đúng là không phải nói chặt là chặt, hai người cứ giằng co như vậy, giằng co giằng co lại qua một học kì, An Húc Dương trở về Đông Bắc mừng năm mới.

Tả Duy Đường nhìn nhìn Hàn Vũ, “Sao thế? An Húc Dương còn chưa đoạn tuyệt sạch sẽ với cô gái kia à?”

Hàn Vũ cười khổ lắc lắc đầu, “Rơi vào quá sâu, nhất thời khó tách ra.”

Tả Duy Đường vươn tay kéo má Hàn Vũ, “Té đau liền tỉnh, mắc gì em quan tâm, tiếp tục ngủ của em đi.”

Hàn Vũ không nói gì nhìn nhìn y, nhưng vẫn nghe lời trùm chăn tiếp tục thiếp đi.

Về đến nhà, hai người nhanh chóng tắm một cái, sau đó cùng nhau lăn lên giường, đắp chăn ấm áp, hai người nằm mặt đối mặt, đều rõ ràng thấy được trong tròng mắt đối phương là ảnh ngược của mình, Hàn Vũ cười áp tay lên ngực Tả Duy Đường, nhẹ giọng nói, “Thật không dám tin, em thế mà thật sự sống chung với một người đàn ông.”

Tả Duy Đường hơi bất mãn cái giọng điệu này của cậu, đè lại cái tay đang làm loạn, mắt híp lại, nguy hiểm hỏi, “Em muốn tìm phụ nữ?”

Hàn Vũ bật cười, tiến đến gần đối phương, gần tới mức hô hấp hai người toàn bộ xe lẫn vào nhau, “Vậy anh cho không?”

Tả Duy Đường xoay người đè đối phương dưới thân, “Em dám!”

Tuy rằng Tả Duy Đường biết đối phương đang nói đùa, nhưng vẫn không ngăn được vị chua bốc lên từ đáy lòng, không có chỗ phát tiết, chỉ có thể dùng nụ hôn hung hăng chèn ép Hàn Vũ.

Nụ hôn kết thúc, Tả Duy Đường nhấc chân quấn hai người lại, trong hoàn cảnh tối như mực, Hàn Vũ cảm thấy các giác quan càng thêm mẫn cảm, nhất là khi đối phương dùng bàn tay mang theo những vết chai dày xoa một vòng lớn trên bụng mình, gần như khiến dạ dày Hàn Vũ nổi lên một loạt cảm giác co rút.

Cậu thở hổn hển từng ngụm, đưa tay ôm lấy cổ đối phương, kéo y tới gần mình, nhẹ nhàng cọ cọ, mò mẫn được tới miệng, hung hăng hôn lên, đem những thứ mình học được từ chính người này, từ chút phát huy.

Chăn rất nặng, hai người quấn thành một đoàn, thân thể tràn đầy sức sống và nhiệt lượng nhẹ nhàng cọ xát với nhau, một hồi chuông năm cũ qua đi đột nhiên vang lên, thế giới bên ngoài màn che sáng lên, khắp nơi đều là khói lửa rực rỡ.

……

Sáng sớm hôm sau, Hàn Vũ đỡ thắt lưng ngồi dậy, không khỏi tức cười, vừa tức Tả Duy Đường tối qua không có tiết chế, vừa buồn cười mình vậy mà còn phối hợp đến thế, giống như lúc này năm ngoái vậy. Thật đúng là, có một số việc, từ lúc bắt đầu đã không dừng được, sau đó tính sai từng bước, thành trì cứ mất đi một tòa rồi lại một tòa.

Đang khi Hàn Vũ ôm chăn thất thần, cửa chính bên ngoài bị đập bang bang, Hàn Vũ sợ run lên, kinh ngạc nhìn Tả Duy Đường, “Sớm như vậy đã tới rồi? Đây là muốn cọ cả cơm trưa cơm chiều luôn à?”

Tả Duy Đường đang khoác áo len, nghe Hàn Vũ nói, hai ba cái mặc xong quần áo, xoay người hôn cậu, “Em nghỉ ngơi đi, cơm trưa anh bảo bọn họ tự giải quyết, nấu cơm tối là được.”

Nói xong, khép cửa phòng ngủ lại, ra ngoài mở cửa cho mấy tên bạn xấu và cấp dưới cực kì không có mắt vào nhà.

Hàn Vũ nghe Tả Duy Đường sắp xếp, lại nhìn nhìn hành vi của y, không khỏi đè lại gân não đang giật giật, y muốn chiêu cáo thiên hạ, tối hôm qua bọn họ miệt mài quá độ, cho nên hiện tại cậu không rời giường nổi hả?

Xoa xoa thái dương, Hàn Vũ vẫn đứng lên, vệ sinh xong, lấy quần áo ra thay, ra khỏi phòng ngủ, lập tức đưa tới ánh mắt khác thường của một đám người.

Cuối cùng Ngô Khởi chu miệng nói với Tả Duy Đường, “Em nói lão đại anh khoác lác đúng không, không phải Hàn Vũ dậy rồi sao? Cái gì gọi là mệt mỏi quá, dậy không nổi chứ!”

“……” Mọi người im lặng, tầm mắt thay đổi liên tục giữa nửa người dưới của Tả Duy Đường và hai chân Hàn Vũ.

Hàn Vũ đè lại hai gò má muốn run rẩy, mặt không cảm xúc nhìn lướt qua mọi người một cái, cuối cùng tầm mắt khóa trên người Tả Duy Đường, sau nhiều lần so sánh chênh lệch thực lực giữa hai bên, xoay người bổ nhào tới trước mặt Ngô Khởi, hung hăng đạp mông Ngô Khởi một cưới.

“Sáng sớm đã tự tìm mất mặt!” Ỷ chính mình có chỗ dựa vững chắc, Hàn Vũ ỷ mạnh hiếp yếu vùng lên một phen.

Đùa giỡn qua đi, mọi người vẫn là tự động thủ cơm no áo ấm, chủ yếu là lần này người tới nhiều hơn không chỉ gấp đôi số người đến hôm giao thừa năm ngoái.

Vốn là Mùng một tết, người đi lại nhiều, trừ đám Ngô Khởi tới ăn bù đêm 30, những người khác đều đã từng gặp mặt Hàn Vũ vài lần, cấp dưới kiêm bạn bè của Tả Duy Đường, nghe Ngô Khởi nhắc tới, nên đều chạy tới giúp vui.

Cơm canh cho một đống người này, Hàn Vũ thật sự không có tinh lực lo liệu, cuối cùng vẫn là Ngô Khởi nghĩ biện pháp, bảo Hàn Vũ làm một nồi lẩu là được, những người khác phụ trách chuẩn bị một hai loại đồ ăn, giữa trưa trực tiếp ăn lẩu nhúng.

Nói là chuẩn bị đồ ăn, thật ra đều là tự đi siêu thị càn quét thịt dê thịt bò, nhiều lắm, cũng là xả nước rửa rau, đến lúc đó trực tiếp bưng lên bàn, lúc ăn quăng vào nồi là được.

Hàn Vũ nghĩ, ngược lại cảm thấy rất được, sớm vào bếp lấy xương bò trộn với đương quy, nấu thành nước canh. Lại thuận tiện lấy ra dược liệu trừ lạnh mùa đông, phối với nhau nấu thành một nồi nước nhạt đặt qua một bên.

Chờ mọi người mua nguyên liệu về, như ong vỡ tổ chen vào bếp rửa vắt đồ ăn sạch sẽ mang lên, Hàn Vũ mới lại vào bếp, bắt đầu chế biến lẩu.

Tuy rằng trong nhà không có loại nồi uyên ương, nhưng rống ra ngoài một tiếng, biết mọi người đều muốn ăn cay, liền trực tiếp đổ bớt nước lèo đi, lấy chảo ra, lấy nước tương nhà nông cậu mua được, xắt hành gừng tỏi thêm các loại hương liệu như lá nguyệt quế đại hồi thì là, xào chung với tương, đợi khi tương và hương liệu hoàn toàn hòa hợp, chậm rãi đổ vào canh xương bò đương quy.

Thêm vào lượng nước thuốc vừa phải, mùi tươi ngon của canh xương bò, vị cay của đậu tương lên men, cùng với hương vị đặ biệt chỉ có của nước thuốc chậm rãi lặng lẽ dung hợp dưới ngọn lửa, cuối cùng hình thành một mùi hương kỳ lạ.

Trong vị tươi của xương bò cay nóng còn có một mùi thảo dược như có như không, rất độc đáo mê người.

Cuối cùng Hàn Vũ nêm nếm thêm các loại gia vị như muối và bột ngọt, sai Ngô Khởi vẫn luôn đứng bên nhảy lên nhảy xuống đổ nước canh vào nồi lẩu rồi mang lên.

Nồi lẩu vừa ra, mọi người đã sớm vây quanh bàn ăn lập tức chọn đồ ăn mình vừa ý ném vào, chỉ là bỏ vào rồi còn nhớ rõ của ai với của ai, chờ tới khi vớt ra, đã hoàn toàn không có tự giác đồ này thuộc về ai, phải chờ xem bản lĩnh của mình.

Hàn Vũ bưng chén nhìn một đám người ngày thường đều văn nhã, vây quanh một nồi lẩu cướp đoạt tứ tung, cướp được thì cười hì hì, cướp không được thì khóc cha mắng má, hoàn toàn là hình ảnh ăn lẩu kiểu TQ.

Giữa trưa một đám người ăn uống no say, chơi đùa náo loạn một trận, sau đó tan hơn phân nửa, ở lại vẫn chỉ có mấy người tới hôm đêm 30 năm ngoái, Hàn Vũ không có lệ nữa, kéo Tả Duy Đường vào bếp làm một bàn đồ ăn.

Mấy người đều vừa uống vừa trò chuyện tới hơn nửa đêm mới tan, buổi tối Hàn Vũ vệ sinh xong trước tiên, nằm trên giường đọc sách, Tả Duy Đường thu dọn bếp xong bưng tới một ly sữa, đến trước mặt cậu đưa cho cậu, “Uống rồi ngủ.”

Hàn Vũ bật cười, từ khi tay phải cậu bị thương lành lại, Tả Duy Đường lại nuôi ra thói quen mới này, mỗi lần nhớ tới, đều rót cho cậu một lý sữa bồi bổ.

Cậu đóng sách lại, uống nửa ly, nửa ly còn lại trả cho Tả Duy Đường, Tả Duy Đường cau mày nhìn nhìn Hàn Vũ, lại nhìn nhìn nửa ly sữa trong tay, nín thở một hơi uống sạch, sau đó đặt ly qua một bên, kéo Hàn Vũ nằm xuống giường, ôm nhau ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.