Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 65




Thời gian hơn bốn ngày đối với hai người tiểu biệt trùng phùng* mà nói, thật sự là chẳng mấy thì qua, vốn hơn nửa thời gian đã nằm trên giường, thời gian còn thừa lại, hai người cũng không thể dính lấy nhau bất kể mọi thời tiết, cho nên chút thời gian có thể dính lấy nhau ấy càng thêm trân quý.

(*cách biệt một thời gian ngắn rồi được gặp lại)

Chớp mắt, cho dù thời gian được hai người quý trọng cực kì, cũng như trước vô tình trôi mất không còn, Hàn Vũ lại về trường học, sống cuộc sống vô cùng quy luật, chương trình học đại cương cơ bản đều đã xong, chương trình chuyên ngành cũng nặng thêm một cấp độ.

Trên phương diện huấn luyện, Hàn Vũ đánh giá, có thể là tập huấn một tháng trong kỳ nghỉ hè đã có chút tác dụng, không chỉ giáo quan tăng mạnh cường độ huấn luyện, ngay cả một đám người ôm tâm lý ứng phó cho qua cũng không có một câu oán giận, tự giác hoàn thành từng hạng mục dựa theo kế hoạch huấn luyện giáo quan đặt ra.

Khai giảng bắt đầu, bài vở tăng thêm, huấn luyện tăng thêm cùng với sự nghiệp vừa khởi bước, đều hóa thành từng ngọn núi lớn, đặt lên người Hàn Vũ, khiến cậu mệt mỏi ứng phó.

Một khoảng thời gian rất lâu sau khai giảng, cậu đều cố gắng điều chỉnh bản thân, cố gắng hết sức có thể xử lý thỏa đáng việc học hành, huấn luyện cùng với sự nghiệp nhỏ mình vừa mới khởi sắc.

Một đường thích ứng cùng bận rộn, đợi tới khi Hàn Vũ rốt cuộc sắp xếp mọi thứ thỏa đáng, có tinh lực và tâm tư chú ý chuyện Tả Duy Đường chống lại Tả Duy Lẫm, đã là một tháng rưỡi sau.

Hàn Vũ thừa dịp cuối tuần này hiếm khi không cần huấn luyện, cũng không cần chôn trong phòng dược chế biến sản phẩm dưỡng da, đặc biệt dậy thật sớm, chạy tới một khu chợ gần trường, lắc lư một vòng, dạo quanh khu thủy sản.

Thấy nhà nhà hộ hộ đều trưng ra biển hiệu cua cà ra hồ Dương Trừng*, mới đột nhiên ý thức được, mùa thu một năm lại tới!

(*Chính là cái con hay được gọi là cua đại áp á, tra Wiki thì thấy gọi là cua cà ra, một loại cua đồng của TQ. Hồ Dương Trừng là một hồ nước ngọt thuộc tỉnh Giang Tô, cách khá gần Tô Châu, đặc sản hồ này là cua cà ra, mùa giao phối và sinh sản, cũng là mùa đánh bắt tụi nó, vào khoảng tháng 9 tháng 10)

Thời gian đang trôi đi, từng ngày cũng hao mòn, mà cậu lại luôn bận tới bận lui, ngay cả mấy ngày quốc khánh cũng không nghỉ ngơi đàng hoàng, toàn cùng Quý Ly vùi đầu vào tiệm dược thiện, thống kê tài chính thuận tiện lập kế hoạch thực đơn hai quý thu đông cuối năm.

Thậm chí lễ Trung thu cũng không để ý, lại nói, hai người đều là đàn ông, một đời này Hàn Vũ lại không thân không thích, thật đúng là không có thói quen mừng lễ.

Nếu không phải hôm Trung thu Ngụy Quốc Thủ gọi điện tới kêu bọn họ qua ăn cơm, nói không chừng ngày lễ này hai người đều hồ đồ bỏ qua, có Ngụy Quốc Thủ nhắc nhở, Hàn Vũ cũng tượng trưng chuẩn bị vài phần quà Trung thu, Ngụy Quốc Thủ, Kinh Vĩ Quốc cùng với Mạc Phàm đều do cậu tự mình đi tặng.

Mà cha Tả Duy Đường — bên Tả Khoán, từ ngày ấy tạm biệt tại nhà Ngụy Quốc Thủ, không nghe được tin tức nào nữa, cũng không biết có phải chuyện hôm đó chân chính khiến Tả Khoán nhận ra Tả Duy Đường đã không thể quay về con đường ông ta hy vọng, đả kích ông quá lớn, tâm có thừa lực không đủ (đồng nghĩa hữu tâm vô lực), không muốn phản ứng chuyện Tả Duy Đường nữa; hay đây là sự yên lặng trước cơn bão, đang tích tụ sức mạnh, chỉ đợi một kích đánh vỡ quan hệ giữa Hàn Vũ và Tả Duy Đường.

Nhưng mặc kệ là loại tình huống nào, Hàn Vũ biết, nếu mình thật sự hoàn toàn quên ngày lễ này thì thôi, nhưng nếu hiện tại đã nhớ ra, tuyệt không thể thiếu phần quà cáp bên Tả Khoán.

Tả Khoán nhận hay không Hàn Vũ không thể can dự vào, nhưng Hàn Vũ tặng hay không, lại đại biểu cho cậu có cố gắng hay không, cố gắng vì chuyện của mình và Tả Duy Đường mà biểu hiện trước mặt Tả Khoán!

Chỉ là tặng thì tặng, tên lại không dám điền tên Tả Khoán, suy nghĩ nửa ngày, Hàn Vũ vẫn lên mạng nói yêu cầu tương quan của mình, trả tiền, điền tên mẹ Tả Duy Đường, người tặng quà thì viết song song tên mình và Tả Duy Đường.

Sau lễ cũng không nghe thấy bên mẹ Tả trả lại đồ, Hàn Vũ biết, một cửa bên mẹ Tả coi như đã qua, đồng thời, cũng để Hàn Vũ biết được một tin tức, tuy Tả Khoán rất ngang ngạnh, nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn*, có lẽ mẹ Tả thật sự có thể làm một cửa đột phá.

(*gốc 强总更有强中手: một người cho dù mạnh thì vẫn luôn có người mạnh hơn)

Hàn Vũ đi một vòng trong khu thủy sản, thấy nhà nhà quảng cáo rêu rao nhà mình bán cua cà ra hồ Dương Trừng chính tông, trong lòng cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng biết không thể thật sự đi khảo sát và so đo, cua cà ra hồ Dương Trừng, hàng năm có thể sản xuất ra bao nhiêu, chỉ cung ứng cho các bên liên quan đã rất khan hiếm, còn có thể cung ứng cho mỗi hộ ở khu thủy sản này sao?

Hàn Vũ tự nhiên cũng hiểu, bằng nhãn lực chân chính của mình không phải có thể chọn ra ai thật ai giả, mà là trong một đống giả này chọn ra một vài con tốt là đủ rồi!

Dạo một vòng, Hàn Vũ xách một thùng cua về — trừ bản thân ăn, còn phải tặng mấy con cho sư phụ, bên nhà Tả Duy Đường cũng tặng một chút như trước đi, tuy rằng nói không chừng bên người ta vốn có cua hồ Dương Trừng chính tông.

Đặt hết cua đem tặng vào trong thùng, chọn chuyển phát nhanh đưa đi, Hàn Vũ chuyển đường về nhà, thuận tiện gọi cho Tả Duy Đường, bảo hôm nay y về sớm chút ăn đồ ngon.

Hàn Vũ huýt sáo xoay quanh bận rộn trong bếp, trong đầu cũng xoay chuyển tốc độ cao, một lát ăn cơm xong phải moi chuyện bên Tả Duy Đường thế nào.

Khoảng thời gian này Tả Duy Đường cũng bận vô cùng, bằng chứng là trong một tháng rưỡi này Hàn Vũ tổng cộng chỉ về có ba lần cũng không thấy y oán giận, mà y bận cái gì, tuy Hàn Vũ không hiểu rõ ràng, nhưng ít nhiều cũng đoán được một ít.

Có lẽ ngay từ đầu Hàn Vũ sẽ lựa chọn bàng quan, này có thể cũng là thái độ lúc đầu của Tả Duy Đường, nhưng đáng tiếc, mặc kệ là sự tình phát triển thế nào, bên Tả Duy Lẫm cũng không cho y cơ hội này.

Cho nên, mặc kệ Hàn Vũ có bằng lòng hay không, cậu đều đã bị kéo vào, nếu đã vậy, không thể hoàn toàn không biết gì cả nữa.

Trong đầu suy nghĩ, trên tay Hàn Vũ cũng không nhàn rỗi, bốn con cua bò tới bò lui đã được Hàn Vũ rửa sạch, thuận tiện buộc chặt, dùng dây cỏ xách lên bỏ vào trong nồi, chờ Tả Duy Đường trở về, bắt lửa hấp chín là được.

Hàn Vũ lật nguyên liệu còn lại, bởi vì muốn ăn cua, các thứ khác Hàn Vũ không mua nhiều, nhưng trước kia Tả Duy Đường hành quân hàng năm, nhất là lúc làm nhiệm vụ, ba bữa không đúng giờ, lúc đánh nhau chết sống, càng không đủ ba bữa, dạ dày hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút vấn đề.

Ngày thường, Hàn Vũ quan tâm chú ý điều dưỡng phổi y, hiện tại bởi vì đã cai thuốc, lại thêm mỗi bữa dược thiện bổ dưỡng không dứt, phổi cũng coi như tốt hơn nhiều.

Nhưng vấn đề quan trọng nhất này vừa đi, mới phát hiện, thuyết mâu thuẫn quả nhiên có thể vận dụng vạn vật, mâu thuẫn chủ yếu được giải quyết, mâu thuẫn thứ yếu sẽ nhảy lên làm mâu thuẫn chủ yếu.

Phổi Tả Duy Đường dưỡng hơi hơi tốt lên, các ‘mâu thuẫn’ thứ yếu khác trên người y đều hiển lộ hết ra, dạ dày không tốt, tuy không có bệnh tật lớn gì, nhưng thường thường sẽ hơi trướng bụng, hiển nhiên chức năng theo không kịp, chân cẳng cũng vậy, thời điểm mưa dầm rét lạnh, ít nhiều hơi đau nhức.

Tất cả đều là giai đoạn kia lưu lại cho y, y từ cuộc sống đó mang đi cái gì, Hàn Vũ không biết, nhưng Hàn Vũ lại biết, mặc kệ y mang theo cái gì, đó đều thuộc về y, giống như vết thương xuyên thủng nho nhỏ trên cánh tay y do đạn bắn lưu lại, đều là một dấu vết không thể xóa đi tạo nên Tả Duy Đường hiện tại.

Cũng là một bộ phận y không thể tách rời, cậu không thể lấy đi, cũng cướp đoạt không được, Tả Duy Lẫm càng không có tư cách lợi dụng hay cướp đoạt.

Suy nghĩ của Hàn Vũ bay loạn, ngoài cửa truyền đến tiếng vang — Tả Duy Đường về rồi.

Động tác trên tay cậu lập tức nhanh hơn, vừa tìm hành gừng tỏi chuẩn bị cho vào, vừa lấy hắc xì dầu trong tủ, đặt nồi lên bếp, thêm dầu vừng, dùng hành gừng tỏi tạo hương, lập tức cho hắc xì dầu, dấm chua, rượu gia vị vào, dùng lửa nhỏ đảo trong nồi, đổ ra một chén nhỏ — tương ăn cua đã chuẩn bị xong.

Sau đó lót một tầng gừng băm vào dưới nồi hấp, bỏ thêm nước, xếp cua bị trói vào nồi hấp. Xong việc quay đầu lại hô ra ngoài, “Anh mở tủ rượu, xem trong nhà có Hoàng Tửu* hay rượu nho không.”

(*Hoàng Tửu Triệu Hưng, có tên gọi khác là Nữ Nhi Hồng, một trong những loại rượu cổ truyền hàng đầu Trung Quốc)

Tiếng bước chân vốn đã tới gần cửa dừng lại, chuyển về hướng tủ rượu trong phòng khách, chốc lát, Tả Duy Đường hỏi lại, “Đều có, lấy cái nào?”

“Hoàng Tửu đi, lấy vào làm ấm một chút, vừa vặn có thể trừ tính hàn.” Hàn Vũ xoa cằm nghĩ nghĩ.

Chờ khi nồi bốc hơi nước, Tả Duy Đường mới cầm Hoàng Tửu đi vào, cái mũi nhạy bén ngửi ngửi, đi tới sau Hàn Vũ, đưa tay từ đằng sau cậu đưa Hoàng Tửu tới trước, tay cũng thuận tiện duy trì tư thế vòng lấy Hàn Vũ, đầu nhẹ nhàng kê lên vai Hàn Vũ.

Hàn Vũ đón lấy rượu, muốn vươn tay lấy nồi nhỏ tử sa trên tủ, bị Tả Duy Đường đè như vậy, tay đều nâng không được.

Chọc cho Hàn Vũ ghét bỏ y vướng víu, đẩy đầu đối phương ra, mới lấy được công cụ ninh rượu cầm dùng.

“Hôm nay thế nào rồi?” Hàn Vũ rót rượu vào một bát sứ, sau đó bỏ vào trong nồi nhỏ, lại rót nước vào trong, bắc lên bếp đun lửa nhỏ, mới xoay qua nhìn Tả Duy Đường.

Tả Duy Đường lười nhác tựa vào tương men sứ trong bếp, nâng mắt nhìn nhìn Hàn Vũ, không thú vị nói, “Không có việc gì, đợi qua hai tháng nữa sẽ có kết quả.”

“?” Hàn Vũ sửng sốt, sau đó mới phản ứng được đối phương đang nói cái gì, mày nhíu lại, “Nhanh như vậy?”

“Nhanh?” Tả Duy Đường ngó Hàn Vũ, giống như không biết cậu đang nghĩ gì, “Thế này còn nhanh?”

“Vậy còn không nhanh?” Hàn Vũ kêu lên, “Không phải anh muốn lật đổ anh trai anh sao?”

“Lật đổ?” Lần này đổi thành Tả Duy Đường ngẩn ra, sau đó bật cười, “Em nghĩ đi đâu vậy, anh ta không dễ lật như thế, anh muốn, ông già cũng sẽ không đồng ý, chỉ là hung hăng dạy dỗ hắn một lần, để về sau cách xa chúng ta một chút thôi! Đừng cứ nhớ thương mấy thứ không thuộc về mình, hắn lấy đủ nhiều rồi!”

“Anh làm gì?” Hàn Vũ tò mò, nhìn nước trong nồi hấp cua bốc đầy hơi nước, điều chỉnh lửa nhỏ lại một chút.

“Rất nhiều.” Tả Duy Đường hơi mệt mỏi xoa xoa mày, “Đợi lát nữa ăn cơm nói rõ cho em nghe.”

Hàn Vũ gật đầu, xoay người ném hai loại rau vào nồi, đảo vài lần với lửa lớn, lại mở nắp xem độ ấm của Hoàng Tửu, kha khá rồi liền tắt lửa, chuẩn bị bưng lên.

Thời điểm Hàn Vũ làm ra một loạt động tác này, Tả Duy Đường vẫn duy trì tư thế nửa dựa vào tường, không hề chớp mắt nhìn Hàn Vũ, càng nhìn càng cảm nhận được một luồng khí bị kích phát trong lòng, không thể đè nén được nữa.

Hai người ngồi đối diện, đều tự động thủ lấy hai con cua vào chén mình, thuận tiện kể lại những việc Tả Duy Đường làm trong thời gian này.

Không nghe thì không biết, nghe rồi lại thật sự phá vỡ hình tượng thường xuyên động kinh của Tả Duy Đường trong lòng Hàn Vũ.

Tả Duy Đường giao chuyện công ty cho Tần Miểu toàn quyền xử lý, rút ra một phần tài chính, mang theo đám Ngô Khởi khai thông quan hệ lúc trước bản thân để lại trong quân đội, tuy thực tế tình huống người đi trà lạnh tương đối nhiều, trung tâm tập quyền trong quân đội Tả Duy Đường đã vào không được.

Nhưng một đám nhân viên đi theo Tả Duy Đường trước kia, hiện tại trên cơ bản đều đã chuyển khỏi đơn vị trước đó. Dựa vào quân công năm đó tích lũy được, đều đi làm mưa làm gió các nơi, tuy không phải trung tâm quyền lực chân chính, nhưng mấy nhánh phân tán này cũng không thể coi thường.

Có đôi khi, những nhánh bị chôn trong đất này mới có thể có tác dụng vào thời khắc mấu chốt.

Thông qua từng tầng quan hệ chồng chéo này, Tả Duy Đường lần được hoạt động thường xuyên mấy ngày nay của Tả Duy Lẫm, nhất là khi Tả Duy Đường đã buông tay không để ý tới bọn họ nhiều năm, sau khi Hàn Vũ xuất hiện, một khắc cũng không chờ được, chọn dùng thủ đoạn này thúc giục thậm chí hiếp bức Tả Duy Đường, rốt cuộc là vì thứ gì.

Hóa ra là Tả Duy Lẫm đã đứng tại chức vị hiện tại quá lâu, lâu như vậy còn không thấy lên chức, nếu làn sóng thay đổi nhân sự tiếp theo gã theo không kịp, về sau cơ bản sẽ không còn đất diễn cho gã nữa.

Cho nên, gã cần cơ hội, mà cơ hội tốt nhất trước mắt chính là điều tới tỉnh thành phụ cận nấp hai năm, tốt nhất có thể làm ra chút thành tích trong một hai năm này, sau khi trở về tự nhiên sẽ có cơ hội rồi.

Thành tích là sao có? Thật sự phải trông cậy vào người của cơ sở gã chưa từng đi tới, tới cái gọi là ‘cơ sở’ kia một hai năm rồi có thành tích, vẫn phải dựa vào những nhánh Tả Duy Đường từng chôn dưới đất để hoàn thành.

Mà điều Tả Duy Lẫm chân chính lo lắng không phải là gã không được điều tới nơi có nhánh của Tả Duy Đường, mà là sau khi điều tới, nhánh đó có thể đồng ý giao toàn bộ chiến tích cho gã không, trong hai ba năm lại có thể được điều trở lại thậm chí một bước lên mây hay không.

Toàn bộ những thứ này không phải nhân mạch và quan hệ trên tay gã có thể giải quyết.

Một bộ phận nhân mạch trên tay Tả Duy Lẫm là Tả Khoán để lại, một bộ phận khác là chính gã tiến hành vài năm, phần lớn đều tập trung ở thủ đô, điều này cũng khiến ngày thường gã ở thủ đô nói chuyện làm việc, đều trôi chảy được việc. Nhưng rời khỏi nơi này, hết thảy đều khó nói.

Càng không nói tới, dăm ba năm gã vừa đi, tình hình chính trị biến hóa hàng vạn hàng nghìn, ai cũng không biết chén đĩa gã lưu lại có thể giữ được bao nhiêu, cho nên, gã mới khẩn cấp muốn Tả Duy Đường về tọa trấn — chỉ là tọa trấn, người quản lý có tiếng không có quyền!

Đồng thời, cũng càng muốn quyền lên tuyến của của quân sự và những nhánh Tả Duy Đường ngầm để lại, đây mới là thứ căn bản nhất để gã có thể lên chức.

Tả Duy Đường hiểu rõ ý đồ của Tả Duy Lẫm, ngược lại chẳng gấp gáp gì.

Y biết toàn bộ quyền chủ động nằm trong tay mình, gã có thể làm hay không, toàn bộ đều phải xem y có vui lòng hay không. Vốn, y không chuẩn bị có động thái gì, chỉ là, có vài người luôn xem việc bạn không để ý thành sự nhún nhường.

Hiện tại……..

“Anh muốn chuẩn bị làm gì?” Hàn Vũ giơ càng cua hỏi y.

“Không làm gì hết.” Tả Duy Đường nhìn cậu nói.

Hàn Vũ, “?”

“Không làm gì hết đã có thể nhây chết hắn.” Tả Duy Đường chậm rãi bổ sung.

Hàn Vũ gật đầu, gật một nửa thì dừng, nghi ngờ nhìn y, “Nếu nói lúc trước anh không làm gì hết em còn tin, anh bận hơn một tháng còn nói với em anh chuẩn bị không làm gì hết?”

Mặt Tả Duy Đường không chút thay đổi nhìn cậu, rút khăn giấy trên bàn lau tay, nói tiếp, “Mắt đền mắt, răng đền răng, không phải đã nói với em rồi sao?”

“…….” Vậy cũng có thể kêu là đã nói?

“Gã duỗi tay tới nơi không nên duỗi, anh càng muốn trực tiếp chặt đôi tay kia, nhưng hiển nhiên…..” Trực tiếp chặt tay cũng không nhất định có thể khiến đối phương yên phận. Tả Duy Đường dừng một chút, lại nói tiếp, “Vậy đành phải vươn tay qua bên đó khuấy đục nước, xem rốt cuộc hắn có thể từ một hồ nước đục chạm được thứ mình muốn không, ai cũng không thể cam đoan, thứ này nhất định sẽ không bị những người khác rờ tới……”

Hàn Vũ cắn chân cua nhìn Tả Duy Đường, mấy câu này nghe ra cũng thường thường, nhưng thật sự đi làm lại khó khăn rất nhiều, Hàn Vũ có thể hơi hơi đoán được một ít.

Giống như Nhạc Song Bân từng nói, tuy phần lớn thời điểm hắn nói chuyện nghe thúi lắm, nhưng không thể phủ nhận, hắn cũng đại biểu cho cái nhìn của phần lớn người trong cái vòng kia.

Thanh danh cùng tình trạng Tả Duy Đường đeo trên lưng, khiến y căn bản không có khả năng dễ dàng quay lại cái vòng đó, huống chi, y còn không tính phủi sạch bản thân quay trở về, chỉ là đi qua bên kia khuấy loạn nước ao rồi rút.

Vị trí của bản thân Tả Duy Đường trong một loạt chuyện này có xấu hổ hay không, những cái gọi là tài nguyên nhân mạch, có bao nhiêu có thể dùng, bao nhiêu là hàng xài một lần, bao nhiên đã quá hạn, đều cần Tả Duy Đường từng chút lần mò rõ ràng sau đó mới có thể bày bố.

“Thật ra, anh không làm gì cả, đối với anh của anh cũng đã đủ đả kích……” Hàn Vũ chần chờ mở miệng, không phải vì khuyên y bớt giận, mà là cảm thấy không cần thiết.

Tả Duy Đường cầm ly rượu nhấp một ngụm, “Bàn tay hắn đủ dài rồi, không cho hắn biết có vài người vài nơi hắn không nên vươn tay, hắn sẽ không thu tay về.”

Mà một vài người, hắn thật sự không nên vươn tay loạn! Tả Duy Đường híp híp mắt nuốt rượu.

“Anh muốn làm mấy cái đó…… Giữa hai anh em anh…….” Hàn Vũ nghĩ nghĩ, tuy rằng trước mắt cậu cũng không cảm nhận được giữa bọn họ còn có cái gì tình nghĩa anh em, nhưng chung quy vào lúc có thể nhắc nhở thì nhắc một chút.

“Hắn phải nhớ rõ những việc này mới không nên vươn tay về phía em.” Tả Duy Đường gắn cua của mình xong, thấy bên Hàn Vũ còn hơn nửa con, trực tiếp cướp qua, Hàn Vũ thấy muốn cướp về, lại bị đối phương nhét thịt cua vào miệng.

Hàn Vũ nhấm nháp đồ ăn đối phương đút, cũng thông minh ngậm miệng, đối với Tả Duy Lẫm chưa từng gặp, thật ra Hàn Vũ cũng không có nhiều hảo cảm, cậu khuyên thật ra còn là vì thấy không đáng cho Tả Duy Đường.

Y đã sớm rời khỏi cái vòng thị phi kia, lần này lại muốn chen chân vào trong, còn muốn lấy hết tài nguyên nhân mạch bản thân tích lũy ra dùng, cũng không phải vì muốn xây dựng mà là phá hỏng, bị Tả Khoán biết không chắc sẽ thế nào, nhưng xem hành động đối phương cho mình đồ ăn, Hàn Vũ liền hiểu, y đã quyết định, nhiều lời vô ích.

Hàn Vũ hơi than thở trong lòng, tính cách này của Tả Duy Đường, thật không thể nói là tốt, có thù tất báo!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.