Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu

Chương 91: Cây đa già




Edit: Kim Nguyên Bảo

"Ba ngày nữa, Lâm Thương Hải mang đại quân xuất chinh." Hai người đi dạo phố tiêu thực, Triệu Mặc Khiêm bỗng nhiên nói.

Lâm Tịch Cẩn sửng sốt, sau đó bừng tỉnh gật đầu. Đời trước đại khái cũng là trong khoảng thời gian này, Thanh Chiêu chính thức khai chiến với Đại Uyên Quốc cùng Tây Chu quốc.

"Ngài không đi sao?"

Lâm Tịch Cẩn nghĩ, Triệu Mặc Khiêm cũng là Đại Tướng quân, quân quyền trong tay không bằng Lâm Thương Hải, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường, đều là tinh nhuệ.

Triệu Mặc Khiêm thâm ý liếc mắt nhìn Lâm Tịch Cẩn, sau đó lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, giống như đang nói chuyện với kẻ ngốc. Một hồi sau mới đại phát từ bi, cười như không cười nói: "Hoàng thượng có vẻ như không muốn bổn vương lập thêm quân công đâu?"

Lâm Tịch Cẩn vừa bị ghét bỏ, trong lòng có chút giận dỗi, vì thế không chút do dự dùng ánh mắt tương tự nhìn ngược lại: "Gặp được một phụ thân như vậy, thật là bi ai."

"Tịch Nhi cũng vậy không phải sao?" Triệu Mặc Khiêm nhướn mày: "Ngươi cũng không khác ta là bao, đều ích kỷ tự đại, nhát như chuột giống nhau."

Lâm Tịch Cẩn có chút choáng váng: "Ngươi nói ích kỷ tự đại, điểm này ta thừa nhận, nhưng mà nhát như chuột... Lâm Thương Hải có vẻ như cũng không phải nhát gan, huống chi là vị kia, ngôi cửu ngũ, ông ta sợ cái gì?"

Triệu Mặc Khiêm lại lần nữa nhàn nhạt, tà tà cười, ý vị thâm trường nói: "Tịch Nhi cảm thấy thế nào? Ngươi có thể cẩn thận ngẫm lại, chớ có bỏ qua chuyện đã rõ ràng trước mắt như vậy. Tịch Nhi rõ ràng là cái gì cũng biết."

Lâm Tịch Cẩn mạnh miệng: "Ta cảm thấy bọn họ có vẻ đều rất sợ ngươi."

Triệu Mặc Khiêm sửng sốt, hàn mâu lộ ra một tia kinh ngạc, sau một hồi lâu mới tán đồng gật gật đầu: "Tịch Nhi nói như vậy cũng có đạo lý. Phụ hoàng không phải đã sớm kiêng kị ta sao? Sợ ta nhớ thương cái vị trí dưới ʍôиɠ ông ta. Còn phụ thân ngươi, Lâm Thương Hải, cũng đã sớm sợ ta muốn chết, sợ bổn vương một ngày nào đó sẽ đoạt danh hiệu Đại tướng quân của lão ta."

Lần này ngay cả Lâm Tịch Cẩn cũng cảm thấy có lý, hơi cạn lời gật gật đầu, bĩu môi, tiếp tục đi.

Đế kinh có một con phố trăm năm, rất nổi danh. Lâm Tịch Cẩn đang đi, bỗng nhiên nhớ ra cái này, bất giác đi về hướng con phố kia. Hắn nhớ rất rõ, ở đó có một cây đa già.

Bởi vì sắp xếp giảng kinh, rất nhiều người sôi nổi tụ tập lại, trêи đường phố không nhiều người lắm, nhưng khi bước vào con phố cũ lại có vẻ vô cùng chen chúc. Lâm Tịch Cẩn hơi do dự, cuối cùng cũng kéo tay Triệu Mặc Khiêm, một trước một sau chen vào trong đám người, đi thẳng về hướng cây đa già.

Đi được một đoạn mới phát hiện nơi này cũng có một chỗ đang giảng kinh, người giảng kinh là hoà thượng trẻ tuổi, vẻ mặt nghiêm túc trang trọng, lại hoà ái dễ gần, khí chất rất độc đáo.

Lâm Tịch Cẩn tò mò, liền dừng lại nghe một lát, cảm thấy thanh âm không cao không thấp, nhẹ nhàng du dương, làm cho người nghe thư thái.

Chung quanh không ngừng có người đến, thậm chí có không ít người là nghe danh mà đến. Chỉ một lát sau, xung quanh càng thêm chen chúc. Mắt thấy mày Triệu Mặc Khiêm sắp nhăn thành một hàng, Lâm Tịch Cẩn thức thời vội vàng rời đi.

Hai người đi ước chừng một nén hương mới đến chỗ cây đa lớn, lại phát hiện dưới gốc đa có rất nhiều nữ tữ tụ tập, đang sôi nổi ném cầu nguyện ước lên cây.

Lâm Tịch Cẩn sửng sốt, lúc này mới nghĩ tới, phần lớn nữ tử trẻ tuổi đều không quá thích nghe kinh văn, tụ tập ở đây cũng không có gì lạ.

Cây đa già rất lớn, Lâm Tịch Cẩn ngửa đầu nhìn lên trêи, suy nghĩ có chút mất khống chết, dần dần hồi tưởng lại những chuyện ở kiếp trước.

Khi đó, hắn vừa vấn tóc(*) đã chuẩn bị thành hôn với Triệu Thế Vũ, một ngày trước khi thành thân, hắn bỗng nhiên muốn đến cây đa già nghe nói rất linh này hứa nguyện. Cho nên hắn liền biểu đạt tâm ý này với Triệu Thế Vũ, Triệu Thế Vũ cũng không chút do dự dẫn hắn tới.

(*)Vấn tóc: Chỉ 15 tuổi

Một khắc kia, hắn cảm thấy mình thật hạnh phúc.

Song, hiện tại nhìn lại cây đa già này, vẫn giống hệt như kiếp trước, tán cây dường như che hết mặt đất, cành cây treo đầy cầu nguyện ước cùng các dải lụa màu sắc rực rỡ, tung bay trong gió. Dưới tàng cây là những thiện nam tín nữ thành kính, vẫn vô tri ngu muội khiến người ta giận sôi như vậy.

Năm đó thời điểm hắn cùng Triệu Thế Vũ tới, dưới tàng cây rất lạnh, hắn hưng phấn viết ước nguyện của mình, ném quả cầu vải nhiều màu, nhưng ném rất nhiều lần vẫn không thành công treo được trêи cây. Cuối cùng là Triệu Thế Vũ ném lên, còn dùng ánh mắt mị hoặc cười tủm tỉm nhìn hắn, xoa đầu hắn, nói: "Thật là một tiểu ngốc."

Khi đó, hắn không hề biết mình đang sống trong những lời nói dối hoàn mỹ của người khác, câu nói thật thoạt nhìn thân mật này, vậy mà bản thân lại lý giải rằng đối phương cưng chiều.

Thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm. Lúc ấy, Triệu Thế Vũ hẳn là thật sự cảm thấy hắn rất ngu ngốc đi?

Chuyện cũ như làn khói, ngốc cùng si năm đó, lúc này tất cả đều biến thành châm chọc. Sống lại một đời, Lâm Tịch Cẩn đã hiểu ra được rất nhiều. Nhưng mỗi khi nhớ tới những quá khứ đã qua, vẫn không tránh khỏi cảm thấy khó chịu, trái tim dù sao cũng chỉ là thịt.

Lâm Tịch Cẩn không biết, biểu tình của hắn lúc này nhìn như bình tĩnh, lại mang theo một loại bi thương không nói nên lời. Giống như muốn khóc lại khóc không được, làm cho người nhìn cũng cảm thấy khó chịu theo.

Không ít nữ tữ ở đây đã sớm chú ý tới một lớn một nhỏ bọn họ, đương nhiên đa số là hướng tới Triệu Mặc Khiêm. Nhân trung long phượng, không nói đến diện mạo cực kì xuất chúng kia, toàn thân toát ra khí thể bất phàm, cũng khiến cho chúng nữ tữ mắt nổi gió xuân, liên tục nhìn về phía này.

Triệu Mặc Khiêm vờ như không biết, chỉ chăn chú nhìn Lâm Tịch Cẩn một hồi, đột nhiên trầm giọng nói: "Tịch Nhi cũng ném một quả cầu nguyện ước đi."

Lâm Tịch Cẩn bừng tỉnh từ trong hồi tưởng, ngây người một lát mới miễn cưỡng cười cười: "Hiền Vương điện hạ, hay là thôi đi, ta không tin thứ này, hơn nữa ta cũng không phải là nữ tử."

Nói như vậy, Lâm Tịch Cẩn tự mắng thầm trong lòng, một đời trước còn không phải đã làm những chuyện chỉ có nữ tử mới làm sao? Ngay cả việc mang thai hài tử...

Nghĩ đến đây, thân thể Lâm Tịch Cẩn không thể khống chế run lên. Từ khi trọng sinh tới nay, hắn đã lâu không nghĩ đến hài tử vô tội chưa từng nhìn thấy hồng trần thế sự kia của hắn...

Theo bản năng xoa xoa bụng của mình, mặt Lâm Tịch Cẩn lộ ra thần sắc thống khổ.

Hắn, đúng là một quái vật!

Vào lúc này, Triệu Mặc Khiêm đột nhiên thô bạo giữ lấy tay Lâm Tịch Cẩn, kéo hắn tới một cái bàn gần đó, nói với thư sinh râu dê: "Viết!" Sau đó quay đầu nhìn Lâm Tịch Cẩn, thúc giục: "Muốn viết cái gì, suy nghĩ cho kĩ!"

Lâm Tịch Cẩn bị y không trâu bắt cho đi cày(*) lăn lộn một hồi, đau đớn trong lòng bất giác vơi đi một nửa, có chút dở khóc dở cười: "Hiền... Mặc thiếu gia, ta, hình như có vẻ không ổn đâu."

(*)Không trâu bắt cho đi cày: Ép buộc người khác làm việc mà họ không có khả năng.

Cũng không phải Lâm Tịch Cẩn làm ra vẻ, mà là hiện tại không tin cái này, tuỳ ý viết xuống là được, nhưng tình cảnh trước mặt có chút xấu hổ. Dù sao hiện tại hắn cũng chỉ có mười tuổi, xung quanh lại nhiều người như vậy, làm sao hắn có thể đứng giữa một đám nữ tử ném cầu nguyện ước?

Lâm Tịch Cẩn tự nhận da mặt mình không có dày như vậy.

Tuy nhiên, Triệu Mặc Khiêm lại không hề có chút xấu hổ nào, trực tiếp nói: "Ngươi đã đính hôn với ta, sao lại không thể ném cầu nguyện ước? Nhanh lên, viết đi, ta ném cho ngươi."

Chung quanh tức khắc ồn ào, những tiểu thư vẫn luôn chú ý đến Triệu Mặc Khiêm nghe xong liền kinh hô một tiếng, ánh mắt nhìn hai người cũng trở nên kì lạ. Triệu Mặc Khiêm không thích bọn họ ầm ĩ, quay lại nói với thị vệ phía sau: "Giải tán toàn bộ."

Đúng là quá bá đạo!

Lâm Tịch Cẩn chậc chậc lười, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, lại nhận thức rõ ràng một lần nữa, người trước mắt này không phải Triệu Thế Vũ, thật sự là cách xa vạn dặm.

Lúc hộ vệ mang phục sức Hiền Vương phủ xuất hiện, những thiện nam tín nữ không dám tiếp tục lưu lại, vội vàng tản ra. 

Lâm Tịch Cẩn ngơ ngẩn nhìn một màn này, thật vất vả nhịn xuống thở dài. Lúc này, Triệu Mặc Khiêm đã đuổi thư sinh râu dê qua một bên, tự mình ngồi vào bàn, trải giấy ra, chấp bút, nói: "Viết cái gì?"

Lâm Tịch Cẩn nhịn không được run rẩy, này rõ ràng là không viết không được, trán nóng lên liền buột miệng thốt ra: "Nguyện ước có được tâm một người, bạc đầu chẳng phân ly... A, không đúng, cử án tề mi(*), cũng không đúng, là... là..."

(*)Cử án tề mi: Đời Đông Hán, bà Mạnh Quang dọn cơm cho chồng dâng lên ngang mày, tỏ lòng kính trọng. Chỉ vợ chồng kính trọng nhau.

"Ừ." Triệu Mặc Khiêm lại vừa lòng gật gật đầu, cực kì nghiêm túc, viết xong hai câu này xuống giấy.

"Bổn vương giúp ngươi ném lên, nguyện vọng này của ngươi bổn vương thực hiện. Nghe cho rõ, chỉ có thể là bổn vương thực hiện cho ngươi!"

Mắt Lâm Tịch Cẩn không tự chủ được toàn tâm toàn ý đặt trêи người Triệu Mặc Khiêm. Y phục của y hôm nay rất hoa lệ, một thân áo gấm màu đen, phía trêи thêu đầy hoa mạn đà la(*), nhìn qua tuấn mỹ trương dương, nhàn nhạt sắc khí tà mị.

(*)Hoa mạn đà la: Bỉ ngạn trắng.

Y chậm rãi đứng dậy, đi đến dưới tàng cây, giương mắt nhìn lên trêи, sau đó dùng một chút lực ném quả cầu nhiều màu kia lên trêи, cầu nguyện ước mắc vào một cành cây cao nhất, lắc lư theo gió.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.