Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu

Chương 78: Bị dụ nói ra




Vẫn là chiếc xe ngựa xa hoa như cũ, Lâm Tịch Cận rất là có tâm thái hưởng thụ một phen đãi ngộ của người giàu có, trong lòng có chút hưng phấn.

Chỉ là, bởi vì buổi sáng tự chủ trương tự mình đi đường, Lâm Tịch Cận bị nam nhân nào đó cấm túc, ảo tưởng cuộc sống tốt đẹp ở Hiền Vương phủ bị bất đồng, lúc này đây y trực tiếp bị Triệu Mặc Khiêm một đường ôm vào trong phòng, an trí ở trêи giường, sau đó ngày này trừ bỏ thời gian đi vệ sinh, y chưa từng rời khỏi giường nửa bước.

Đêm đó, Lâm Tịch Cận gặp ác mộng, cảnh tượng trong mộng cơ bản đều là những gì trãi qua ở kiếp trước, y ngủ mơ màn giãy giụa muốn tỉnh lại, nhưng luôn bị những cảnh tượng đó giam cầm, trước sau vô pháp thoát khỏi......

Lâm Tịch Cận không biết, đêm nay y nóng lên, ngủ không yên ổn, ánh nến tại chính viện ở Hiền Vương phủ cơ bản chưa từng tắt, Triệu Mặc Khiêm ngồi ở mép giường dốc lòng chiếu cố y, một đôi mắt lạnh thấu xương, rốt cuộc trong lúc Lâm Tịch Cận lần thứ ba vô thức trong lúc ngủ mơ kêu ra "Thế vũ" , Triệu Mặc Khiêm rốt cuộc bạo phát. Nam nhân một quyền đem bàn đập nát, lúc sau, hơn nửa đêm gọi đến trêи dưới một trăm binh lính, trực tiếp ở trong sân đánh cờ, đánh đến vui sướиɠ tràn trề. Lúc này đây, Quý Liên Hoàn khó được không có bị thương, bởi vì  ở trong địa lao Hiền Vương phủ đón tiếp năm hắc y nhân từ bên trong rừng trúc của tướng quân phủ.

Đến sáng, Lâm Tịch Cận rốt cuộc không còn nóng, đồng thời y cũng bị đau tỉnh. Tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên liền đối diện với đôi con ngươi lạnh băng quen thuộc, y còn không kịp vì đôi mắt kia mà kinh ngạc, liền theo bản năng vươn tay đi lôi kéo bàn tay đang nắm lấy quai hàm của chính mình.

Nguyên lai y cảm giác đau đớn chính là đến từ nơi này, chỉ thấy thân hình Triệu Mặc Khiêm nửa cúi xuống, đem y chặt chẽ bao lấy dưới thân. Sau đó hai tay nhéo nhéo quai hàm vốn không nhiều thịt của y, dùng sức lôi kéo làm ra các loại biểu tình kỳ quái.

Cho nên, y là bị người niết mặt đến tỉnh.

Trong lòng Lâm Tịch Cận nói không nên tư vị gì, muốn nói chuyện, nhưng mặt còn ở trong tay nam nhân, y lăn lộn cả đêm, lúc này căn bản là không có sức lực, bẻ không được, kéo không nhúc nhích, lời nói vừa thốt ra liền biến mất, hoàn toàn nói không một câu hoàn chỉnh, tức giận cũng chỉ có thể trừng mắt tỏ vẻ chính mình phẫn nộ.

Lâm Tịch Cận cảm thấy hôm nay Triệu Mặc Khiêm không giống bình thường, y rốt cuộc mẫn cảm, thực nhanh liền nhận thấy được Triệu Mặc Khiêm lúc này kỳ thật đang sắp bùng nổ , tức khắc kinh hãi. Y theo bản năng trấn an nam nhân, sau đó trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại sự tình tối hôm qua, thực nhanh y đã biết nguyên do, tối hôm qua tuy rằng y mơ hồ, nhưng lăn lộn một buổi tối như vậy, y không có khả năng một chút việc gì cũng không nhớ được, thậm chí y còn mơ mơ hồ hồ nhớ lại chính mình giống như đã nói mớ gì đó...

Nói mớ?

Lâm Tịch Cận đột nhiên biến sắc, lập tức từ trêи giường bò ngồi dậy, y rốt cuộc nghĩ tới, y tối hôm qua thế nhưng kêu tên Thế Vũ, đó là xưng hô đời trước y gọi Triệu Thế Vũ......

Trong nháy mắt đầu óc Lâm Tịch Cận có chút hỗn loạn, y ngơ ngác nhìn Triệu Mặc Khiêm, nhìn nam nhân ưu tú này, trong lúc nhất thời không có phản ứng.

Gương mặt chợt lạnh, có nước mắt chảy xuống nhưng Lâm Tịch Cận không hề phát hiện.

Triệu Mặc Khiêm rốt cuộc buông lỏng tay, trêи mặt Lâm Tịch Cận đã có thể rõ ràng nhìn ra. Nam nhân nhíu nhíu mày, chung quy vẫn duỗi tay lau đi nước mắt trêи mặt Lâm Tịch Cận, trầm giọng nói: "Giải thích."

Lâm Tịch Cận không hé răng, trêи thực tế, y nhấ thời chưa kịp phản ứng.

Đôi mắt đột nhiên lóe lên tia sát ý, thanh âm của Triệu Mặc Khiêm đã như hàn băng vạn năm: "Tịch Nhi, ngươi nên hảo hảo mà cho bổn vương một lý do, nếu không......"

Lâm Tịch Cận bỗng nhiên hoàn hồn, đúng vậy, y sao có thể ở thời điểm mấu chốt như vậy lại sững sờ? Lâm Tịch Cận cảm thấy đầu óc của mình biến hỏng, nhịn không được vỗ vỗ, nhưng rất nhanh bị bàn tay to của Triệu Mặc Khiêm trực tiếp khống chế được, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

"Cái kia......" Lâm Tịch Cận mở miệng, nhưng trong lúc nhất thời thật có điểm không biết nói gì, bởi vì y đột nhiên phát hiện y căn bản không tìm thấy lý do hợp lý để giải thích tất cả chuyện này, đó là không thể bịa đặt ra lý do hợp lý cho việc y sống lại.

Chẳng lẽ phải nói ra tất cả chuyện tình của kiếp trước? Lâm Tịch Cận giương mắt nhìn Triệu Mặc Khiêm, trong lúc nhất thời cảm thấy rối rắm.

Triệu Mặc Khiêm không muốn lại chờ đợi, nam nhân đêm nay có thể nhẫn nại như thế, với nam nhân mà nói đã là không dễ. Nam nhân cúi người để sát vào Lâm Tịch Cận, bốn mắt nhìn nhau, ngữ khí như hàn băng, thanh âm trầm thấp lại mang theo một ôn hòa nhàn nhạt: "Tịch Nhi, ngươi còn nhỏ. Nếu không phải ngươi còn nhỏ, bổn vương xác định ngươi chưa phản bội ta, ngươi cho rằng bổn vương còn sẽ cho ngươi cơ hội giải thích sao?"

Sắc mặt Lâm Tịch Cận trầm xuống, y biết, Triệu Mặc Khiêm nói chính là sự thật, nếu không phải hiện giờ y mới mười tuổi thì lúc này chỉ sợ y đã sớm bị người này chém thành tám khối, không có bất luận nam nhân nào chịu được người bên gối mình trong lòng lại thương nhớ một nam nhân khác, Triệu Mặc Khiêm là một nam nhân tôn quý, không có khả năng chịu đựng. Lâm Tịch Cận thậm chí khẳng định, nếu chuyện của Lâm Ngọc Hồng, xem nhẹ nội tình trong đó, chỉ nói việc bắt gian kia, nếu đổi thành nam nhân trước mắt này thì nhất định sẽ không chút do dự chém Lâm Ngọc Hồng, hơn nữa đem những nha hoàn ngày đó toàn bộ diệt khẩu, thậm chí vô cùng có khả năng ngay cả Lâm Thương Hải đều sẽ không bỏ qua.

Cho nên, so sánh với nam nhân này thì Triệu Thế Vũ thật là yếu đuối.

Nhưng cũng bởi vì mười năm Lâm Tịch Cận trải qua thật sự là quá đơn giản trực quan, cho nên y hiện tại liền bịa đặt một lý do.

"Tịch Nhi, chớ có suy nghĩ lâu, bổn vương chỉ nghe nói thật."

Vốn đang suy nghĩ, nhưng lời này của Triệu Mặc Khiêm làm cho Lâm Tịch Cận đột nhiên minh bạch, đây là cơ hội cuối cùng, người nam nhân này sắp hết kiên nhẫn.

"Ta...... Ta nhớ tới một chút sự tình kiếp trước, cho nên......"

Lâm Tịch Cận vẫn lắp bắp bài trừ mà nói ra, y không mong Triệu Mặc Khiêm tin tưởng, cho nên y dùng sức tiếp tục dùng từ ngữ, nghĩ xem phải nói như thế nào mới có thể đem vấn đề hư ảo này đầy đủ nói ra nhẹ nhàng một chút, không cần kinh tâm động phách nhưng ít nhất y thật sự không muốn bị người coi như yêu quái mà tới xử trí.

Triệu Mặc Khiêm nhíu mi, đôi mắt khó có được thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, nam nhân nhìn kỹ Lâm Tịch Cận một lúc lâu, nhẹ nói: "Khi nào?"

"Ách?" Lâm Tịch Cận sửng sốt một chút, mới phản ứng lại Triệu Mặc Khiêm hỏi y khi nào nhớ tới  vội đáp: "Là ở yến hội trước đó không lâu."

Triệu Mặc Khiêm mặt vô biểu tình, cũng không lộ ra cảm xúc gì, nhưng cả người hơi thở lạnh lẽo thật ra hạ xuống không ít, nam nhân làm như suy tư một chút, cười như không cười nói: "Khó trách ngươi đói thành như vậy, mà sau ngày đó không còn phải chịu đói, trước sau chênh lệch thật đúng là không nhỏ, bổn vương chỉ nghĩ ngươi đột nhiên thông suốt, trở nên thông tuệ, lại không nghĩ lại có chuyện này."

Lâm Tịch Cận ấp úng gật đầu, y đã sớm biết người này nhìn ra chút manh mối, chỉ là người bình thường tất nhiên sẽ không nghĩ về hướng này.

"Tiếp tục."

"A?" Lâm Tịch Cận thật cẩn thận nhìn Triệu Mặc Khiêm, hoàn toàn nhìn không là nam nhân tin hay là không tin, trong lúc nhất thời có chút sững sờ, chỉ là lời đã nói ra, lúc này lại muốn thu hồi cũng không có khả năng, liền ấp úng tiếp tục nói: "Chính là, chính là ta kiếp trước đặc biệt thảm hại, cho nên......"

"Hừ!" Lúc này không cần Lâm Tịch Cận nhiều lời, trêи mặt Triệu Mặc Khiêm đã không chút nào che dấu khinh bỉ cùng khinh thường: "Nghĩ cũng biết ngươi giúp người còn bị người  lừa, đúng không? Thật xuẩn."

Này cũng có thể đoán được? Lâm Tịch Cận hoàn toàn vô pháp phản bác, trong lòng nghẹn khuất vô cùng, nhưng đối mặt với Triệu Mặc Khiêm, y thật sự không dám lên tiếng, đành phải không cam lòng mà gật gật đầu: "Ta cũng thừa nhận ta thực xuẩn, nhưng ta còn quyết định muốn trả thù Triệu Thế Vũ......"

Nói ra, biểu tình của y không tự chủ được có chút ảm đạm, trả thù thì nhất định phải trả thù, nhưng thương tổn vẫn như cũ là thương tổn, mà đã tạo thành thương tổn cũng giống như chiếc gương bị rớt nát. Cho dù việc kiếp này hoàn toàn là ở kiếp này, nhưng nếu có thể nói, Lâm Tịch Cận hy vọng sau khi chính mình trả thù đủ rồi sẽ đem này hết thảy chuyện này quên đi toàn bộ, y cũng muốn đơn đơn thuần thuần sống cả đời.

"Hừ, cho nên, quả nhiên là bị Triệu Thế Vũ vô năng kia lừa?" Đôi mắt hiện lên một tia hung quang, cả người Triệu Mặc Khiêm tỏa ra khí thế lạnh thấu xương đến dọa người.

"Biết muốn trả thù thì cũng còn có chút chí khí!"

Ngay khi Lâm Tịch Cận còn đang suy nghĩ nói gì đó, Triệu Mặc Khiêm đột nhiên từ trêи bàn nhỏ bên cạnh bưng lên một chén dược đen tuyền còn truyền đến độ nóng, âm thanh lạnh lùng nói: "Mau đem dược uống hết đi, một lát nguội lại rất phiền toái."

"A!" Lâm Tịch Cận cũng không biết Triệu Mặc Khiêm nói y phiền toái, chính là nói dược nguội rất phiền toái, chỉ phải ngoan ngoãn há mồm uống dược.

Dược thực đắng nhưng Lâm Tịch Cận lại chỉ nhíu nhíu mày, đem tất cả đều uống hết, so với đời trước y ở lãnh cung đến nỗi không nhìn thấy mặt trời thì uống dược cũng là một loại mỹ vị.

"Ngủ tiếp một chút đi, hôm nay hảo hảo nghỉ ngơi, biểu hiện hôm nay rất tốt, ngày mai mang ngươi đi ra ngoài chơi."

Triệu Mặc Khiêm bất động thanh sắc nhìn y uống xong dược, cũng không cho y lấy nước súc miệng, cũng không cho mứt hoa quả, chỉ là hơi có chút thô bạo ấn y nằm xuống, tiếp tục nghỉ ngơi, liền rời đi.

Lâm Tịch Cận chớp chớp miệng, trong lòng nói không nên tư vị gì, lúc này, y mới phản ứng lại được, y thế nhưng mê mê hoặc hoặc đã bị nam nhân bắt nói ra bí mật y cất giấu trong đáy lòng?

Thật là...... Xuẩn!

Lâm Tịch Cận kéo chăn mỏng đem đầu toàn bộ cơ thể che lại, một bên tự mình ghét bỏ, một bên ai thán: "Sao lại có thể như vậy? Rõ ràng là bát diện Đại tướng quân uy phong vậy mà còn khi dễ người mới mười tuổi như ta."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.