Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu

Chương 17: Nguyện cầu một người




Triệu Mặc Khiêm mắt lạnh nhíu lại, thản nhiên nói :" Phải không ?"

Triệu Thế Vũ lại nói :" Chính là Tứ đệ quá nóng vội, có Thanh Long nào có bảy móng sao ?"

Sắc mặt Triệu Mặc Khiêm trầm xuống :" Nhị hoàng tử, không thể nói bậy "

Hoàng đế nhìn một màn này, sắc mặt không chút thay đổi.

Suy nghĩ trong lòng Lâm Tịch Cận đã có chút loạn, âm thầm trách mình tại sao một việc trọng yếu như vậy lại quên, hơn nữa đời này tình huống xảy ra có chút biến hóa, lan đến bên người Hiền vương, không lẽ là do y trùng sinh đã gây nhiễu loạn sự tình ?

Lúc này chỉ nghe hoàng đế nói :" Mặc Khiêm, ngươi lại đây, mau cho trẫm xem trong tay áo ngươi có gì ?"

Tâm Lâm Tịch Cận nhất thời nhói lên, ngẩng đầu nhìn hướng Triệu Mặc Khiêm đi qua.

Triệu Mặc Khiêm nghe xong lời nói của hoàng đế, thân thể run lên, như là nghĩ tới điều gì, trêи mặt biểu lộ biểu tình không chịu nhục, thần sắc khó nén đi đến trước mặt hoàng đế, đôi mắt hơi rung động, kêu như không kêu một tiếng " Phụ hoàng ".

Tướng mạo hắn vốn anh tuấn, khí chất siêu phàm, bình thường làm người cũng kiên cường, cả người lộ ra một chút sắc bén. Một người như vậy lúc này lại rô bộ dáng yếu thế thật ra lại chọc người liên tưởng. Hơn nữa, đối với hoàng đế mà nói càng giống như một tín hiệu. Nhi tử này từ trước tới nay cường thế lại luôn kiệm lời luôn không nghe ông quản giáo, nay lại cho ông ăn xong nhuyễn.

Tức giận trong lòng hoàng đế bị áp chế đi một nửa, nhìn bên trong tay áo của hắn một lúc lâu, thực nghi hoặc nhìn vè Nhị hoàng tử :" Thế Vũ, trong tay áo của Mặc Khiêm hoàn toàn không có kim long , ngươi nói như vậy là ý gì ?"

Triệu Thế Vũ ngẩng người, há miệng thở dốc :" Không, không có sao ?"

Cho dù gã muốn cực lực che dấu nhưng trong chớp mắt biểu tình đó vẫn bị bại lộ. Hoàng đế là nhân vật nào, lập tức liền hiểu ý đồ của gã, chỉ sợ trước đó đã động vào tay áo của Triệu Mặc Khiêm mà làm gì đó.

Sắc mặt hoàng đế trầm xuống :" Lão nhị, gần đây thái hậu luôn niệm kinh vầu phật, ngươi không có việc gì thì bồi bà mấy ngày ".

Trong lòng Triệu Thế Vũ ăn khổ, trêи mặt cũng không dám biểu lộ gì :" Phụ hoàng, nhi thần đã biết, ngày mai nhi thần liền đi bồi hoàng não mãi ăn chay niệm phật ".

Triệu Thế Vũ đến cùng vẫn là lưu lại, hoàng đế thích nghe những lời là có thể nắm hoàng tử trong tay.

Ở nơi người khác không nhìn thấy, đáy mắt Triệu Mặc Khiêm hiện lên một tia hàn băng sát ý, lúc sau hắn mờ mịt mà liếc Lâm Tịch Cận một cái, Nếu như hai người không gặp gỡ tại cái hồ kia, cũng không phải làm một màn tặng đồ ăn thì hắn cũng không biết mình bị người ám toán. Nếu như không phát hiện, hôm nay hắn chính là đại họa lâm đầu, hắn rất rõ ràng trong lòng hoàng đế đối hắn kiêng kị cùng không thích.

Lâm Tịch Cận nhìn xem Triệu Mặc Khiêm lại không nhìn thấy ánh mắt của hắn, chính là trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, không tự chủ mà nở ra một nụ cười. Kiếp trước, tại thời điểm này, Nhị hoành tử dùng yến hội này mà diễn ra trò hay , lợi dụng kim long bảy móng trong tay Đại hoàng tử mà ám chỉ Đại hoàng tử ao ước thái tử vị. Hoàng đế kiêng kị Hiền vương cũng đồng dạng không thích Đại hoàng tử phong lưu tản mạn, cho rằng không có phong phạm hoàng gia, chính là hoàng đế không nhiều con lắm. Hiền vương không thể kết thân, Nát hoàng tử tuổi còn rất nhỏ, Đại hoàng tử nếu bị phạt thì thật sự chỉ còn Nhị hoàng tử, cho dù ông thích Nhị hoàng tử thì Nhị hoàng tử vẫn yếu thế...

Cuối cùng lúc ấy Đại hoàng tử cũng giống như Nhị hoàng tử hôm nay mà được lưu lại.

Nghĩ như thế, Lâm Tịch Cận cũng hiểu được, hoàng đế chân chính là kiêng kị Hiền vương, dù sao nắm trong tay mười vạn đại quân mới là thực tế.

Hiện tại Triệu Thế Vũ thế nào cũng không nghĩ đến, thứ tử mà gã chướng mắt Lâm Tịch Cận lại phá chuyện tốt của gã.

Mà Lâm Tịch Cận cũng không biết mình vô tình mà giúp Hiền vương một lần. Đợi đến khi biết được nguyên do thì cũng chỉ cảm thán thế sự vô thường, vận mệnh khó lường.

Bởi vì sự việc này mà tâm tình hoàng đế không tốt, chỉ bảo nhi tử cấp mình người để kết thân liền hồi cung. Chính là thời điểm này Triệu Mặc Khiêm lại " Bùm" một tiếng quỳ xuống trước mặt hoàng đế, nói :" Nhi thần hướng phụ hoàng cầu một người. "

" Nga? Hiền vương muốn người nào ? "

Hoàng đế dừng một cười hỏi, tất cả mọi người phát hiện, hoàng đế thay đổi xưng hô với Hiền vương .

Ở đây đều là người thông minh, tưởng tượng một chút liền trong lòng mọi người " Lộp bộp " một tiếng, thậm chí ánh mắt bắt đầu nhìn về hướng Lâm Ngọc Châu.

Yểu điệu thục nưc, quân tử hảo cầu. Có thể người Hiền vương cầu đó là khinh thành đệ nhất mỹ nữ kiêm đệ nhất tài nữ .

Trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người ở đây như một bức tranh thủy mặc.

Trong mắt Lâm Thương Hải có chút kinh ngạc, trêи !ặc là một tia đặc sắc, nữ nhi của ông tốt quả nhiên không ai qua khỏi. Tuy rằng trước đó ông muốn kết thân cùng Đại hoàng tử nhưng nếu đổi thành Tứ hoàng tử cũng tốt bởi trong tay Tứ hoàng tử còn có mười vạn đại quân.

Triệu Thanh Thần thần tình kinh ngạc, như có điều suy nghĩ, Bát hoàng tử cũng nhìn Lâm Ngọc Châu khi thì gật đầu khi thì lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu. Chỉ có sắc mặt của Triệu Thế Vũ âm trầm khó coi.

Lâm Tịch Vận nhìn gương mặt nghiêng cương nghị của Triệu Mặc Khiêm cũng không giải thích nổi, y cảm thấy được người hắn vầu không phải Lâm Ngọc Châu, nhưng nếu không phải nàng thì là ai ?

Là ai có thể làm cho hắn thận trọng cầu lấy ? Chẳng biết tại sao trong lòng Lâm Tịch Cận có chút khổ sở, y bị loại khổ sở này làm cho kinh ngạc một phen, vội vàng kìm hãm suy nghĩ trong lòng, không muốn loạn tưởng, chỉ nhìn tình huống phát triển trước mắt .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.