Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu

Chương 11: Trách móc nặng nề




Lâm Tịch Cận lắc đầu nhưng bỗng dưng nghĩ đến gì đó, liền gật đầu, mỉm cười nói :" Tạ Đại điện hạ, sớm đã nghe qua Đại điện hạ cầm kỹ rất cao, thần hôm nay có dịp nhận thức, quả thật là một chuyện may mắn ".

Triệu Thanh Thần ha ha cười nói :" Chỉ là một việc rất nhỏ ".

Lâm Tịch Cận trầm ngâm nhìn chung quanh một vòng, tầm mắt dừng trêи người Tứ hoàng tử Triệu Mặc Khiêm một chút, lập tức lại rời đi, cuối cùng dừng trêи người Lâm Sùng Hiếu :" Đại ca, có thể cho đệ mượn kiếm của huynh dùng một chút ?"

Khi ánh mắt Lâm Tịch Cận nhìn về phái hắn thì thấy đã muốn nhíu mày, nghe vậy, theo bản năng liền quả quyết xự tuyệt :" Không được "

Thanh âm của hắn có chút lớn, lại cự tuyệt quá mức quyết liệt, làm cho ánh mắt của người đều tập trung trêи người hắn.

Lâm Sùng Hiếu có thói quen được mọi người để ý, nhưng laoij ánh mắt này làm cho hắn có cảm giác không được thoải mái, cảm thấy biểu hiện của y có chút không thỏa đáng, lập tức điều chỉnh lại sắc mặt :" Trước mặt hoàng thượng sao có thể mang kiếm ?, chuôi kiếm này của ta là bội kiếm vô giá, làm từ vật liệu trân quý, không thể tùy ý đùa giỡn ".

Lâm Tịch Cận tất nhiên biết điểm ấy, thậm chí còn biết bên trong chuôi kiếm này có khắc càn khôn, y mở miệng chỉ là muốn thăm dò một chút, hiện giờ xem ra là đúng, thanh kiếm kia làm sao là thanh kiếm quý báo không có lực sát thương được ? Chỉ sợ là thanh kiếm kia đã trở thành một đại hung khí.

Thần sắc mọi người không đồng nhất, hiển nhiên Lâm Ngọc Hồng cũng biết một chút về lai lịch của kiếm này, cười nói :" Tứ đệ, không phải ta nói ngươi, thanh kiếm của đại ca thật có lai lịch bất phàm, sao có thể để ngươi tùy ý sử dụng ?"

Lâm Ngọc Châu ôn hòa cười nói :" Tứ đệ muốn biểu diễn múa kiếm sao ? Tỷ tỷ lập tức kêu người mang tới, đừng nháo đại ca ".

Lâm Tịch Cận cơ hồ đều phải nở nụ cười, hai tỷ muội này kẻ xướng người họa, không lúc nào mà không nghĩ ngáng chân y .

Tương Nguyệt Quyên nhìn ra, cười nói :" Tướng quân quý phủ thật là kỳ quái, thiếu gia muốn dùng gì đó đều không chuẩn bị tốt, xem ra tin đồn thứ tử bị xem thường là sự thật ".

Lâm Ngọc Hồng phẫn nộ, quát :" Tương Nguyệt Quyên, ngươi vừa nói gì ? Sao ngươi dám vu cáo tướng quân phủ ?"

Sắc mặt Lâm Ngọc Châu cũng trở nên nghiêm túc :" Tưởng tiểu thư, ăn nói cho cẩn thận, tuy người tới là khách, nhưng tiểu thư hôm nay xuất khẩu cuồng ngôn đã là không phải lần đầu, tướng quân phủ cho dù mang danh ăn hϊế͙p͙ nữ tử yếu dduois cũng không để ngườ vu oan làm tổn hại phủ ta "

Lâm Ngọc Châu quả nhiên là tiểu thư khuê các, mang tư tháu của trưởng nữ làm cho nàng biểu lộ tài năng không thể nghi ngờ. Ở đây, mọi người sôi nổi gật đầu. Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử lại mang vẻ mặt ái mộ,Bát hoàng tử là tâm tính tiểu hài tử nên có lẽ không phải xem mỹ nữ mà là xem tình hình nhưng quả nhiên một màn này làm cho y xem rất vui vẻ; chỉ có Tứ hoàng tử như cũ uống rượu một mình hiển nhiên đối với tranh đấu của nữ nhi hoàn toàn không hứng thú.

Lâm Ngọc Hồng nói :" Tỷ tỷ, không cần cùng người này nói thêm cái gì, mau sai người đuổi nàng khỏi đây a"

Lâm Ngọc Châu hờn dỗi liếc nhìn thân muội muội một cái :" Muội muội, sao có thể như thế ? Đợi lát nữa ta sai người hộ tống tiểu thư về phủ, thuật lại mọi chuyện, đê mọi người không hiểu lầm "

Tương Nguyệt Quyên bị nhục nhã một trận làm cho tức giận một trận, sắc mặt giận đến biến đỏ, về điểm này sao nàng có thêt là đối thủ của Lâm tỷ muội ?

Bất quá trước nay tâm tình nàng không phải quá tốt, trong cơn tức giận không biết lựa lời nói, tay chỉ về hướng Lâm Tịch Cận:" Lâm Đại tiểu thư, ngươi nói như vậy, nhưng mọi người ở đây đều có mắt, mọi người nhìn xem bộ dáng của Lâm thiếu gia thế nào?"

Mọi người không khỏi đưa mắt nhìn về phía Lâm Tịch Cận, lúc trước nhìn qua cũng không nghĩ nhiều, giờ nhìn lại, những người thông minh chỉ liếc một cái liền nhận ra sự tình, thần sắc nhất thời có chút cổ quái.

Lâm Ngọc Châu thầm than không tốt, đang muốn nói chuyện lại bị Tương Nguyệt Quyên đọat trước :" Trêи người hắn một món trang sức cũng không có, nhìn xem y phục trêи người thích hợp sao ? Còn có sắc mặt kia, gầy như da bọc xương, thiếu gia phủ tướng quân mà lại nhìn như quân chạy nạn, căn bản là không được ăn uống đầy đủ ".

Bát điện hạ vù nghe những lời này, hai mắt sáng lên, lập tức kêu lên :" Đúng đúng, hắn lại lớn hơn bổn cung một tuổi nhưng nhìn chỉ bằng một nửa bổn cung, nhìn hình dáng gầy gò kia, thật đáng thương!

Lâm Tịch Cận nghe xong lời này liền dỡ khóc dỡ cười, cho dù y nhỏ gầy cũng không thể nào chỏ bằng một nửa hắn a.

Trong viện nhất thời có chút cổ quái, Lâm Tịch Cận đứng đó không nói chỉ cười, đối với ánh mắt chuhng quanh vờ như không thấy, chỉ tươi cười thản nhiên làm cho mọi người có ảo giác nhìn thấy quý công tử, đáng tiếc, giờ phút này y thật sự rùng mình một cái.

Sắc mặt Lâm Thương Hải đã hết sức khó coi, Lâm Sùng Hiếu cũng vậy, bọn họ chỉ có thể nhị không nổi giận vì hoàng đế còn đang đứng một bên mà nhìn.

Lâm Ngọc Châu biết tình huống có chút không ổn, vội nói :" Bát điện hạ, người hiểu lầm, Tứ đệ từ nhỏ thân thể không tốt, đây là bệnh từ khi còn trong bụng mẹ cho nên luôn dưỡng ở hậu viện uống không ít thuốc, cũng chính là bệnh này mà không lớn được, cho nên,..."

"Phải không ? Là như vậy phải không ? " Bát hoàng tử có chút không tin.

" Hừ! Vậy y phục kia thì thế nào ?hạ nhân hầu hạ bên người thế nào ? " Tương Nguyệt Quyên hừ lạnh :" Có một số việc chỉ trong lòng biết rõ, tứ thiếu gia trong phỉ vẫn là bị bỏ đói, còn không đều là tính toán của các người "

Tương Nguyệt Quyên vốn định làm cho Lâm Tịch Cận mất mặt, tiến tới nhục nhã Lâm tỷ muội, chính là chưa đạt được mục đích mà ngược lại còn bị mất mặt, nhìn lại trong lúc nàng xúc động có chút hiệu quả, còn muốn hôm nay hoàng đế ở nơi này, trong lòng nhất thời hưng phấn ngay cả dắc mặt cũng không che dấu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Ngọc Hồng đều đỏ lên, ở đay nàng chán ghét là Lâm Tịch Cận, mắt thấy vì tên đáng ghét này mà làm mất !ặt quyds phủ làm cho lửa giận nàng càng cháy mạnh, há mồm muống mắng lại không ngờ có một âm thanh lạnh lùng vang lên :" Biểu diễn"

Thanh âm này quá đột nghột cũng quá âm lãnh, cơ hồ có thể làm cho người ta nghe ra hàn ý trong đó, mọi người không khỏi kinh ngạc nhìn qua, lại phát hiện đó chính là Hiền vương luôn im lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.