Trần Mộc và Lưu Chân Chân ăn cơm ở Mạc Thủy Cư, đương nhiên là tránh Lâm An Liệt. Cấp dưới muốn tránh ông chủ thì rất khó, nhưng ông chủ muốn tránh cấp dưới lại rất dễ dàng.
Đi thang máy chuyên dụng trực tiếp xuống gara để xe, ngồi trên xe, Lưu Chân Chân liền khen ngợi con trai của Triệu Thiên Vũ.
“Cô bé rất ngoan ngoãn, còn biết gắp rau cho em trai, Tráng Tráng cũng rất đáng yêu, lúc đầu còn gọi mẹ là dì đấy “
“Mẹ, tuổi mẹ vẫn còn trẻ, nó có gọi mẹ là dì cũng không sai mà!” Trần Mộc lập tức khen tặng. Đối với phụ nữ, khen đối phương trẻ tuyệt đối là đúng đắn.
“Kẻ dối trá! Mẹ con đã tới tuổi được ôm cháu rồi!” Lưu Chân Chân lập tức mở miệng, ánh mắt sáng ngời, thẳng tắp nhìn Trần Mộc.
“Mẹ……” Trần Mộc bĩu môi. Ở tuổi này đời trước, mẹ vẫn luôn lôi kéo hắn đi xem mắt. Nhưng sau khi gặp qua một lần, mẹ hắn lại đem những cô gái này phủ quyết. Mà Tống Văn đang mang thai em của hắn chính là một trong những đối tượng xem mắt.
Có điều, đời này hắn đã đoạn tuyệt quan hệ với cha, cũng sẽ không trở thành nơi tiêu thụ tốt nữa.
“Mộc Mộc, chừng nào con mới cho mẹ ôm cháu?” Lưu Chân Chân hỏi.
“Ít nhất phải qua hai năm nữa. Mẹ, con của mẹ muốn lập nghiệp trước khi lập gia!” Trần Mộc làm ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt. Có điều lập nghiệp gì đó đều là giả dối, hắn nói như vậy chỉ bởi vì hai năm sau Nghiên cứu chi sẽ công bố kết quả nghiên cứu thành công.
Kết quả nghiên cứu kia đã làm kinh động toàn bộ thế giới. Cống hiến lớn cho sự kéo dài sinh mệnh của con người, cũng giúp cho Nghiên cứu chi thành vẫn luôn bị Thức Tỉnh chi thành đè nặng có thể ngồi ngang vai với Thức Tỉnh chi thành.
Tạo ra phôi thai bằng tế bào gen! Nuôi trồng phôi thai bên ngoài cơ thể!
Năm 1996 trước tận thế, còn có môt con cừu Doly sinh ra không qua kết hợp trứng và t*ng trùng, đây là con cừu đầu tiên được sinh ra thông qua sinh sản vô tính.
Kỹ thuật nhân bản có thể làm cho con người sinh sôi nẩy nở, nhưng nhân bản gen không ổn định. Mà kết quả Nghiên cứu chi thành công bố hai năm sau, lại vượt xa nhân bản. Tại thời đại t*ng trùng của nam giới sức sống thoái hóa, tỷ lệ thụ thai ở nữ giới giảm mạnh, phần lớn mọi người đều dựa vào thụ tinh trong ống nghiệm để có con. Nghiên cứu này có thể cam đoan toàn bộ con người đều sẽ có con.
Lấy hai tế bào từ hai người phân biệt, lại tách nhiễm sắc thể từ nhân tế bào để tổ hợp, tạo ra một tế bào mới tiến hành nuôi cấy, cuối cùng sẽ hình thành phôi thai. Đồng thời, bỏ ra một khoản chi phí lớn để xây dựng mội trường nuôi cấy phôi thai ở bên ngoài, môi trường này hoàn toàn giống tử cung, có thể tạo ra một đứa trẻ hoàn mỹ.
Khi đó hắn vẫn là người thừa kế của Trần gia, những từ ngữ chuyên nghiệp thâm ảo này hắn đọc cũng không hiểu, nhưng lại biết kết quả của nó. Chỉ cần tế bào của hai người, có thể tạo ra đứa con mang huyệt mạch của cả hai, cho dù hai người này là nam hay nữ. Nghiên cứu chi thành nghiên cứu một trăm năm, rốt cuộc cũng hoàn thiện trình tự, cuối cùng công bố kết quả với toàn thế giới.
Khi đó hắn còn yêu Lâm An Liệt, nghĩ về sau nhất định phải kiếm đủ tiền để tạo ra một đứa con, đứa con lưu giữ huyết mạch của hai người……
“Hai năm thì hai năm, vậy cứ cho con thoải mái hai năm đi! Có điều, chờ tới khi con có vợ con, con cũng không thể sống không có trách nhiệm.” Lưu Chân Chân nhìn Trần Mộc ở nơi đó tác quái, một phen giật xuống tóc giả của Trần Mộc, đứa con đầu trọc như thế này bà hận không thể chụp ảnh lưu niệm!
“Mẹ!” Trần Mộc bĩu môi:
“Con của mẹ trọc đầu sẽ không thể tìm được con dâu cho mẹ!”
“Không sao, con mẹ trọc đầu vẫn rất đẹp trai. Hơn nữa, đã qua một ngày rồi, tóc cũng dài hơn một ít.” Lưu Chân Chân đánh giá Trần Mộc đang lái xe rồi lại đội tóc giả cho hắn.
Trần Mộc biết, từ sau khi mình nói chuyện của Lâm An Liệt, tâm tình của mẹ vẫn không tốt. Có điều, hiện giờ đã vui vẻ lên không ít.
Sau khi về nhà, nhìn mẹ đã vào phòng ngủ, Trần Mộc lấy ra các loại trang bị mà mình đã mua, từ mũ đội đầu đến trang phục tác chiến đầy đủ mọi thú. Tất cả những thứ đó đều là loại bình thường nhất, lại có thể che kín toàn thân.
Hắn đội một bộ tóc giả khác che hơn nửa khuôn mặt, đi chiến giày tăng chiều cao, lại dùng những vệt đặc chế để vẽ lên mặt, sau đó mặc vào nguyên bộ quần áo tác chiến.
Người ẩn núp ở phế tích, rốt cuộc là ai? Nghĩ đến những quả trứng mối ngày mai được đưa tới, Trần Mộc cảm thấy nhất định bản thân phải tới đó xem.
Mặc kín trang phục tác chiến, Trần Mộc đi tới cửa thành đông.
Núp ở chỗ tối, Trần Mộc nhìn tình hình cửa thành phía xa xa. Cửa thành lúc nửa đêm vô cùng im lặng, chỉ có âm thanh bước đi của người tuần tra thi thoảng vang lên. Trần Mộc vận dụng dị năng, xem xét tình hình chung quanh.
Vài chiếc chiến xa trọng tải chở hàng đang tới gần, bên trên có dấu hiệu của Vương gia vô cùng rõ ràng. Trần Mộc sờ sờ A Hổ đứng trên vai rồi tiến hành hợp thể.
Sau khi hợp thể cùng A Hổ, động tác của Trần Mộc càng thêm nhẹ nhàng, hơn nữa có dị năng không khí, quả thực là im lặng không một tiếng động.
Thừa dịp người tuần tra đang chú ý tuần tra trên xe, Trần Mộc nhờ bóng đêm mà nép vào bên dưới một chiếc chiến xa gần nhất.
Người không có bộ đàm liên lạc khi đi qua cổng thành sẽ có báo động, hắn có bộ dàm liên lạc nên cũng không cần lo sẽ bị báo động, còn có thể bí mật ra khỏi thành.
Đội ngũ chiến xa của Vương gia nói với tuần tra viên mấy câu, rất nhanh đã được cho đi. Buổi tối mà chiến xa lại có thể nhẹ nhàng ra khỏi thành như vậy, Trần Mộc không tin bọn chúng không có quan hệ với thành chủ. Nếu Vương gia và thành chủ ngồi cùng một thuyền…… Cũng không tránh được thành chủ lại muốn ra tay với Trần gia, có lẽ, còn có nguyên nhân khác……
Chiến xa chạy ra ngoài thành, nếu lại ở dưới gầm xe thì không được. Mặt đường ngoài thành xóc nảy, đụng phải tảng đá nhọn là thôi rồi.
Hơn nữa, rất nhiều chiến xa sau khi ra ngoài thành, đều sẽ mở lồng phòng hộ.
Rời khỏi chiến xa, Trần Mộc đứng lên thật nhanh, nấp vào trong bóng tối. Lúc ban ngày, hắn đã để một chiếc chiến xa trong bụi rậm ở ngoài thành. Chiến xa đã được khóa kỹ, cho dù bị người khác phát hiện cũng không thể mở ra.
Lái chiến xa hai bánh hướng về phía phế tích, sau khi hợp thể cùng A Hổ, năng lực nhìn trong đêm của hắn trở nên vô cùng mạnh, đường đi mấy ngày nay lại được mở thông thoáng. Tuy rằng không theo sát sau đội ngũ chiến xa kia nhưng cũng nhanh chóng chạy tới phiến phế tích.
Dùng dị năng xem xét hoàn cảnh, lại ở trong phế tích thật lâu, Trần Mộc rốt cục cũng tìm được đội ngũ chiến xa kia.
Trước tận thế, nơi này là một thành thị phồn hoa, mà sau khi mạt thế, nơi này lại trở thành khu vui chơi của dị thú – nơi chôn giấu sự nguy hiểm.
Nhưng hiện giờ bên trong phế tích, lại có hai nhóm người đang giao dịch.
Nơi này là một gara vẫn chưa bị sụp đổ, bên ngoài cửa kê một vài tảng đá thật to để che khuất, chỉ cần dịch chuyển chúng là có thể thông hành. Trên đường đi vào còn có một ít cây cối đại thụ che lấp
Lẳng lặng mai phục trong phế tích, Trần Mộc dùng dị năng nghe bọn họ nói chuyện. Những người đó, không có ai là đơn giản. Lúc trước chiếm được dị năng, hắn cảm thấy bản thân vô cùng lợi hại, nhưng hiện giờ lại không thể không nói: núi cao còn có núi cao hơn, người tài giỏi còn có người tải giỏi hơn.
Dường như dung hợp hoàn toàn với hoàn cảnh chung quanh, Trần Mộc che dấu bản thân, lại đè xuống đáy lòng đang quay cuồng, mãi tới khi mọi việc đã xong hết, tới khi thái dương đã lên.
Đứng trong phòng mà mình thuê, Lâm An Liệt cau mày nhìn cặp lồng thức ăn ở bên cạnh, trong hộp để mấy chiếc sủi cảo, là gã tự làm.
Đã vài ngày Lưu Chân Chân không đi viện phúc lợi, vốn gã đã thành công tiếp xúc với đối phương, thậm chí Lưu Chân Chân còn nói đùa muốn mời gã về nhà ăn cơm. Nhưng hai ngày nay, Lưu Chân Chân đột nhiên biến mất. Tuy gã biết đối phương đang ở chỗ nào, nhưng sao có thể tự dưng lại tìm tới cửa?
Cầm cặp lồng ra khỏi cửa, gã đi tới viện phúc lợi. Lưu Chân Chân không đi, gã là kẻ “Thích không khí nơi đó, mỗi ngày đều nguyện ý đi giúp đỡ” cũng không có thể không đi. Một khi gã bỏ dở nửa chừng, về sau muốn lại tiếp cận với Lưu Chân Chân sẽ trở nên khó khăn.
Mẹ của gã, lúc trước đã mang thai, nhưng chỉ bởi vì có Lưu Chân Chân mà mẹ bị ép phải rời khỏi cha. Là do Lưu Chân Chân đã sinh người thừa kế cho Trần gia, cha mẹ Trần Khải cũng hiểu được gã là dư thừa ……
Dựa vào cái gì, gã còn chưa được sinh ra, đã bị quyết định vận mệnh như vậy? Dựa vào cái gì, Trần Khải đùa bỡn mẹ lại có thể vỗ vỗ mông rời đi. Mà một nhà bọn họ lại phải trốn lên tiểu trấn di động, cuối cùng còn bị dị thú cắn chết?
Gã hận Trần Khải, cũng hận những người thân của ông ta đã ép mẹ. Đáng tiếc cha mẹ của Trần Khải đã qua đời. Có điều, mẹ đã nói bọn họ yêu thương Trần Mộc nhất đúng không? Nếu gã có cơ hội, nhất định sẽ khiến những người này không thể sống tốt!
Lâm An Liệt cho những đứa trẻ ở viện phúc lợi sủi cảo, nghe những bà cô ở đây khen bản thân là một đứa trẻ tốt, thẹn thùng cười cười, sau đó liền nhìn thấy Lưu Chân Chân đã vài ngày không xuất hiện.
“Dì!” Lâm An Liệt đứng lên, vẻ mặt vui sướng.
“Là Tiểu Liệt à” Lưu Chân Chân khống chế tốt vẻ mặt của bản thân, lộ ra tươi cười hiền lành, lại quay đầu nhìn viện trưởng viện phúc lợi:
“Hai ngày nay thân thể tôi không tốt nên không tới.”
“Dì à, dì làm sao vậy?” Lâm An Liệt lập tức hỏi.
“Cũng không có gì, có chút cảm mạo thôi.” Lưu Chân Chân cười cười. Mấy ngày nay, bà vẫn trốn tránh Lâm An Liệt, nhân tiện bình tĩnh tâm tình. Mà buổi sáng hôm nay, khi phát hiện Trần Mộc không ở trong phòng, đã hạ quyết tâm.
Mặc kệ Lâm An Liệt có rắp tâm gì, suy cho cùng trốn tránh cũng không phải cách hay. Bà là người đã tới năm mươi tuổi, chẳng lẽ lại còn cần con bảo vệ?
Lâm An Liệt có lẽ thông minh, nhưng trong tình huống bà đã đề phòng, muốn làm gì cũng không dễ dàng.
Lưu Chân Chân lấy ra điểm tâm bồi tội với mọi người hai ngày không xuất hiện, trong viện phúc lợi tràn ngập tiếng cười.
Hết chương 41