Trứng Gà Yêu Tảng Đá

Chương 51




Bị Y Vận Hàm giễu cợt, Hạ Đông Noãn quay đầu định tiếp tục khí thế làm "công quân đại nhân" để phản bác, nhưng lại chợt thấy trên da thịt trắng nõn như mỡ đông của Y Vận Hàm trải dài vô số điểm đỏ, tất cả đều là dấu vết khi yêu. Dáng người yểu điệu đa tình bởi vì cười khẽ mà hơi run lên, hai điểm tròn mê người cũng dao động theo, vòng eo vừa khéo, đùi thon dài, chân ngọc linh lung, vừa rồi nàng đều đã sờ qua một lần nhưng không nghìn kỹ, hiện tại gần gũi thưởng thức một Y Vận Hàm hoàn toàn không có gì che đậy như thế, Hạ Đông Noãn cảm thấy đầu mình nóng lên, thiếu chút nữa chảy máu mũi.

"Hàm, chị đẹp quá." Hạ Đông Noãn thiệt tình thốt ra, không có nửa phần giả dối.

"Phì ~ bé Dưa Ngốc em đó, mau tắm rửa đi, đừng để bị cảm." Y Vận Hàm bị vẻ mặt của Hạ Đông Noãn doạ chết khiếp, đã ăn mình không còn một mảnh lại còn làm bộ như Thao Thiết* chưa được ăn qua, bảo bối đặc biệt này thật đúng là ham vui mà. Tuy trong phòng tắm rất ấm áp, nhưng không chắc hai cô gái hoàn toàn trần trụi sẽ không bị cảm lạnh, nhưng chính cô cũng không phát hiện, ngữ khí của mình lại hiếm hoi ôn nhu và thâm tình đến thế.

(*Thần thoại Trung Hoa như sách Sơn Hải Kinh và Tả truyện thì thao thiết là một trong "Tứ hung" gồm Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ. Nó được mô tả như một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy, là biểu tượng cho sự tham lam dục vọng. nguồn: wiki)

Nói xong cũng không chờ Hạ Đông Noãn kịp phản ứng đã nắm tay nàng tiến vào bồn tắm lớn đã xả đầy nước nóng. Thẳng đến khi nước trong bồn thấm ướt da thịt bởi vì hoan ái mà hơi ửng hồng, nàng mới bỗng nhiên phục hồi tinh thần. Hạ Đông Noãn nhìn khối thân thể khêu gợi của Y Vận Hàm tràn đầy dấu vết mà miệng mình lưu lại, giống như tự mình mình khắc xuống, xinh đẹp làm cho người ta thoả mãn.

Dưới làn nước, thân thể xích loã thon dài mạn diệu như ẩn như hiện, vẻ mặt dung túng tuỳ ý cho người bài bố của Y Vận Hàm làm cho tâm thần Hạ Đông Noãn không khỏi rung động, nhịn không được cúi người hôn lên đôi môi được hơi nước thấm ướt có vẻ kiều diễm ướt át, cảm giác trơn trượt trên tay, hơi ấm khi thân cận da thịt, lại một lần làm cho hai người gắt gao dính lấy nhau.

"Tiểu sắc lang, để yên cho chị tắm rửa đi." Y Vận Hàm bị Hạ Đông Noãn nhiệt tình hôn đến nỗi hít thở không thông, sau khi rút về cái lưỡi thơm tho liền há miệng hút lấy không khí ẩm ướt trong phòng tắm. Không thể không nói, kỹ thuật hôn của Hạ Đông Noãn thật sự tăng vọt theo luỹ thừa, hơi thở thiếu nữ độc đáo nơi đầu lưỡi làm cho thân thể Y Vận Hàm không tự chủ được mềm nhũn, khuỵu xuống gần chạm dòng nước ấm áp.

"Được rồi, hì hì."

Tuy chờ mong thất bại, nhưng tâm tình vẫn tốt thần kỳ. Hạ Đông Noãn vẫn nhận ra nét mệt mỏi của Y Vận Hàm, cho dù chị ấy đồng ý đi nữa, mình thật sự không nỡ xuống tay hay "hoạt động miệng" nữa. Vì thế, liền ngân nga theo điệu hát dân gian, vẻ mặt đáng đánh, bộ dáng tiểu nhân đắc chí nhẹ nhàng lắc lư trong bồn tắm, vì việc mình bắt được yêu tinh này mà cảm thấy vô cùng tự hào, thật giống như đạt được thành tựu gì vĩ đại, mạt cười ngớ ngẩn nơi khoé miệng như đứa ngốc, sáng lạn đến nỗi để người khác phải lấy tay che đi.

Hạ Đông Noãn cứng rắn muốn giúp Y Vận Hàm thoa sữa tắm, Y Vận Hàm không chịu, còn thừa cơ cù Hạ Đông Noãn, hai người cãi nhau ầm ỹ thật giống hai đứa con nít, trong phòng tắm càng không ngừng truyền ra tiếng cười. Trong không gian nhỏ hẹp, bầu không khí ẩm ướt, mỗi phân tử đều sung sướng kêu gào, tựa hồ sự hưng phấn khác lạ nào đó trong huyên náo, kích thích tâm thần hai người trong cảm xúc thăng hoa lên xuống. Y Vận Hàm cảm thấy thân thể vốn mệt mỏi đến mức tận cùng của mình dưới sự trêu chọc như vậy dần dần trầm tĩnh lại.

Gió mát lẳng lặng thổi ngoài cửa sổ, ánh trăng lười nhác trút xuống quang mang sáng tỏ, đối với hai người yêu nhau mà nói, dù ban ngày hay đêm tối, hai mươi tư giờ dính cùng một chỗ cũng thấy ngắn ngủi, vô luận hành vi ngây thơ buồn cười cỡ nào đều có vẻ vô cùng thân thiết vui vẻ. Đối với Y Vận Hàm và Hạ Đông Noãn mà nói, đêm này tựa như hồi ức mĩ lệ nhất, thật sâu chiếu rọi trong lòng hai người, vĩnh viễn cũng không tiêu tan.

Nhưng bi kịch là, chờ sáng hôm sau đồ lười Hạ Đông Noãn thể lực không tốt, sau khi miệt mài quá độ khiến cho xương sống lẫn thắt lưng đau nhức tỉnh lại, cảnh tượng vốn nghĩ sẽ giống như trong tiểu huyết viết cái gì mà ánh mặt trời lấp lánh chiếu lên thân thể lả lướt quyến rũ, mình ôm người con gái mình yêu thương tỉnh lại từ trong mộng đẹp, sau đó lén nhìn người ấy mấy lần, lại hôn lên đôi mắt làn môi gì đó, rồi sau câu "em yêu chị" hoàn mỹ sẽ bắt đầu một ngày tươi đẹp lại hoàn toàn không xuất hiện.

Sự thực thì kết quả chính là một nửa cái chăn của mình bị rơi xuống đất, trách không được nửa thân dưới lạnh lẽo, mà thứ mình ôm trong lòng không biết khi nào đã bị trộm long hoán phượng biến thành một con gấu bông nhìn ngốc ngốc. Nữ nhân vật chính Y Vận Hàm trong tưởng tượng lại ngay cả cái bóng cũng không có, chỉ có một mảnh giấy dán trên đàn bàn ghi: Heo ngốc gọi mãi không tỉnh, chị đi đến công ty. Điện thoại cũng không gọi được, có lẽ lại đang mở cuộc họp chết tiệt nào đó.

Ngay sau đó liền thấy mấy con số 10:30 chói lọi trên đồng hồ báo thức loé sáng trước mắt Hạ Đông Noãn, trời ạ, mấy lớp học buổi sáng đã đến lớp thứ tư rồi, mà lớp Số học thứ tư này là do ông thầy già kia điểm danh từng người, Hạ Đông Noãn giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng hoàng lương.

Nhăn nhăn nhó nhó cộng thêm một cái hắt xì, Hạ Đông Noãn không tình nguyện lết người tới chỗ để điện thoại bàn ở trong phòng khách, bấm số Trần Mặc, lúc điện thoại được bắt máy vừa lúc nghe được tiếng điểm danh của ông thầy già truyền đến từ phương xa, còn có giọng Trần Mặc bị đè thấp, ập tới chính là liến thoắng mấy câu linh tinh "Ngu ngốc, cậu chạy đi chết ở đâu rồi hả?! Càng lúc càng lớn mật, đêm không về ký túc xá nữa".

Wechat có thể hỗ trợ hét lên không, trong lòng Hạ Đông Noãn thầm muốn rơi lệ, đã biết thể chất mình không tốt, sau một đêm lăn qua lộn lại liền ngủ thẳng không tỉnh, hơn nữa mình thật sự có tật xấu chính là khi mệt thì ai gọi cũng không tỉnh, trách không được lúc sáng hình như có cảm giác ai lay mình, còn tưởng nằm mơ nên căn bản không để ý, giờ nghĩ lại hẳn là khi ấy Y Vận Hàm gọi mình rời giường.

"Kia nếu không cậu xin nghỉ giúp tôi trước, tôi lập tức đến?"

"Câu HIGH quá váng đầu hả, ông thầy này có bao giờ thèm nhìn giấy phép xin nghỉ đâu, đâu phải cậu không biết chuyện đó, đang ở đâu, mau về đây cho tôi."

Trần Mặc vừa nghe giọng khàn khàn của Hạ Đông Noãn truyền đến liền trợn trắng mắt, nàng rùa này không phải định trốn học không tới, rồi giả vờ ngớ ngẩn đấy chứ, ai chẳng biết ông thầy Số học này biến thái vô cùng, nộp giấy xin phép nghỉ còn phải làm như "quy tắc ngầm" không bằng, theo thường lệ vẫn đánh dấu trên sổ điểm danh, xin phép cũng căn bản vô dụng. Chẳng qua, ngựa chết làm ngựa sống, Trần Mặc sau đó vẫn tình chân ý thiết lên báo với thầy mấy câu.

"Ở nhà." Hạ Đông Noãn trả lời như thật. Nàng ngủ muộn chứ không phải mất trí nhớ, kỳ thật lúc nhìn đồng hồ báo thức nàng cũng đã chết tâm, trừ khi có cái cửa nào có thể nối thẳng với lớp học. Vì thế, câu trả lời này thành công đổi lấy một câu "má nó" thiệt tình nhịn không được của Trần Mặc.

Đợi Hạ Đông Noãn vội vàng lo lắng chuẩn bị xong xuôi chạy tới trường, rất là đúng giờ, không sớm không muộn, vừa lúc đón đầu mọi người tan học, khí thế lao tới căng tin, còn có bộ dáng hừng hực lửa giận của Trần Mặc. Tâm tình tốt đẹp suốt buổi tối của Hạ Đông Noãn đứng trước sự thật toàn bộ hoá thành hư ảo, có câu gọi là được cái này thì mất cái kia, nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý nghênh đón những năm tháng bi kịch tiếp theo.

"Hạ Đông Noãn! Cậu diễn trò gì thế hả??" Trần Mặc vừa nhìn thấy Hạ Đông Noãn vẻ mặt bất đắc dĩ si ngốc đứng trước cửa căn tin, trên trán liền xuất hiện ba đường hắc tuyến, bộ dáng ngây thơ vô tội này lấy ra mà giả nai với ông thầy Số học mới có chỗ dùng, dùng với cô chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa, càng muốn mắng đồ đầu heo này.

"A ~ ngủ quên mới dậy."

"Cậu đúng là đầu heo mà, không nói sai chút nào! Chẳng qua, tôi đã nói với ông thầy đó rồi, may mắn thầy ấy bình thường thấy cậu cũng nghiêm túc nên tin cậu thật sự bệnh." Trần Mặc tung năm đấm nện lên xương bả vai Hạ Đông Noãn, Hạ Đông Noãn quả thật ham ngủ đến mức bất trị mà.

"Ồ ~ thế thì tốt quá, tôi biết mà, một người chăm chỉ dũng cảm, mỗi ngày đều hướng về phía trước như tôi sao có thể vô cớ trốn học chứ!"

Hạ Đông Noãn nghe tin tức thế liền vui vẻ hẳn lên. Sinh viên chăm chỉ chính là như vậy, làm chuyện xấu gì nhìn qua cũng đều giống như có nỗi khổ riêng, giành được sự đồng tình của thầy cô.

"Cậu nói có cớ, là lý do gì?" Trần Mặc sâu kín hỏi, mình còn chưa có hỏi mà người kia đã tự khai rồi.

"À...này...."

"Còn ấp úng, không phải là 18+ gì đó chứ?" Trần Mặc nhìn Hạ Đông Noãn ở trước mặt đột nhiên trở nên ngây thơ khác thường, còn xấu hổ kéo kéo góc áo, sắc mặt giống như bị ai ooxx mình vậy. "Chẳng lẽ cậu...**??"

"Nói nhỏ thôi!!!" Vành tai Hạ Đông Noãn đỏ lên, vội vàng che miệng Trần Mặc lại, nghiến răng nghiến lợi nói. Dù như thế nhưng một đoàn người đi đến căn tin kiếm ăn vẫn kinh ngạc quay đầu lại nhìn. "Cậu không biết xấu hổ nhưng tôi còn muốn mặt mũi mà!"

"Thật đấy à! Hạ Đông Noãn, tốc độ của cậu đúng là vượt qua cả phi thuyền vũ trụ. Y Vận Hàm 'công' cậu thế nào?" Ánh mắt Trần Mặc loé lên ánh sáng tò mò hóng hớt, chuyện tốt như thế sao lại đến lượt Hạ Đông Noãn trước nhỉ, thật là vừa ghen tị vừa hận mà.

"Đổi chỗ khác đi, với giọng của cậu chắc toàn trường biết mất." Hạ Đông Noãn mặt đỏ như quả hồng lôi kéo cái người âm lượng vượt qua mức đề-xi-ben bình thường như Trần Mặc đi, mua cái bánh bao cho cô rồi bước ra khỏi căn tin.

"Mặc Mặc, hiện tại tôi muốn trịnh trọng nói cho cậu biết, tôi là công, là công, không phải thụ!!!" Hạ Đông Noãn nhìn Trần Mặc gặm bánh bao ngon lành, nghiêm túc nói, đổi lấy nụ cười khinh miệt của Trần Mặc: "Đừng ngại, bị đẩy ngã cũng không doạ người, không sao, cứ nói thật đi, dù sao tôi cũng sẽ không cười cậu."

"Tôi thật sự là công mà!" Vẻ mặt không tin của Trần Mặc làm Hạ Đông Noãn gấp muốn khóc: "Tôi thật sự là công mà! Sao cậu không tin chứ?"

Trần Mặc buông bánh bao, đi vòng quanh Hạ Đông Noãn nhìn nhìn, cầm cánh tay phải của nàng lên nhìn bên trong: "Cậu xem, thủ cung sa không còn, lại còn cãi, mau lôi ra ngoài nhốt lồng heo*." Cô căn bản cũng không tin tiểu loli Hạ Đông Noãn này có thể "công" được hồ ly tinh kia, rõ ràng trên mặt Hạ Đông Noãn viết bốn chữ to đùng "Vạn thụ vô cương."

(* 1 cách trừng phạt thời xưa, nhốt lồng heo trả trôi sông nếu phụ nữ không tuân thủ nữ tắc)

"Cậu!......Thần kinh!" Hạ Đông Noãn bị Trần Mặc đùa giỡn còn làm bộ như thật khiến cho nghẹn họng không còn gì để nói. Lại còn thủ cung sa, trình độ không đứng đắn ngày càng khoa trương. "Cậu không tin thì thôi, cậu nhìn thấy cánh tay Y Vận Hàm thì biết tôi nói thật. Ha ha." Nghĩ đến "dấu yêu" kia, vẻ mặt Hạ Đông Noãn đầy đắc ý.

Không nói còn không nghĩ đến, cánh tay cùng cổ trơn bóng trắng nõn của Hạ Đông Noãn quả thật có điểm kỳ quái, theo lý thuyết hẳn là phải đủ dấu "hôn" mới phải chứ! Trần Mặc lại nhấc cánh tay Hạ Đông Noãn lên nhìn nhìn, kinh ngạc nhìn nàng, chẳng lẽ mình thật sự nhìn lầm loli này? Không phải hồ ly tinh thực sự bị nàng rùa này đẩy ngã đấy chứ?

"Thật hả, Hạ Đông Noãn, cậu thực sự thu phục được chị ta?"

"Khụ khụ, đúng thì sao! Ha ha, cái này gọi là có trình độ." Hạ Đông Noãn ngẩng đầu ưỡn ngực, thập phần kiêu ngạo.

"Không ngờ lại bị cậu vượt trước!!! Làm thế nào mà thành công thế?" Trần Mặc vẻ mặt khó hiểu, cô nghĩ thế nào cũng không ngờ sẽ là Hạ Đông Noãn đẩy ngã Y Vận Hàm, còn làm việc đó trước cả cô và Lương Sơ Lam, thật sự là áp lực quá lớn, xem ra mình cần phải đổi tên lửa để đi tấn công Lương Sơ Lam.

Hạ Đông Noãn nghe hỏi thế mặt hơi đỏ lên, đương nhiên sẽ không nói là vì mình xem AV, kết quả bị bắt tại trận, sau liền cứ thế thuận theo tự nhiên mà làm, nên chỉ hàm hồ tuỳ tiện nói chung chung, may mắn Trần Mặc cũng không bám lấy vặn hỏi không tha, chỉ nghĩ Hạ Đông Noãn ngượng không dám nói, thành ra thả nàng.

Sau đó hỏi tiếp, Hạ Đông Noãn cũng chỉ "ừ ừ hả hả" vòng vo đánh Thái Cực, Trần Mặc cũng hết hứng hỏi, buổi chiều không có lớp lại vội vàng đi tìm Lương Sơ Lam. Hai người đi ra khỏi trường đến phố ăn vặt, điên cuồng ăn của Hạ Đông Noãn một chầu, sau đó thì mỗi người đi một ngả.

Chẳng qua, trên đường đi tìm Lương Sơ Lam, Trần Mặc quả thật ngày càng bội phục đồ ngốc Hạ Đông Noãn kia. Trong lúc mơ mơ hồ hồ thật đúng là chuyện gì cũng làm xong, đây không phải rõ ràng nói kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc sao. Mình không ngại rốt cuộc ai ở trên ai, nhưng gần đây tình hình ở chung làm cho Trần Mặc cảm thấy thất bại. Lương Sơ Lam luôn cố ý vô tình bày ra cảm giác muốn né tránh thân mật, làm cho cô hơi buồn bức. Nhìn thấy Hạ Đông Noãn thành công, trong lòng lại có chút khó chịu, tuy loại cảm xúc này không đúng, nhưng chẳng qua là trong lòng hơi có cảm giác tâm lý mất thăng bằng.

Quên đi, không nghĩ nhiều như vậy, trạng thái trước mắt chính là cam bái hạ phong, xốc lại tinh thần thẳng hướng. Lương Sơ Lam, chị chờ đó. Tính cách Trần Mặc thật ra thuộc kiểu càng bị áp chế thì càng bùng nổ, lúc bại lúc thắng.

Trong lúc vô thức, không biết bị kích thích hưng phấn hay làm sao, bước chân của Trần Mặc cũng nhanh hơn trước rất nhiều.

Hết chương 51


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.