Trúng Độc

Chương 24: Thượng Kiệt nấu ăn




Chương 24

 

Thượng Kiệt bước vào tòa nhà màu trắng, đứng ngẩn người trong tiền sảnh.

Ta đứng một bên, lặng yên nhìn cô, cho đến lúc anh ba ra nghênh đón chúng ta.

“Thành, đã lâu không gặp.” Anh vừa ngoắc ngoắc bảo chúng ta lại gần, vừa mỉm cười tiếp đón.

Ta định thần lại cho tâm tình trở về, sau đó nhìn về hướng anh tươi cười. Lập tức kéo tay Thượng Kiệt, đi về phía anh.

Cô không nghĩ rằng ta sẽ làm vậy, nên kinh ngạc mặc ta lôi đi.

Ta cố tình làm ra vẻ tiêu sái đem tay cô dặt vào tay anh ba – “Trả hàng về chính chủ đây! Mau kiểm tra xem có thiếu tay chân gì không nha, mà nếu có, em cũng không chịu trách nhiệm đâu…”

“Nha đầu này, lại cứ ngớ ngẩn.” Anh ba cưng chiều xoa đầu gõ nhẹ vào trán ta, quay sang ôn hòa nhìn cô.

Ta nhìn thấy, cô chỉ miễn cưỡng cười cười.

Xua xua tay, ta xoay người về phòng. Nơi đó có ba mẹ đang chờ, có khung cảnh quen thuộc, mà không có cái người ta phải kêu là chị dâu – Thượng Kiệt.

Đằng sau truyền đến âm thanh hai người thấp giọng nói chuyện, ta cố làm vể chẳng quan tâm, lúc đó chắc chắn bóng đáng thoạt nhìn sẽ uy phong lắm.

Về nhà hai ngày, hai người bọn ta đều hiểu mà tự đè nén cái không an phận lúc trước.

Khi đó, lúc hai người điên cuồng trên bờ biển, giống như hư ảo. Đoạn thời gian làm càn ngắn kia, cứ như ảo giác sinh ra vì quá ái mộ chị dâu, chứ thật ra căn bản không có thật.

Đúng vậy, chính là như thế….

Nếu không tận mắt cảm nhận, ta sẽ giống như những kẻ khác, khẳng định là không thể tưởng tượng được, một nữ nhân đoan trang có chút trong trẻo, lại hơi lạnh lùng, lúc ở trên giường lại điên cuồng phóng đãng. Mà cũng bởi như vậy, một người bình thường như ta bị cô hấp dẫn, muốn chinh phục hương vị xóa bỏ cấm dục, làm ra chuyện mà từ trước đến giờ ta không hề nghĩ đến, không thể tưởng tượng được.

Rõ ràng đã trở về thành phố, ta lại mất đi hứng thú ra ngoài. Buổi tối một mình ở trong phòng, xem mấy cuốn tiểu thuyết lửa đảo, quyển nảy đọc xong lại mở tiếp quyển khác, đưa ra bộ mặt ‘vô tình lãnh khốc, bất màn nhân sinh’.

Kỳ nghỉ hè này thật sự quá dài….

Mà Kiệt, từ lúc về thành phố cũng có biến đổi. Một buổi chiều nào đó, ta lười biếng loạng choạng xuống phòng bếp pha cà phê, bất ngờ nhìn cô một tay cầm sách dạy nấu ăn, tay kia cầm giá mút cơm! Ta vội đưa tay xoa mắt, hơi giật mình đứng đó nhìn cô.

“Ah, Thành?” Cô nhìn thấy ta, vô cùng tự nhiên gọi tên.

Tiếng gọi dịu dàng, đơn giản lại tác động đến chỗ sâu nhất trong tâm hồn ta. Ta bống chốc hóa thành một đứa trẻ, nghe thấy mẹ gọi tên mình sau khi đi chơi về.

Nhất định là ánh mắt biểu cảm của ta rất mắc cười, nếu không vì cái gì cô lại cười ngọt ngào đến thế?

Trong lòng có thắc mắc, càng tìm càng ẩn, càng chạy, lún càng sâu.

Có lẽ mấy ngày đọc quá nhiều tiểu thuyết, bị nhiễm mất rồi.

Chờ tới ta nhận ra, bản thân đã hôn cô từ lúc nào…

Mắt cô mở to, tròn xoe lại hẹp dài, giống như đôi mắt đáng yêu trong phim. Ta thu môi về, tay vẫn còn đặt lên lưng cô. “Ah…..”

Lúc này, anh ba đang ở công ty, ba mẹ thì ra ngoài dự tiệc, chỉ còn bà giúp việc vô tâm vô tư bên ngoài tản mát nghỉ ngơi. Trừ bà ấy ra, trong nhà chỉ còn hai chúng ta…

Ta bỗng ý thức được chuyện này – hiện tại, trong nhà chỉ còn hai chúng ta, nếu không tính bà giúp việc già tai mắt không tốt kia…

Thượng Kiệt thừa dịp ta ngẩn người, nhẹ nhàng đẩy ta ra, cả người với tới quyển nấu ăn đặt gần bếp lò.

Ta không cam lòng, ôm cô lại. “Làm gì vậy?”

“Nhìn cũng biết, đang nấu cơm a.”

“Ohhh. Có phải anh ba hối hận vì cưới trúng người vợ tay không dính nước, muốn ly hôn?” Ta đắc ý cợt nhã, nhưng bản thân lại chẳng nhận ra không khí có chút kỳ lạ.

Cô quay sang, hung hăng trừng mắt liếc ta một cái. “Đúng vậy!”

“Ah, kỳ thật em không cần vất vả như vậy nha…..” Ta đi vòng ra phía sau cô, duỗi hai tay, ôm lấy thắt lưng của cô, kéo vào lòng. Cằm gác lên vai cô, thì thầm: “Anh ấy không cần em, tôi cần.”

Cả người cô cứng đờ, bỗng nhiên thở dài. “Đừng có phá, tôi đang làm….”

“Làm cái gì??”

“Dương Thành!!!”

Ta ôm chặt đến hai tay cô không thể cử động. Cô thấy không uy hiếp ta được liền rời khỏi bếp, ta đoán chắc là về phòng đi…

Vậy là toàn bộ buổi chiều của ta bị người không hiểu phong tình cứ thế lãng phí. Ta buồn bực mở máy tính, mấy đứa bạn lại gửi qua vài bộ Les AV**…..

[**:Thiệt là…không có muốn chú thích cái này tí nào, ai cũng hiểu mà ha, là phim heo gxg đó]

 

 

Cô gái Âu Mĩ trắng bóc, dụng cụ muôn hình muôn vẻ. Hai nữ nhân làm tình tới hơn nửa tiếng, ta xem mà cả một chút hứng thú cũng không có, hoài nghi là liệu ta thích 3P* hay nam nhân phải không a.

[*3P: 3 person, trò chơi ba người đó ạ, nghe đồn cũng thú vị lắm *cười biến thái*]

Gọi điện chửi rủa tụi bạn một chút, tụi nó lại vô tội hỏi, sao ta lại không có cảm giác, bị lãnh cảm hay là muốn ‘làm’ hơn nhìn?

Ta bị hỏi mà chẳng trả lời được. Giận dữ, đem máy tính đóng lại. Ngẫng mặt nằm trên giường trong bộ đồ rộng thùng thình, mấy lời vừa nãy vang vọng bên tai ta….

--  Mày đó, bị lãnh cảm rồi hay muốn ‘làm’ hơn 'xem' đây?? –

Phiền phức quá, ta muốn đánh người…

Hết chương 24

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.